Chap 33: Mĩ - hình bóng cậu không tồn tại
Mẫn Hạo đặt chân xuống Mĩ, nơi bắt đầu mọi thứ. Thời tiết se lạnh không quá khó chịu khiến anh cảm thấy mình thoải mái đôi phần.
Tuấn Miên đã đợi anh sẵn, anh ta mỉm cười. "Nào, về thôi anh bạn! Lần này sang đây chắc không nửa chừng lại chạy về với cậu vợ nhỏ nữa chứ?" Tuấn Miên nói đùa nhưng không ngờ rằng mình đã chạm vào nỗi đau của Mẫn Hạo. Anh liếc Tuấn Miên bằng đôi mắt "nếu tiếp tục nói thì sân bay này sẽ là nơi tưởng niệm anh!"
"Cậu ấy...mất rồi!" Mẫn Hạo khẽ khàn đáp. Tuấn Miên ngạc nhiên, mới đây cơ mà...
"Bao lâu?"
"1 tuần!"
"Tôi hiểu rồi! Tôi mong anh sẽ sáng suốt trong trận chiến này. Thế giới ngầm, không phải nơi dành cho tình cảm. Đó là lí do đến giờ tôi chưa kết hôn." Tuấn Miên nói, mặc dù buồn nhưng Mẫn Hạo vẫn phải bật cười trước lời nói của Tuấn Miên.
***
Mẫn Hạo cầm cây súng giảm thanh trên tay. Ngày mai, mọi việc trong thế giới ngầm sẽ kết thúc. Hoặc là sống, hoặc là chết.
Ngày thanh trừ của ba năm trước hiện về trong anh, đến lúc mất Thái Hiền vẫn không biết được anh độc ác đến mức nào.
"Cậu biết không Mẫn Hạo, cậu ấy bảo dù cậu có là ai, cậu ấy vẫn yêu cậu! Cậu may mắn lắm đấy!" Lời của Thắng Huân vọng về bên tai, anh lắc đầu xua đi những kí ức về cậu. Giờ anh cần một cái đầu lạnh để quyết đoán mọi việc.
***
"Chúng ta không phải chiến tranh xâm lược, ngày mai chỉ đi đàm phán, không được thì giết chết tên cầm đầu." Mẫn Hạo cầm điếu thuốc trong tay, bọn người đứng kia liền cúi đầu tuân lệnh. Anh nhả ra từng vòng khói trắng, mờ ảo, hư vô.
"Tôi...mà thôi! Sao? Sẽ kết hôn lại chứ?" Tuấn Miên hỏi. Anh đưa cho Mẫn Hạo một ly rượu đỏ. Anh khẽ lắc nhẹ cái chất đó.
"Không biết!" Tuấn Miên nhún vai, cả hai người cùng đứng nhìn về một nơi xa xăm.
***
Trong giấc mơ, anh lại thấy cảnh tượng kinh hoàng đó. Kể từ ngày tai nạn xảy ra, chưa một lần nào anh có thể yên giấc. Nhìn đồng hồ, cũng đã ba giờ sáng. Anh ngồi dậy chuẩn bị mọi thứ cho cuộc thương lượng kinh tế ngày mai.
Mang tiếng là thương lượng nhưng thật chất đó là một cái cớ để hai bên có thể gặp mặt, một sống một còn mà đứng trong thế giới ngầm.
Chiếc áo sơ mi đen càng làm cho anh trở nên lạnh lùng, đôi mắt chim ưng sắc bén lướt nhìn qua khẩu súng giảm thanh. Anh đưa tay, nhẹ nhàng cầm lên, ngắm nhìn một cách tỉ mỉ rồi cất vào bên trong chiếc áo khoác.
"Bịch bịch"
Anh bước đi trên cầu thang vắng tanh của biệt thự. Tay trái khẽ xoay nhẹ chiếc vòng ở cổ tay phải. Chiếc vòng đó là vòng nhưng thật chất lại không phải là vòng. Bên trong đó là một lưỡi dao cực bén, với mũi dao chỉ nhỏ như mũi kim tiêm. Trên dao có tẩm một loại độc tố nhẹ. Ai dính phải độc tố sẽ mất đi ý thức tạm thời rồi sau đó sẽ mê man và đi đến cái chết. Anh rất ít khi sử dụng loại vũ khí này vì anh không muốn thấy họ chết từ từ, anh muốn thấy họ chết liền.
"Bịch" Một bàn tay đặt lên vai anh. Mẫn Hạo không né tránh, chỉ nhẹ nhàng cầm tay người đó mà bẻ xuống. "Rắc"
"Mẫn Haok! Cậu có cần nặng tay với tôi vậy không?" Tuấn Miên lên tiếng, Mẫn Hạo buông ra, lách người đi qua anh ta. "Này, mới bốn giờ sáng, sao không ngủ? Cậu thức làm tôi thức theo đấy!" Tuấn Miên vừa xoa tay vừa nói, Mẫn Hạo này thật sự mạnh tay.
"Liên quan gì đến cậu?" Anh ngồi xuống ghế, vắt chéo chân nhìn Tuấn Miên. Tuấn Miên nhăn mặt, anh vỗ tay hai cái đèn cả căn phòng sáng lên. Tuấn Miên ngồi xuống đối diện anh, bốn mắt nhìn nhau.
"Mỏi mắt quá! Không nhìn cậu nữa!" Tuấn Miên xua xua tay, thật là, cái tên Mẫn Hạo ngồi trước mặt anh làm gì mà lạnh đến như thế. Anh sắp chết cóng với cậu ta rồi. Nhanh giải quyết vụ này, anh sẽ tống cậu ta trở về nước.
***
Tuấn Miên đích thân lái xe đưa Mẫn Hạo sang bên kia. Phía sau là thêm bốn năm chiếc xe chở vài chục người trong tổ chức của Tuấn Miên đi theo bảo vệ Mẫn Hạo. Không biết Tuấn Miên nghĩ gì nhưng lâu lâu lại cười. Mẫn Hạo cũng chẳng bận tâm tên tâm thần này.
Trong số mười người có chỗ đứng trong tổ chức thì Tuấn Miên là tên bất bình thường nhất.
"Mà này, Thắng Huân đâu? Sao tôi không thấy cậu ta?" Tuấn Miên bỗng hỏi.
"Nhớ à?"
"Này, Tống Mẫn Hạo anh có biết anh đang sống trên đất tôi không? Tôi không phải là gay!" Tuấn Miên đanh mặt trước câu hỏi của Mẫn Hạo, anh chỉ nhếch mép cười .
"Két"Tuấn Miên liếc nhìn anh. Mẫn Hạo không nói gì, mắt nhìn xa xăm về phía bên kia đường. Tuấn Miên thật sự nổi khùng với tên Mẫn Hạo dở dở ương ương này. Anh lại tiếp tục lái xe để không chậm trễ chuyến hành trình này.
***
"Mẫn Hạo, cậu vẫn giữ suy nghĩ mình sẽ làm bá chủ của tổ chức sao?Ngày xưa, em trai ta đã quá tin tưởng cậu để rồi nhận lại kết quả thật đau khổ. Ta chưa báo thù cho nó thì cậu đã tự giác nộp mạng. Khá khen!"Lão già ngồi xoay lưng với Mẫn Hạo nói ra những điều giễu cợt. Mẫn Hạo khẽ cười khẩy, hai chân anh gác lên bàn, khoanh tay tựa vào ghế.
"Tôi đến đây không phải để nộp mạng, mà tôi đến đây...để lấy mạng ông!" Mẫn Hạo nói rất nhỏ, rất nhẹ nhưng tất cả những người trong phòng đều nghe rất rõ. Mọi người liền tối sầm lại. Mẫn Hạo đứng lên, đi về phía lão già đó. Anh khẽ vuốt gương mặt đầy mỡ của lão, rồi khẽ cười.
"Cạch" khẩu súng trong tay anh đã được lên nòng và đang để vào ngay bên cổ lão. Tay lão ta run run như cố tìm kiếm thứ gì trên bàn.
"Hình như ông đang tìm thứ này!" Mẫn Hạo đưa cây súng màu đen lên trước mặt ông ta. Anh quả thật rất nhanh tay , lão ngồi đây nãy giờ mà cây súng bị lấy đi lúc nào chẳng biết.
Tất cả những người có trong phòng liền chĩa súng về anh. Với người bình thường sẽ phải run sợ nhưng anh lại thật sự rất bình tĩnh. Anh nhìn bọn người đó khinh bỉ, "kịch" một tên trong số đó liền ngã quỵ xuống. Mọi người thật sự kinh hãi.
"Thế nào? Một bước nữa thì lão già này sẽ không thấy mặt trời đấy!" Anh vừa nói vừa đưa cây súng lại gần lão già.
"Kịch" một tên đứng núp sau cánh cửa sau lưng anh liền ngã xuống.
"Sống trong thế giới này lâu vậy, nhưng không ông lại hèn đến mức đánh lén như thế! Tôi đây không để tốn viên đạn nào vô nghĩa đâu." Mẫn Hạo vừa cười vừa nói, lão già này đã đến lúc đi gặp Diêm Vương rồi.
"Cậu có giết tôi thì cậu mãi mãi đừng hòng lấy được tập tài liệu đó!"
"Vậy sao? Tôi biết chứ, tôi biết thế nên ông mới vẫn còn ngồi đây nhiều lời! Được." Anh nắm cổ áo ông ta lên. "Thế thì tập tài liệu ba năm trước đâu?" Anh gằng giọng, lão già này dường như đang mất thế, lão không thể chống trả gì được.
Mấy tên đứng vòng ngoài cũng không dám manh động, chỉ sợ rúc rích thì lão ta mất mạng. Hai tên đã bị hạ dưới tay anh, vậy bọn họ cũng như lũ tép riu mà thôi.
Anh lôi lão đi ra ngoài, khuôn mặt của anh lạnh như băng kéo lão đi lên tầng trên của tòa nhà. Tuấn Miên bên ngoài thấy mọi việc Mẫn Hạo có thể xử lý được nên anh không lo lắng. Anh đi theo chỉ là có gì hốt xác mà thôi.
Lão già đó nhăn nhó mặt mày khi bị Mẫn Hạo ném thẳng vào phòng. Anh khóa cửa lại, đây là thư viện của lão, nơi mà lão cất giấu mọi tài liệu. Lúc anh còn đứng sau em trai lão thì anh đã đến đây mấy lần nhưng kể từ cuộc thanh trừ năm đó xảy ra thì anh đã không còn đến đây nữa.
"Để đâu?" Anh cất súng, nhẹ nhàng nói, lời anh càng nhẹ thì độ sát thương càng cao. Anh tiến đến bàn, cầm con dao rọc giấy của lão lên mà quơ quơ trước mặt lão. Anh quỳ một chân để dễ nói chuyện trước mặt lão. "Sao, nói hay..."
"Aaaaaaaa" Anh cứa vào tay lão một đường, máu chảy ra. "Tôi có chết cũng không nói!" Lão kiên quyết cứng đầu. Chết đến nơi mà vẫn ngoan cố.
"Tốt lắm, để tôi xem ông chịu đựng được bao lâu!" Mẫn Hạo cứa thêm một đường rồi lại một đường nữa, lão thống khổ rên la. Bọn thuộc hạ ở bên ngoài chẳng nghe thấy gì.
"Tôi sẽ không để tập tài liệu đó rơi vào tay cậu, cậu quá ác độc! Nó là tất cả để mọi người biết được Tống Mẫn Hạo mà họ tôn sùng chỉ là một kẻ mất nhân tính." Lão nói.
"Vậy sao? Sao bằng ông?" Mẫn Hạo mất kiên nhẫn với lão. Anh lấy điện thoại gọi cho Tuấn Miên.
"Đem cháu nội ông ta lên đây!" Anh nói, lão điếng người trước câu nói của anh. Mặt xám xịt lại.
"Cậu định làm gì?"
"Giết nó!" Anh khẽ cười, lão ta hoảng loạn thấy rõ. Anh thật đáng sợ, anh như một con quỷ trong bóng đêm, khát máu và giận dữ.
Đứa trẻ ba tuổi được dẫn vào phòng, người của Mẫn Hạo cũng vào theo sau đó lại khóa cửa lại. Đứa bé liền mếu máo khóc đòi mẹ, Mẫn Hạo đi lại bế đứa bé lên. Anh móc trong túi ra một cây kẹo, thế là thằng bé xem anh là bạn.
"Ông nghĩ sao nếu tôi giết nó?" Phía sau anh liền có mấy người chĩa súng vào thằng bé. Lão lắc đầu lia lịa.
"Tôi đưa, tôi đưa, xin cậu đừng làm hại cháu tôi!" Ông ta quỳ xuống nắm lấy chân anh. Van xin nài nỉ.
"Đi lấy đi, nói nhiều quá!" Anh nói, ông ta liền đứng lên đi lấy. Đó là một tập tài liệu được ông gói rất kĩ. Anh cầm lấy, mở ra xem xét.
"Lỡ đây là giả?"
"Tôi không dám đâu, xin cậu hãy thả thằng bé ra!" Lão van xin Mẫn Hạo, anh cho người đi lục hết phòng, vẫn không còn tài liệu nào nữa anh mới thả thằng bé ra. Nó liền chạy về phía ông nó.
Mẫn Hạo nhếch mép, anh chĩa súng vào đầu lão, súng lại được một lần nữa lên nòng. Anh cười rất đáng sợ, lão cũng tái mặt. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của lão, nước mắt lão ứa ra. Một người ở thế ngầm lâu như lão lại bật khóc trước họng súng. Nhưng những giọt nước mắt đó chẳng khiến anh động lòng.
"Kết thúc nhé?" Câu hỏi nhưng thật ra anh đã không cho người khác có quyền lựa chọn. Lão vẫn ôm chặt cháu lão, cố gắng bảo vệ nó khỏi họng súng đen ngòm.
"Mẫn Hạo, đừng mà anh!"
Bỗng anh nghe tiếng Bạch Hiền, hai mắt anh mở trừng nhìn xung quanh. Trong vô thức anh thu súng lại. Rồi anh quay lưng bỏ đi. Trận này, anh thắng không tốn một binh như cuộc thanh trừ kia. Lão già đó, cuối cùng đã rút khỏi thế giới ngầm.Anh - bá chủ của thế giới ngầm, mọi bí mật ba năm trước, tất cả sẽ chôn vùi theo thời gian. Tài liệu trong tay anh, không ai còn trên anh được nữa. Nhưng tại sao anh lại không thấy vui?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro