Chương 3
Thai nhi trong bụng mới 2 tháng, nhưng cậu lại nhờ bác sĩ kê thuốc.
Uống xong thuốc tầm 3 phút, đầu cậu đau đến muốn nứt ra, chân run rẩy đứng không vững. Cậu ngồi trên giường, lúc này mới hiểu được, bác sĩ khuyên nhủ không phải là không có lý.
Cảm giác buồn nôn trào lên ngực, trong đầu như có ai dùng dao chém từng đoạn, cậu thống khổ nằm cuộn tròn trên giường, 2 bên tai bắt đầu có tiếng ù ù liên tục.
Sau một lúc lâu cậu mới cảm thấy khoẻ hơn, lần đầu tiên uống thuốc ức chế, cả người đều đầy mồ hôi.
Thở hổn hển, cậu lấy tay vuốt bụng, lo lắng mình gây ảnh hưởng đến con, nhất thời có chút hối hận vì lựa chọn của mình. Chỉ là lấy vải thưa che mắt thánh, mình cùng Alpha sinh hoạt chung dưới một mái nhà, nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Tiếng ù bên tai biến mất, lúc này cậu mới phục hồi tinh thần lại, nghe rõ bên ngoài có tiếng gõ cửa, người gõ dường như không kiên nhẫn, gõ đến cậu hoảng hốt.
Kim Seokjin chần chừ một lát, mới chậm rãi đi đến mở cửa. Kim Namjoon cao lớn ăn mặc chỉnh tề, gương mặt anh tuấn có chút đen, giọng điệu bực tức hỏi: "Ở trong nhà làm gì vậy? Đến giờ mới mở cửa."
Dừng một chút, gã ngửi được tin tức tố nồng đậm, mùi mật đào, ngọt ngào lan toả trong không khí.
Là hương vị của Kim Seokjin.
Vì đứng gần, mùi vị tin tức tố nồng đậm cực kì.
Quả thực như đang cầu hoan.
Mắt gã tối sầm lại, ánh mắt nhìn cậu ngày càng nguy hiểm.
Từ khi Kim Seokjin muốn ly hôn, chuyện hoan ái giữa 2 người gần như không có. Trước nay khi gã yêu cầu cậu luôn đáp ứng, chưa bao giờ gã "nhịn đói" lâu đến như vậy.
Không đợi tiểu kiều thê trả lời, gã kéo cậu vào trong ngực, tay chạm eo, đầu kề sát cổ cậu ngửi, chóp mũi cọ vào tuyến thể của Omega.
Kim Seokjin sợ đến mức run lên, hơi thở Alpha quen thuộc đến gần, chân cậu nhũn ra, miễn cưỡng dùng sức, Alpha còn đang mải mê dùng chóp mũi cọ vào tuyến thể của cậu, rục rịch sắp lấy miệng cắn, vội vàng đẩy gã ra.
Bản năng của Alpha đương nhiên không thể để con mồi chạy thoát.
Kim Seokjin vội vàng ngăn lại: "Dơ ."
Kim Namjoon: "...."
Alpha vì một chữ này như bị tưới nước sôi lên người, nén giận nói: "Anh nói bao lần rồi, bài báo kia là giả! Báo lá cải thường viết bậy bạ thế đấy!"
Seokjin mím môi, cẩn thận đứng cách xa anh :"Nhưng chuyện ly hôn, anh đồng ý rồi."
Công việc của Kim Namjoon gần đây rất bận, công tác liên miên, nếu không phải nhìn thấy cậu ngủ ở phòng khách, gã cũng không nhớ đến chuyện ly hôn. Gã thật sự không nghĩ đến chỉ vì những bài báo nhảm nhí mà Kim Seokjin nhất quyết làm lớn chuyện đến cùng, gã nén giận, mặt không cảm xúc nhìn cậu: "Hôm nay đến bệnh viện thăm ông nội, ăn mặc chỉnh tề vào."
Kim Seokjin vội vàng đóng cửa lại.
Alpha nghe tiếng đóng cửa, bước chân ngưng lại, cậu sợ gã sẽ nhào qua nuốt sống cậu đến mức như vậy làm gã cảm thấy giận đến phát run, người cúi thấp xuống chửi tục một câu.
Cách 1 lớp cửa, tim Kim Seokjin đập liên hồi, khẩn trương vỗ ngực để bình tĩnh lại.
Xem ra thuốc thật sự có hiệu quả, vừa rồi Kim Namjoon đến gần như vậy cũng không phát hiện được cậu mang thai.
Hiệu lực của thuốc chỉ tác dụng trong 1 ngày, gần đây thời tiết càng lạnh phải mặc rất nhiều lớp áo, cho dù nhìn cậu có béo ra chắc chắn gã cũng sẽ không phát giác. Nếu không ảnh hưởng đến con, cậu vẫn có thể ở đây thêm một thời gian.
Kim Seokjin tắm rửa, thay quần áo, sắc mặt khó coi cùng Alpha đến bệnh viện.
Ông nội cùng ông ngoại cậu vốn là bạn bè, lúc Kim Namjoon mới sinh ra, liền hẹn nhau, nếu thai nhi trong bụng là một Omega hay Beta thì sẽ gả cho gã. Cha mẹ cậu vì công việc phải rời khỏi thành phố này, Kim Seokjin mới chào đời không bao lâu, cha mẹ cậu qua đời vì tai nạn xe cộ, cậu bị người thân ném đến cô nhi viện, còn sửa lại tên họ của cậu.
Ông nội gã tìm kiếm suốt nhiều năm mới gặp được cậu, đón cậu về, đau lòng nhìn cậu, yêu cầu gã nhất định phải thực hiện lời hứa.
Người Kim Namjoon thích đương nhiên không thể là 1 Omega bình thường, cậu sớm đã biết, cũng không ôm hy vọng gã sẽ thích mình.
Gã chờ ông nội mất thì sẽ ly hôn với cậu, cũng tốt, cậu cũng không muốn những ngày tháng cuối đời của ông nội còn phải nhọc lòng vì cậu.
Nhất định phải làm ông yên tâm.
Ngày thường gã rất bận, rất ít đến bệnh viện thăm ông nội. Kim Seokjin thích vẽ tranh, thường ở trong nhà hoạ, thời gian rảnh mấy tháng nay đều chăm sóc ông nội.
Lúc 2 người đến, vừa vặn ông nội tỉnh lại.
Trước mặt ông nội, gã luôn tỏ ra chiều chuộng cậu, 2 người phối hợp diễn, ông phát hiện không đúng, mở to mắt, nhìn chằm chằm một hồi, mới thấy gã.
Ông nhìn cháu trai mặt rất tức giận, chau mày quát mắng gã bất hiếu, lâu như vậy mới đến thăm ông. Dừng một chút, ông lại hỏi thăm tình hình công ty.
Tâm tình ông hôm nay không tệ, cậu rất vui vẻ liền vội vàng đi rửa trái cây.
Mặt dịu lại, ông nhìn gã thở dài, mang vẻ bất mãn giáo huấn Alpha: "Vô dụng, ông mày sắp chết đến nơi rồi vẫn chưa có chắt cho tao ẵm bồng."
Kim Namjoon liếc mắt nhìn bóng dáng cậu, im lặng.
Ông nội :"2 đứa cãi nhau à?"
Ông tuy bệnh nặng, nhưng mắt nhìn chuyện đời vẫn còn rất sắc bén.
Gã nhún vai :"Gần đây em ấy tâm tình không tốt thôi ạ."
Ông dùng chút sức lực, gõ lên trán gã: "Nhường nó một chút."
"Sao con có thể làm gì em ấy được", Kim Namjoon không kiên nhẫn, nhìn ông nội gương mặt nhợt nhạt đầy nếp nhăn, "Con biết mà."
Cậu rửa xong trái cây, xếp lên dĩa rồi bưng đến, xem ông cháu nói chuyện rất vui vẻ, cậu biết điều nên không xen vào.
Ông cùng Kim Namjoon đổi chủ đề, nói thêm vài câu, ông ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Gã cùng cậu ngồi thêm một lát, lúc sau nhẹ nhàng rời đi. Kim Namjoon: "Bác sĩ nói, ông nội chỉ còn có thể chống chọi thêm 2-3 tháng nữa thôi."
Kim Seokjin cắn môi.
Cậu bỗng nhiên sinh ra cảm giác hổ thẹn.
Cậu cùng Kim Namjoon đều muốn ly hôn, ngày hẹn chính là lúc ông nội qua đời. Cậu vì con mình, bức Alpha rời bỏ mình, trên phương diện khác mà nói, chẳng phải cũng là bức ông chết?
Cậu cảm thấy bản thân không có lương tâm, khó chịu nắm khăn choàng cổ.
Ông nội đối xử với cậu rất tốt, đón cậu từ cô nhi viện về, giúp cậu sửa lại tên họ, cưng chiều yêu thương cậu, xem cậu như con cháu trong nhà. Công việc của ông rất bận nhưng luôn dành thời gian thăm hỏi cậu, sợ cậu không quen với nơi đây.
Từ nhỏ cậu đã mất cha mẹ, người thân duy nhất của cậu là ông, người không có huyết thống gì với mình.
Cậu vẫn luôn nhớ rõ mùa đông của rất nhiều năm trước, ông nội vẻ mặt nghiêm túc đứng trong phòng của viện trưởng cô nhi viện, nháy mắt với cậu, sắc mặt nhu hoà, bàn tay ấm áp vuốt đầu cậu, thấp giọng: "Nhóc con, cháu chịu khổ nhiều rồi."
Ông nội lập tức đón cậu về nhà.
Vành mắt Seokjin đỏ hồng, cổ họng nghẹn lại, nước mắt chực trào ra.
Gã nhìn cậu, bỗng nhiên duỗi tay ra, kéo cậu ôm vào lòng.
"Khóc gì chứ, không có ông nội, em vẫn còn có anh."
Hai mắt Kim Seokjin đẫm lệ mông lung nhìn anh, không biết tại sao, gã luôn quên mất 2 người đã thỏa thuận ly hôn.
Môi cậu giật giật, cuối cùng không lên tiếng.
Không có anh.
Từ trước đến nay đều không.
Nếu không hiểu lầm, ông chắc chắn sẽ được nghe tin Kim Seokjin có thai. Chẳng hiểu sao lại thấy buồn. 🙁
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro