14
- Nực cười.
- Để rồi xem.
Nói rồi hắn quay bước định bỏ đi nhưng lại dừng sau khi nghe tiếng chuông điện thoại, ba bỗng nhiên gọi hắn.
- Alo, ba?
...
Lập tức cúp máy, ánh mắt mang đầy vẻ lo sợ nhìn anh. Taehyung thấy vậy cũng bất giác cảm thấy có chuyện chẳng lành mà hình như là chuyện của anh thì phải?
- Taehyung mau cùng tao về nhà, ba của mày đang hấp hối rồi!
_______________
Jungkook đang soạn bài thì nghe tiếng đập cửa ầm ầm, mệt mỏi hai người này ghê không đem theo chìa khóa của phòng nên lúc nào về cũng như vậy hết. Lòng bất giác lo sợ khi người đối mặt mình là Taehyung nhưng em lại nhanh chóng đá bay nỗi sợ đi vì tiếng đập cửa đang rất gấp gáp.
Cạch
- Ủa hai người có-
- Jungkook bây giờ bọn anh phải về nhà một chuyến, em ở đây cố gắng tự chăm sóc bản thân nhé.
Cửa vừa mở thì Taehyung đã vội vàng chạy đến bên giường của mình mà gom quần áo vào vali, còn NamJoon thì không kịp để em hỏi đã ngắt lời rồi nói một tràng dài.
- Có chuyện gấp lắm sao?
- Ba tôi đang hấp hối, cậu nghĩ có nên chậm chạp nhàn nhã hay không hả!!
Taehyung gần như gầm lên, em có thể thấy ánh mắt đỏ hoe của anh khi nãy. Một ánh mắt đáng sợ chứa đựng hàng triệu tâm tư của chủ nhân nó.
- Taehyung đừng có mà lớn tiếng như thế!
Lúc này em mới hiểu rõ vấn đề, mặt cúi xuống mang đầy vẻ đáng thương.
- Em...em xin lỗi.
- Đừng xin lỗi, bọn anh chắc phải nghỉ vài tuần nên em nhất định phải tự bảo vệ bản thân nhé. Có chuyện gì phải gọi cho anh ngay.
- Em biết rồi, anh cũng mau chóng dọn đồ đi.
Hắn vẫn cứ đứng im đó mặc kệ em đã nhắc nhở, dùng ánh mắt ôn nhu nhất có thể để nhìn em lần nữa.
- Anh yêu em.
Hắn nói rồi hôn lên môi em, vào lúc này đây một nụ hôn vụn vặt như thế cũng đã làm em vui lắm rồi.
Sau khi cả hai thu dọn hành lý xong thì nhanh chóng rời đi, lúc chuẩn bị đi vào xe thì em dùng hết can đảm của mình mà nói
- Hai anh không được buồn dù có chuyện gì xảy ra nhé!
Lúc này Taehyung mới bình tĩnh lại, anh nhìn vào em với ánh mắt biết ơn vô cùng.
- Em thì phải cố gắng sống tốt trong thời gian bọn tôi nghỉ đấy!
- Nhất định sẽ tốt!
Rồi cả ba nhìn nhau, cố gắng ghi nhớ gương mặt thân thuộc của người mình yêu một lần nữa, nhất định không được buồn, nhất định phải sống tốt.
- Hai cậu chủ mau về thôi ạ.
Tiếng nói của tài xế vang lên cũng là lúc họ nói lời tạm biệt cuối cùng dành cho nhau.
- Em sẽ nhớ hai anh lắm.
NamJoon nhìn em rồi cười nhẹ.
- Bọn anh cũng vậy, bảo trọng.
- Bảo trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro