Tôi có quen một nhóm bạn có 7 người. Họ thực sự thân nhau tới nỗi mặc dù đã tốt nghiệp và đi làm từ lâu rồi, họ vẫn ở trong cùng một khu kí túc xá. Tôi quen họ vì tôi đang hẹn hò với một người tên Kim Seokjin ở trong nhóm, chúng tôi đã quen nhau được hơn 2 năm. Tôi khá tự hào vì anh người yêu của mình rất đẹp trai, hợp với tính tôi và hơn cả thế, anh ấy rất yêu thương tôi. Quá đủ cho một cuộc tình đẹp hơn cả Romeo và Juliet, nhưng từ khi quen anh, tôi cũng đã trở thành bạn của 6 người còn lại.
Tác giả: Vạn Ngôn Không Đáng Một Khối TiềnNguyên Phối - Tiểu TamSố Chương: 86 Chương.Nhân vật chính: Phương Nhan - Giang Tê NgôMình edit tiếp từ chương 34. Mấy chương trước đó đã được bạn Blackobs edit rồi.Link từ chương 1 - chương 33 https://www.wattpad.com/story/151203737-Mình mới lần đầu edit, có gì mọi người cho ý kiến nhe. Nếu có sơ xót mong bỏ qua.…
Thể loại : Boylove, ngược, tàn tật bị câm thụ x tổng tài công, HE.Bạch Dương Vĩ x Sở Hòa.Văn án.Đã từng có một người tàn tật yêu Bạch Dương Vĩ hơn chính sinh mạng của cậu ấy. Cậu ấy bị câm, không thể nói được, nhưng ngày ngày đều làm việc nhà rất tốt. Nấu cơm cũng rất là ngon.Cậu ấy tên là Sở Hòa, người giúp việc của nhà hắn. Cậu ấy là một con người lầm lì không chịu giao tiếp với ai nhưng lại vô tình đem lòng yêu Bạch Dương Vĩ, ông chủ trong chính ngôi nhà mình giúp việc.Ngọn cỏ dại không thể bì với một loài hoa thơm, Sở Hòa lặng lẽ theo dõi người kia. Chỉ là bản thân không ngờ lại bị người kia phát hiện.Bạch Dương Vĩ biết được cậu câm kia yêu mình liền ghét bỏ, chê cậu là kẻ đồng tính biến thái. Cùng vợ sắp cưới chèn ép cậu.Cho đến một ngày, hắn xảy ra tai nạn. Đến đôi mắt của mình Sở Hòa cũng không tiếc mà tặng cho hắn. Lúc hắn tỉnh lại người kia đã đi mất...Sở Hòa ôm tâm trạng vỡ vụn từ bỏ Bạch Dương Vĩ, một kẻ vừa mù vừa câm như cậu quả là không thể cứu chữa được nữa rồi...Chỉ là... Bạch Dương Vĩ nhận ra mình sai rồi, hắn muốn tìm cậu về. Dù Sở Hòa không còn lành lặng như trước hắn cũng muốn mang cậu về.----****----" Em muốn nói rằng em rất thích anh, chỉ là em không thể nói được. Một kẻ tàn tật như em muốn yêu anh, quả thật là rất khó.... Nhưng mà Bạch Dương Vĩ, em đã cố gắng che giấu loại tình cảm ấy tại sao anh lại nhìn ra được ? Tại sao lại cố tình làm em tổn thương... Bạch Dương Vĩ, em muốn nói yêu anh...anh không thể hiểu được sao?"…
Truyện do mình tự sáng tác. Hệ thống dị năng đều viết theo lối Trung văn. Ai muốn thuần Việt xin đừng vào soi mói.Thể loại: đam mỹ, xuyên thư, dị giới, 1x1, cường x cường, phúc hắc độc chiếm bá đạo công x dịu dàng ngây thơ thụ, chủ thụ.Tác giả: Hà Vũ.Artist: Midi Chan.Cre bìa: Bủm.Văn ánVừa xuyên sách lại còn đụng phải hệ thống, Mạc Thiên trầm mặc.Lẽ nào vận khí của cậu đã đỏ rồi ư? Đây là lúc cậu sẽ tu luyện, phi thăng thành thần?!Ảo tưởng thì đẹp đẽ, hiện thực lại tàn khốc. Vừa làm nhiệm vụ còn phải canh chừng nam chính tùy thời đánh lén mình!!Vậy nên...Mục tiêu chỉ có một, ôm đùi nam chính.Ế, hình như ánh mắt của nam chính có gì đó sai sai.Chờ chút sao lại đè ta xuống.Nam chính mỉm cười tà mị:- Ca, ta đợi ngày này lâu lắm rồi đó.Đây là đam mỹ đầu tay của mình mong các bạn đừng ném đá nha(mình biết vấn đề xưng hô hay văn phong còn khá non) Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ o(≧﹏≦)o. (Truyện chỉ được đăng trên Mangatoon và Wattpad)…
"Anh hùng"? "Anh hùng"..... Là cái gì?Hy sinh rồi sẽ nhận lại được gì?Cho dù có cố gắng đến đâu, những thứ đã định sẵn vẫn như cũ, không lay động. Cậu không muốn hy sinh vào những thứ vô bổ của thế giới bất lương này nữa!!!Cái gì mà anh em, rồi gia đình trong bang chứ?Bọn họ đi quá xa rồi.....Con đường mà cậu từng ngày nặng xây tay đến rỉ máu, họ lại không nhìn. Lại đi dấn thân vào con đường đầy gai không biết đường là gì.......... Bỏ cuộc thôi.......Ánh mắt hào quang gì chứ? Tinh thần không từ bỏ là cái gì?Thôi đủ rồi.... Từ nay cậu sẽ dừng lại. Cậu sẽ bỏ rơi họ, không có liên hệ gì nữa....Họ đi đường của họ.... Cậu đi đường của cậu....Nước sông không phạm nước giếng, cá không ngoi lên bờ. Thân ai nấy lo, cậu không muốn chịu hết tất cả nữa. Thật lạc lõng!!!Chỉ là.... TẠI SAO?!?!?Ánh mắt cầu xin sự cứu rỗi của họ khiến cậu lại lung lay ý chí.... Họ muốn cậu cứu họ sao? Đùa đấy à?...... Đừng dừng lại....."Mọi người, đừng bỏ cuộc. Bỏ cuộc chính là sự cô đơn..... HÃY NHÌN TAO! TAO SẼ CỨU BỌN MÀY DÙ CÓ CHẾT THÊM LẦN NỮA!!!!"…