CHAP 2: NHÓC GỌI TÔI LÀ GÌ?
CHAP 2: NHÓC GỌI TÔI LÀ GÌ?
Cậu bé Finam đi theo lên một chuyến xe buýt, vì mới 4 tuổi nên không phải trả phí, những người trên xe cũng không để ý nhiều, cậu bé cứ thế vô tình đi đến công viên.
Cậu bé đã quyết định bỏ nhà đi tìm ba mình. Đúng thật là Film rất thương cậu, cho cậu một cuộc sống không thiếu thốn vật chất. Nhưng làm sao gọi là đủ khi mà không có một người ba. Cậu rất tha thiết gặp ba mình, muốn có ba như bao đứa trẻ khác, muốn mama của cậu không bị chọc ghẹo.
Finam lang thang một mình, gặp ai cũng hỏi rằng có nhìn thấy ba của cậu không. Có người hiền hòa lắc đầu, cũng có người nổi giận quát tháo cậu phiền phức.
Finam chỉ lặng lẽ lau đi nước mắt, ngậm ngùi mà bước tiếp.
Cậu bé đi mãi, mệt thì lấy ít nước và bánh kẹo trong balo ra ăn đỡ.
Lang thang vào một con ngõ, Finam nhìn thấy một cửa hàng gấu bông, còn có hai bố con đang vui vẻ mua hàng.
-" Appa ơi, con muốn công chúa này"
-"Được, ba sẽ mua cho con gái nhé"
Finam bất giác cười, cảm giác có ba là như thế sao, cậu bé vui vẻ chạy đến ôm lấy người đàn ông đó.
-" Chú có phải ba cháu không?"
-" Gì vậy, mày là ai, cút ra mau"
Người đàn ông đó vô tình đẩy cậu bé ngã ra đất, mặc kệ đây là đứa nhóc chưa hiểu chuyện. Finam vừa tủi thân lại vừa đau, ngồi dưới đất khóc một trận.
Lúc đó có một người đeo kính đen dẫn theo đám đàn em bước tới.
Người đàn ông bị bắt lại đánh một trận.
-" Tiền của bọn tao mày định ngậm đến khi nào?"
-" Tôi... tôi sẽ trả mà"
Đám đàn em của Namtan đánh tên đó không thương tiếc, đứa con của ông ấy thì hoảng sợ khóc to.
-" Chị Namtan, tên này nợ dai lại còn thong thả ở đây, lần này chị muốn xử hắn thế nào?"
-" Bắt nó lấy nội tạng bán trả nợ, khốn kiếp"
Namtan ném điếu thuốc xuống đất, lúc này cũng nhìn thấy một cậu nhóc mắt tròn xoe đang nhìn cô chăm chăm. Cậu nhóc này trên má còn chảy một vệt nước nhưng không khóc la oai oái hoảng sợ như cô bé kia. Namtan thấy có chút hứng thú.
-" Nhìn gì?"
Cậu nhóc đứng dậy phủi phủi áo mình rồi chậm rãi ôm lấy đùi Namtan.
-" Cô có phải ba cháu không?"
Namtan im lặng, đàn em của cô định bước tới kéo cậu bé ra nhưng Namtan đã ra hiệu không cần.
Namtan lấy ví ra, bảo đàn em mua một con gấu bông.
Cậu bé chăm chú nhìn hành động của cô, chiếc ví da tinh xảo, mà tấm ảnh được đặt bên trong làm cậu bé kinh ngạc.
-" Mẹ cháu"
-" Gì?"
-" Giống như mẹ cháu"
Namtan nhìn cậu bé chỉ vào bức hình trong ví của mình, trái tim lại bỗng hẫng đi một nhịp, cô ngồi xổm xuống cạnh cậu.
-" Nhìn cho kĩ, làm sao lại là mẹ nhóc"
Đàn em cô mang gấu bông ra, Namtan tặng nó cho Finam.
-" Tặng nhóc đấy, về nhà đi"
Namtan cũng không hiểu mình lắm, cô vốn không thích trẻ con nhưng mà đứa nhóc này lại nhìn ưa mắt một cách kì lạ.
Namtan quay gót bước đi.
Finam ôm lấy gấu bông trên tay, nhìn theo bóng lưng Namtan, mắt lại rưng rưng đỏ hoe, chẳng biết nghĩ thế nào cậu bé lại tức tốc chạy theo.
-" Baba"
Namtan dừng bước nhưng không quay đầu, có hơi bỡ ngỡ, Finam chạy tới ôm lấy đùi cô lần nữa.
-" Baba đừng bỏ Finam mà, ở nhà chỉ có mình con với mẹ thôi"
-" Nhóc gọi tôi là cái gì?"
-" Cô là baba của cháu, ảnh mẹ cháu trong ví kia kìa"
Namtan khẽ cau mày, đứa nhóc này rốt cuộc từ đâu ra vậy?
-" Nhóc nhìn nhầm rồi, tấm hình đó không phải mẹ nhóc, tôi cũng không phải baba của nhóc"
Namtan nhẹ đẩy cậu bé đứng sang một bên rồi tiếp tục quay lưng đi.
Finam vẫn tiếp tục đuổi theo, cậu bé khóc lớn.
-" Đừng bỏ con mà, baba, đừng bỏ con mà"
Namtan nghe tiếng gọi xót xa ấy liền dừng bước, lòng cô giấy lên lên nổi trắc ẩn. Sâu trong lòng cô, đại dương đang trào sóng, bởi lẽ, cậu bé ấy chính là bóng dáng của cô lúc nhỏ, bị ba bỏ rơi.
Cô do dự một lúc, đám đàn em cũng nhìn cô khó hiểu, hôm nay cô thật lạ.
Namtan nghiêm mặt, cô quay đầu, nhìn thấy cậu nhóc bị ngã mà nằm trên mặt đất khóc to, người bám đầy bụi, đáng thương làm sao.
Cô thở ra một hơi dằn lại cảm xúc trong lòng, bước đến nhẹ bế cậu nhóc lên. Namtan cẩn thận dùng khăn tay lau đi bụi bẩn và nước mắt tèm lem trên gương mặt dễ thương ấy.
-" Nín đi"
Cậu bé tựa đầu lên vai cô, hai tay ôm chặt lấy cổ cô, mũi hít hít, gấu bông kia cũng ném đi không cần đến. Thật ngoan, thật đáng yêu.
-" Baba"
-" Chị à, chúng ta còn việc"
Namtan chỉ gật đầu nhẹ với lời nhắc nhở của đàn em.
-" Mẹ nhóc đâu?
-" Mẹ ở nhà vẽ tranh"
-" Vậy là bỏ nhà đi?"
-" Finam đi tìm baba, Finam tìm được rồi"_ cậu bé nhìn cô mỉm cười.
Namtan không nói, cho rằng cậu nhóc chưa hiểu chuyện nên không chấp nhất nữa.
-" Vậy bây giờ muốn theo tôi à?"
-" Dạ"_ cậu bé vừa nói vừa gật đầu.
Namtan cũng không có cách khác, ôm theo cậu bé lên xe đi về nhà.
_____
Film từ lúc phát hiện đã vội vã đi tìm Finam. Nàng thật sự hoảng. Dựa vào định vị trên balo của cậu bé Film tìm đến một ngôi nhà lớn, trông rất đẹp và khang trang. Nhưng không khí bên trong rất tĩnh lặng, một cảm giác rất quy củ ở đây.
Điện thoại của nàng bỗng reo lên.
-" Cô là mẹ của Finam?"
-" Phải, cô đang ở cùng con tôi sao?"
-" Tôi gọi đến từ số điện thoại trên balo, bây giờ tôi cho cô địa chỉ"
-" Không cần, trên balo cậu nhóc có định vị, tôi đã theo đến rồi, có lẽ tôi đang ở trước nhà cô"
Namtan bảo quản gia ra đón cô gái kia vào, bởi vì Finam nhất quyết không chịu đi về.
-" Finam à"
Giây phút nàng nhìn thấy Finam ngồi ở sofa cũng là nhìn thấy bên cạnh cậu bé có một người.
Film bất giác đứng im, nhìn Namtan đầy ngỡ ngàng và pha lẫn một chút bối rối khó tả.
Namtan cũng cũng kinh ngạc khi người phụ nữ trước mặt cô lại là Film. Cô cất công tìm kiếm bấy lâu nay như mò kim đáy bể, bây giờ nàng chính là tự động tìm đến. Nhưng nàng thật sự là mẹ của cậu bé này sao? Chả lẽ nàng đã có gia đình? Namtan nhất thời không biết nên vui hay nên buồn. Cô sốt sắng đến mức cà lăm:
-" Em... à... cậu là Film... phải không?"
Film kìm nén cảm xúc trong lòng, không trả lời câu hỏi của cô mà dứt khoác nói:
-" Tôi đến đón con tôi, cảm ơn đã giúp tôi trông coi cậu bé"
Film cứ thế làm như không quen biết Namtan, nàng lấy trong ví ra ít tiền đặt lên bàn như lời cảm ơn. Nàng đưa tay định ôm lấy Finam thì cậu bé lại khước từ chạy đến ngồi vào lòng Namtan.
Film nhìn cảnh này, tim nàng chết lặng. Một lớn một nhỏ có nét giống nhau càng làm tim nàng nhói lên.
Trong lòng nàng vẫn còn ghét Namtan, cũng tự hỏi cô có nhớ cái đêm hôm đó không, có biết tại vì cô mà nàng phải làm mẹ đơn thân suốt mấy năm qua không? Lúc nàng muốn tìm cô để cùng giải quyết vấn đề thì cô ở đâu chứ? Cái bản mặt đáng hận đó của cô hẳn là đã ung dung sống vô tư rồi.
-" Finam, mau theo mama về"
-" Không, mama ơi, Finam tìm được baba rồi"
-" Con gọi ai là baba?"
Mấy nay mẹ và bé lặn quá kh quen😭😭😭😭
Nào mẹ đường ngoi lên sĩ thì t cũng ngoi lên quá
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro