Chương 21


Film đang vui vẻ đi tới, nghe rõ lời nói của Namtan.

Đôi mắt nàng lấp lánh, mở to như Namtan đã đoán.

Film: Tuyệt!!!! Cuối cùng Namtan cũng hỏi, oooooo, mình phải nói cho cậu ấy biết cảm xúc thật của mình!

Nhưng trong mắt Namtan không phải như vậy.

Đêm qua cô mất ngủ, cô đã tra rất nhiều thứ trên mạng, thông tin từ trên xuống dưới là:

Con gái nói thích con gái, là loại thích nào?

Chuyện gì xảy ra nếu hỏi một người thích tôi có thích tôi không?

...

Namtan chú ý đến vấn đề đầu tiên không nhiều như vấn đề thứ hai, nhưng cô đã mở ra cánh cửa cho một thế giới mới.

Sau đó cô mới biết con gái cũng có thể thích con gái.

Tâm trạng hoảng sợ, bàng hoàng và phức tạp của cô đều biểu hiện ra trong một đêm, biến thành quầng thâm dưới mắt.

Tất cả những chuyện này là do những lời của Film vô ý nói ra.

"Người tớ thích--"

Bây giờ Namtan cuối cùng cũng hỏi được vướng mắc của cô. Cô nhớ trên mạng nói với cô nếu cô gái thực sự thích một ai đó, khi người đó hỏi câu hỏi kiểu này, cô gái sẽ thường hoảng sợ và cảm thấy phức tạp. Tóm lại, nếu có bất kỳ hành động nhỏ nào trong thời điểm khác với mọi khi, đây không phải là nói dối.

Nhưng còn Film thì sao--

Nàng vẫn vui vẻ, thậm chí còn có chút phấn khích.

Trong lòng Namtan: ???

Chết tiệt, cậu ấy thực sự không còn thích mình nữa, phải không? Cho nên, thích mà cậu ấy đã nói ngày hôm qua chỉ là thích loại bạn bè.

Ôi trời ơi,  Namtan, mày đang nghĩ cái gì trong đầu thế hả?

"Tớ--" Film vừa mới bắt đầu nói, Namtan đã thẳng thừng cắt ngang "Cậu không được phép nói!"

Namtan có thể cảm giác được Film sắp nói gì đó từ chối cô.

Thay vì chuyện này, tốt hơn là nên trực tiếp giết trong trứng.

"Cậu không cần nói." Namtan không biết tại sao tức giận như vậy, buông xuống một câu "Tôi vừa rồi không có nói cái gì." Mấy bước liền đi vào trong khuôn viên.

Film không nắm góc áo của cô.

Cô thậm chí không cho nàng cơ hội để giải thích.

---

Milk bây giờ đã khá quen thuộc với cảnh học tập của Namtan.

Cô có quyền vì cô là sếp.

Nhưng khi Milk nhìn thấy Namtan đặt tất cả sách giáo khoa lên bàn, cô lại bối rối.

Chết tiệt, nghiêm túc chứ?

Đại tỷ, cậu đang nghĩ gì vậy?

Jane quay đầu, lạnh lùng nói: "Đừng đoán nữ nhân nghĩ như thế nào."

Namtan thật khó để lấy mấy cuốn sách này, cuốn sổ mà Film đưa cho cô được đặt ở giữa ngăn đựng sách, cô có thể nhìn thấy ngay khi nhìn lên.

Thật ra, đối với việc đi học lại cô thực sự rất khó khăn, ví dụ như những từ mà cô đang học thuộc lòng bây giờ, Namtan đang kìm nén cáu kỉnh trong lòng có ý muốn ném sách. Khi cô thực sự tức giận, cô nhìn lên cuốn sổ thì tâm trạng của cô bình tĩnh lại một cách kỳ diệu.

Namtan cảm thấy tâm tình hiện tại rất không tốt, vừa muốn dừng lại, trong đầu lại chấn động vang lên mấy chữ Film nói:

"Tớ tin cậu, bởi vì tớ hiểu người tớ thích."

Namtan thực sự phiền muộn.

Cậu ấy có biết mình là ai không? Đánh nhau, gây rối, là học sinh hư, cậu ấy bị mù rồi điếc luôn à? Cậu ấy không biết sao?

"Đại tỷ, cậu đã ghi nhớ từ này trong năm phút rồi." Milk không chịu nổi nữa, ho nhẹ một tiếng, "B -- e -- a -- u -- t -- y, mau đến đọc thuộc lòng với tớ."

Namtan cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi cuốn sách tiếng Anh, lạnh lùng nhìn Milk, "Nếu không muốn dùng miệng, có thể tặng cho người cần."

Được rồi, Milk rụt lại. Câm miệng.

"Được rồi! Cả lớp im lặng, phía dưới sẽ phát một tập giấy!" Wan cầm một đống giấy dày cộp đi vào, ánh mắt quét tới Namtan đã trở lại lớp ở hàng sau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Yo, đứa nhỏ này đã trở lại, cho nên ông có thể dạy cô. Chỉ cần học sinh sẵn sàng ngồi trong lớp, Wan sẽ không từ bỏ bất kỳ hy vọng nào.

"Toàn trường sẽ được làm một bài kiểm tra thống nhất. Còn chưa đầy hai tuần nữa sẽ thi cuối kỳ, các em có thể thích ứng trước! Ba ngày nữa phải hoàn thành rồi nộp bài. Mong các em làm nghiêm túc, sửa sai, hoàn thành. Các em tự xem mức độ làm bài của mình. "

Wan nói trong khi chuyển các bài kiểm tra. Jane lẩm bẩm: "Nhà trường khó có bài kiểm tra thống nhất như vậy, chúng ta đi chép ai đây?"

Trình độ của lớp mười như thế này, đều là đám đuôi hạc, ngay cả thành viên ban học tập của lớp, Big Sawat, đứng thứ 100 toàn trường, thật là khốn nạn.

Namtan đã lấy giấy rồi, không vò nữa mà ném vào trong bàn học, cô san phẳng tờ giấy, liếc mắt nhìn, bỗng nhiên nhíu mày.

Mình nên viết gì ở đây?

...

"Đại tỷ, Đại tỷ! Đây là bài kiểm tra thống nhất của toàn trường, tức là của cả năm!" Mắt Milk sáng lên nhăn như khỉ "Tìm tiểu hoa khôi để chép đi! Mẹ kiếp, quá thông minh, Đại tỷ có thể nói với tiểu hoa khôi không? "

Mắt Nim và Jammy cũng sáng lên, mặc dù họ là học sinh cá biệt, nhưng họ cũng muốn hoàn thành tốt bài kiểm tra thống nhất của mình.

Jane nói: "Này, June ngồi bên cạnh tiểu hoa khôi, tớ nghĩ cậu ấy phù hợp với trình độ của chúng ta hơn."

Namtan càng nghe càng tức giận "Các cậu có thể tự làm!"

Cô cuộn cuốn sách tiếng Anh thành hình trụ, không ngừng gõ lên đầu ba người họ. Trong lớp học khá yên tĩnh, phát âm thanh giòn giã bộp, bộp, bộp rồi lạnh lùng nói: "Các cậu thích học một chút được không? Không được copy! "

Cả lớp: "...???" Đây thực sự là những gì Namtan có thể nói?

Ngay cả Wan cũng sững sờ nửa giây khi nghe thấy lời nói của Namtan, sau khi phản ứng lại, ông gần như bật khóc: "Được rồi, tốt lắm! Mong mọi người có thể học được tư tưởng thích học của Namtan. Chắc chắn sẽ cho cả lớp thấy em ấy là người xuất sắc, là người đầu tiên nộp bài đúng không?"

Namtan: "???" Mình vừa nói gì hả?

Wan rất hài lòng gật đầu, đặc biệt thú nhận với Namtan: "Nếu có gì thắc mắc, có thể đến gặp lão sư học hỏi thêm."

Namtan: "..."

Cho nên, sau giờ học, Namtan dưới tất cả hy vọng của các bạn học, quyết định đến tìm Film, người có điểm số xuất sắc.

Không phải chép bài, mà là học hỏi, vâng chỉ học hỏi thôi.

Kỳ thi cuối năm nhất cấp ba sắp bắt đầu. Buổi sáng, Film được Mike gọi vào văn phòng nói với nàng: "Buổi trưa hôm nay, chúng ta sẽ chọn một đại diện học sinh xuất sắc của khối để phát biểu qua đài phát thanh. Các giáo viên đều chọn em. Có câu hỏi nào không?"

Film lắc đầu: "Cảm ơn lão sư."

Mike khá thích Film, nàng học hành ổn định, luôn đạt điểm trung bình trở lên. Nhưng gần đây ông cảm thấy nàng hình như có chút khác biệt so với trước đây, nhưng ông thật sự muốn nói cái gì cũng không thể nói cụ thể.

Mike: "Được rồi. Thực ra, buổi phát biểu có ý nghĩa khuyến khích mọi người học tập nghiêm túc. Dù sao thì năm thứ hai cao trung của các em là giai đoạn rất quan trọng. Em không cần phải lo lắng mà buổi trưa tự mình đến phòng phát sóng."

Film gật đầu.

---

Hôm nay Namtan không thấy Film ở nhà ăn, cô bán tín bán nghi, rốt cục chuẩn bị hỏi Film tờ kiểm tra, ăn xong bữa trưa mặt đen lại.

Tại sao Film không đến?

Có chuyện gì, có phải vì câu hỏi lúc sáng khiến cậu ấy cảm thấy phiền phức nên không muốn gặp lại mình nữa.

Namtan càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng. Nhưng đó chỉ là bốn chữ bình thường, tại sao cậu ấy lại trở nên như vậy?

Trong giờ nghỉ trưa của Namtan có bầu không khí người lạ không nên bước vào. Lúc này mới bắt đầu nghỉ trưa, các bạn học lớp 1-10 còn đang tâm trạng không yên, đang tán gẫu có chút ồn ào.

Lúc này, loa công cộng trong lớp đã được bật.

Namtan không quan tâm những gì nói trên loa, cô xem đó chỉ là một đài phát thanh nhàm chán trong khuôn viên trường, sau đó bật một vài bài hát.

Ồn ào, quá ồn ào.

Milk vẫn là nói: "Hôm nay sao lại phát đài? Không phải thứ ba mới phát sao?"

Jammy nói: "Tớ nhớ rồi, hôm nay hình như trường tìm được một đại diện học sinh để phát biểu."

Namtan nhìn cây bút gel màu xanh lá cây trước mặt, vòng tay con thỏ nhỏ trên cổ tay đang ngượng ngùng nhìn cô.

Không biết đang suy nghĩ gì, khóe môi mím chặt của cô hơi cong lên, lộ ra nụ cười gần như không có gì.

"Đại tỷ, cậu nghĩ người đại diện học sinh này sẽ là ai?" Jane thản nhiên hỏi Namtan "Cậu nghĩ đó là Jim lớp 1-1 hay Love Pattranite lớp 1-2?"

Namtan không nghe thấy, một lúc sau mới lười biếng đáp: "Bất luận là ai cũng không liên quan đến tôi."

Cô vùi đầu vào vòng tay, trông như sắp ngủ.

Lúc này, bản nhạc dạo đầu của buổi phát sóng trong khuôn viên trường đã dừng lại, có người điều chỉnh micrô. Sau một giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng phát ra:

"Các bạn học buổi trưa tốt lành, tớ là đại diện học sinh lớp 1-3, Film Rachanun."

! ! !

Namtan mạnh mẽ nhìn lên.

"Fuck, là Film, là tiểu hoa khôi!" Milk với Jane cao hứng nhảy múa, "Thât lợi hại, tiểu hoa khôi là đại diện học sinh phát biểu!

Các bạn học khác vẫn đang ồn ào, ngoài những người ở hàng sau, không ai chú ý nghiêm túc đến những gì đang nói trong loa.

Một tiếng động lớn phát ra từ hàng ghế sau, tất cả các bạn học trong lớp đều run lên vì sợ hãi, họ không dám nói một lời.

Namtan đá vào chiếc ghế đẩu bên cạnh, chiếc ghế đẩu ngã xuống đất giữa ánh mắt kinh hãi của mọi người, quét mọi người ở hàng ghế đầu bằng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.

Tất cả các bạn cùng lớp: ???

"Ồn ào cái gì?" Giọng nói đầy cảnh cáo của Namtan, trong phòng học yên tĩnh này càng rõ ràng hơn.

Milk run rẩy: "Đại tỷ, cậu vừa rồi nói bất luận là ai là đại diện học sinh, đều không liên quan gì đến cậu mà."

Namtan giễu cợt vài cái, đập tay xuống bàn: "Nghe cậu ấy nói, nghe xong viết tiếp."

Milk: ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro