𝐶ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 3: 𝐺𝑖𝑜̛́𝑖 𝐻𝑎̣𝑛 𝐶𝑢̉𝑎 Đ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝐶𝑎̂́𝑚 𝐾𝑦̣
Buổi tối trong khuôn viên trường đại học lúc nào cũng tĩnh lặng hơn hẳn ban ngày. Hầu hết sinh viên đã rời khỏi từ lâu, chỉ còn những ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống khoảng sân vắng vẻ. Một cơn gió lạnh thổi qua, lay động những tán lá ngoài cửa sổ văn phòng khoa.
Kim Seokjin vừa hoàn thành việc chấm bài và đang thu dọn tài liệu. Mắt anh mỏi nhừ, phần gáy cũng có chút nhức nhối sau cả ngày làm việc liên tục.
Bỗng dưng, cánh cửa văn phòng bật mở không báo trước.
Cạch.
Seokjin ngẩng đầu lên, đôi mày khẽ cau lại khi nhận ra người vừa bước vào.
Kim Namjoon.
Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay đút túi quần, ánh mắt sắc bén lấp lánh tia giễu cợt.
"Thầy vẫn chưa về sao?" Namjoon hỏi, giọng điệu mang theo chút trêu chọc.
Seokjin đặt cây bút xuống, khoanh tay nhìn cậu.
"Tôi không nhớ là mình có hẹn với sinh viên vào giờ này."
Namjoon cười nhạt, bước vào trong mà không cần sự cho phép.
"Thầy lúc nào cũng cứng nhắc như vậy sao?"
Seokjin nhướng mày, chờ đợi lý do cho sự xuất hiện của cậu ta. Nhưng thay vì trả lời, Namjoon chậm rãi đi quanh văn phòng, ánh mắt lướt qua từng chồng tài liệu, từng tấm bằng khen được đóng khung ngay ngắn trên tường.
"Thầy lúc nào cũng nghiêm túc như vậy à?" Namjoon lặp lại câu hỏi trước đó, lần này kèm theo một nụ cười nhàn nhạt.
Seokjin dựa lưng vào ghế, chậm rãi trả lời.
"Nếu không nghiêm túc thì làm sao quản lý nổi những sinh viên như em?"
Namjoon bật cười khẽ.
"Vậy thầy có chắc là mình đang thực sự kiểm soát được mọi thứ không?"
Seokjin cau mày.
Lần này, ánh mắt Namjoon trở nên sắc bén hơn.
"Thầy cứ nghĩ mình có thể giữ khoảng cách với em mãi sao?"
Seokjin siết nhẹ bàn tay trên mặt bàn, giọng điệu không mấy thay đổi.
"Em đang nói linh tinh cái gì vậy?"
Namjoon không đáp ngay. Cậu ta bước đến gần bàn làm việc của anh, cúi người xuống một chút, rút nhẹ cây bút mà Seokjin vừa đặt xuống rồi xoay xoay trong tay.
"Hôm nay trên lớp thầy đã nói về đạo đức nghề giáo, đúng không?" Namjoon hỏi, đôi mắt mang theo chút ý vị sâu xa.
Seokjin im lặng, nhìn thẳng vào cậu ta.
"Vậy thầy có nghĩ rằng... có những giới hạn mà dù muốn hay không, chúng ta cũng không thể vượt qua?"
Seokjin nheo mắt.
"Cậu muốn ám chỉ điều gì?"
Namjoon chống một tay lên bàn, khoảng cách giữa cả hai lúc này gần đến mức Seokjin có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cậu ta.
"Em chỉ đang thắc mắc..." Namjoon nghiêng đầu, giọng trầm xuống, "Liệu thầy có thật sự tin vào những nguyên tắc đó không?"
Seokjin cứng người.
Kim Namjoon luôn biết cách khiến người khác mất bình tĩnh. Cậu ta không vội vã, không hấp tấp, nhưng từng câu chữ thốt ra đều như một mũi dao sắc lẻm cắt vào lớp phòng bị của đối phương.
Seokjin hít sâu, cố giữ giọng nói của mình bình tĩnh.
"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi vô nghĩa này."
Namjoon khẽ cười, đặt cây bút xuống bàn, nhưng không lùi lại.
"Vậy thì em sẽ tự tìm câu trả lời."
Seokjin đứng bật dậy.
"Cậu nên về đi. Chuyện này nên kết thúc tại đây."
Nhưng ngay khi anh định bước ra cửa, Namjoon đã nhanh hơn một bước.
Cậu ta chặn lối ra.
Seokjin cau mày. "Em lại muốn gì?"
Namjoon nhìn anh chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt anh.
"Em đã nói rồi, thầy à." Giọng cậu ta khẽ khàng nhưng lại mang theo áp lực vô hình. "Em muốn thầy."
Seokjin cảm thấy ngực mình như bị bóp nghẹt.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Anh biết mình phải dập tắt chuyện này ngay lập tức.
"Kim Namjoon, cậu đừng đùa giỡn với những thứ mà cậu không thể kiểm soát."
Namjoon khẽ nhướng mày. "Ai nói em không thể kiểm soát?"
Cậu ta tiến thêm một bước, khoảng cách giữa cả hai chỉ còn lại vài centimet.
Seokjin siết chặt tay.
"Lùi lại."
"Không."
Seokjin nghiến răng, ánh mắt đầy cảnh giác. "Cậu đang ép buộc tôi đấy à?"
Namjoon cười nhẹ, nhưng ánh mắt không hề có chút đùa cợt nào.
"Không. Em đang chờ thầy tự đưa ra lựa chọn."
Seokjin siết chặt nắm tay.
Lựa chọn?
Ngay từ đầu, Namjoon chưa bao giờ để anh có bất kỳ lựa chọn nào cả.
Không phải khi cậu ta ngang nhiên bước vào cuộc sống của anh.
Không phải khi cậu ta liên tục phá vỡ những giới hạn.
Không phải khi cậu ta nhìn anh bằng ánh mắt như thể đã thấy rõ mọi suy nghĩ thầm kín nhất.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi nặng hạt.
Không gian chỉ còn lại tiếng tí tách của từng giọt nước đập vào cửa kính.
Seokjin nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
"Cậu sai rồi, Kim Namjoon." Giọng anh trầm ổn hơn, ánh mắt cũng đã lấy lại vẻ lạnh lùng thường thấy.
Anh chậm rãi đặt tay lên ngực Namjoon, đẩy cậu ta lùi lại một chút.
"Đây không phải là lựa chọn của tôi. Đây là một ranh giới mà tôi sẽ không bao giờ để cậu vượt qua."
Namjoon nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm khó đoán.
Một lúc lâu sau, cậu ta cười nhẹ.
"Được thôi, thầy."
Seokjin không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ xoay người mở cửa bước đi.
Nhưng ngay khi anh bước ra khỏi phòng, giọng nói trầm thấp của Namjoon lại vang lên phía sau lưng anh.
"Thầy có thể chạy."
Seokjin dừng bước.
"Nhưng sớm muộn gì thầy cũng sẽ phải đối diện với sự thật."
Không đợi thêm một giây nào, Seokjin nhanh chóng rời đi.
Nhưng trong lòng anh, một điều gì đó đã bắt đầu thay đổi.
Và anh biết...
Cậu học trò hư này sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro