Film thích làm con mèo nhỏ của chị (H)
Au: 去书店整点散文集
"Có thể là filmnamtan không?"
Sao lại là câu hỏi này nữa nhỉ?
Không gian phỏng vấn rất chật hẹp, xung quanh là một vòng các phóng viên, chỉ có một hàng micro trước mặt ngăn cách họ. Namtan hơi nâng lông mày, nhìn về phía phóng viên hỏi, nụ cười trên mặt vẫn hoàn hảo không chút khuyết điểm: "Mình đều được, không vấn đề gì..."
"Không được đâu."
Cô gái bên cạnh mỉm cười lên tiếng. Namtan hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy — cô gái giống như con mèo này thường rất thận trọng khi phát biểu trước truyền thông, và cũng không bao giờ đối đầu với cô ở những dịp công khai.
Film mặc chiếc váy hồng cùng tông màu với cô, nhưng khác với phong cách quyến rũ và trưởng thành của Namtan, nàng không để lộ ngực mà thay vào đó là viền sóng dễ thương che phủ kín đáo, kiểu dáng A-line ôm eo thể hiện sự trẻ trung và năng động.
"Chắc chắn phải là namtanfilm, nhất định là namtanfilm."
Nàng vừa vẫy tay vừa ngượng ngùng lùi về phía sau Namtan. Như mọi khi, Namtan bị hành động dễ thương của em ấy thu hút toàn bộ sự chú ý, ánh mắt dõi theo Film, tràn đầy sự trìu mến mà không hề nhận ra.
Tuy nhiên, nhờ sự nhạy bén trong công việc, Namtan vẫn giữ được lý trí trong lúc bị tấn công bởi sự dễ thương của cô mèo nhỏ, cô khéo léo đặt tay lên vai cô gái mảnh mai, nhẹ nhàng đẩy nàng sang một bên.
"Lệch rồi đấy."
Lời thì thầm nhẹ nhàng bên tai, Film quay lại, nhận ra tay Namtan đã rời khỏi vai nàng, thu về bên cạnh mình. Film bất giác nở nụ cười, nhưng chỉ trong hai giây rồi lại trở lại vẻ mặt tươi tắn, đồng thời nhanh chóng nắm lấy tay chị, vẫn còn hơi ấm của mình.
Namtan hơi bất ngờ trước sự thân mật chủ động của Film, nhưng nhìn thấy hàng loạt micro đang tiến lại gần, cô nghĩ có lẽ nàng vẫn còn căng thẳng, vì vậy để nàng nắm tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve lưng bàn tay Film, an ủi em ấy.
Film không giỏi thể hiện cảm xúc và không có nhiều kinh nghiệm đối mặt với truyền thông, bên cạnh Namtan là người xuất thân từ dẫn chương trình, rất thành thạo trong việc ứng phó với dư luận, vì vậy nàng luôn có vẻ ngượng ngùng và non nớt, hành động e thẹn khiến người ta muốn bảo vệ, nhưng khi đến lượt Film phát biểu, nàng lại chớp mắt và nói chậm rãi, lời nói đầy chân thành và sâu sắc, như chú mèo con mới sinh, dùng chiếc râu mỏng manh khám phá thế giới, luôn khơi dậy một sự bảo vệ vô tận từ người khác.
Namtan càng thêm yêu thích, vì mỗi khi cô mèo nhỏ gặp phải tình huống không xử lý được, phản ứng đầu tiên của nàng là ngước mặt lên cầu cứu chị, nụ cười e thẹn, không biết là đang làm nũng hay cầu cứu, nhẹ nhàng gọi chị là "phi".
Điều khiến Namtan không thể dừng lại chính là mỗi lần giúp Film thoát khỏi khó khăn, cô bé này không nói gì, chỉ nhìn Namtan bằng đôi mắt long lanh, rồi vào một lúc nào đó mà Namtam đã quên, nàng vô tình nhắc lại lần giúp đỡ đó và cười tươi nói: "Có chị ở bên cạnh thật sự là một điều rất hạnh phúc."
Thật là bất lực với em ấy.
__
Sau khi sự kiện kết thúc, Namtan tự mình đưa Film lên xe, dặn nàng về đến nhà thì gọi điện cho mình.
Ánh sáng trong tầng hầm đỗ xe rất mờ ảo, Film dựa vào cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn cô, thấy Namtan đứng ngược sáng, ánh sáng mờ nhạt vẽ rõ đường nét cơ thể cô, như một bức tranh bóng, vai, eo, và dáng vẻ mệt mỏi nhẹ nhàng nhưng dịu dàng, những đường cong tinh tế và xinh đẹp khiến người ta ngượng ngùng.
"Phi," Film cười, nụ cười vẫn dễ thương như mọi khi, nhưng lại có chút tinh nghịch, "Hôm nay trước mặt truyền thông Film có làm tốt không?"
Namtan hơi ngạc nhiên, xoa má nàng, "N'film làm rất tốt, lần sau cũng phải thể hiện mình nhiều hơn, tranh thủ nhiều ống kính, hiện tại cảm thấy nếu lần sau mà không có chị ở bên, em cũng có thể xử lý tốt rồi."
Không biết nghe thấy từ nào, nụ cười trên mặt Film nhạt đi, nàng dừng lại vài giây rồi lại nở nụ cười, lắc đầu: "Em không nói cái này. Ý em nói với truyền thông nhất định phải là namtanfilm, chị thấy em làm vậy có tốt không?"
Namtan bị cô gái tinh nghịch này làm cho bật cười, véo nhẹ mặt nàng, "Không ngờ Film cũng thích top Namtan, cứ tưởng em sẽ thích làm top cơ."
"Không không," cô mèo nhỏ lại dựa vào cửa sổ xe, bắt đầu kêu meo meo, "N'film không muốn làm p'namtan's top, phi mới là top mạnh mẽ nhất."
Những lời này thực ra có chút mập mờ trong không gian riêng tư.
Vào ban đêm, trong bãi đỗ xe vắng lặng, nghe thấy Film nói vậy, tài xế ngồi ở ghế lái cũng nhẹ nhàng nín thở.
Namtan nhìn vào đôi mắt của cô gái, chỉ cảm thấy ánh sáng trong đó thật sự rực rỡ. Cô bé có hiểu những gì mình đang nói không? Namtan có cảm giác là nàng hiểu – Film không phải là kiểu cô gái ngây ngô, đáng yêu thiếu hiểu biết, nhưng cô lại không dám chắc rằng Film thật sự hiểu.
Namtan cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, im lặng vài giây, không nghĩ ra được câu đùa nào, chỉ có thể cứng ngắc chuyển chủ đề: "Thôi, em nên về nhà đi."
Film từ từ thu lại nụ cười, vẫy tay chào cô, ngoan ngoãn tạm biệt.
__
Về đến nhà, Film không nghỉ ngơi ngay lập tức, cũng không làm như Namtan đã dặn là gọi điện cho cô. Nàng chỉ gửi một tin nhắn nhẹ nhàng "Em đã về đến nhà rồi", sau đó chờ Namtan gọi lại.
Không ngoài dự đoán, chỉ vài giây sau, điện thoại của nàng lại reo lên. Film nằm nghiêng trên giường, chống cằm, nhìn chiếc điện thoại đang rung lên không ngừng, đếm đến giây thứ mười lăm rồi mới đưa tay cúp máy.
Sau đó, nàng lại nhắn thêm một tin Line: "Phi, em hơi mệt muốn ngủ rồi." Nàng gửi kèm theo một biểu cảm con mèo ngủ gật.
Chỉ gửi một câu ngắn ngủi như vậy, Namtan sẽ không thể không suy nghĩ lung tung—chị ấy là người rất nhạy cảm, luôn cẩn thận với Film, nhẹ nhàng như đang nâng niu một món đồ dễ vỡ.
Nhưng thực ra...
Film không thể ngừng nghĩ về cảm giác khi Namtan nắm lấy vai mình, bàn tay lớn với các khớp xương rõ ràng có thể bao trọn vai nàng, chỉ cần một chút lực là có thể kéo nàng lại gần hoặc đẩy ra. Film đã xem những video cũ của Namtan tham gia chương trình và biết chị còn có một sức mạnh thể chất rất đáng nể, hoàn toàn có thể bóp nát những chiếc xương mảnh mai của Film.
Bóp nát...
Film chớp mắt, cảm thấy cơ thể mình hơi nóng lên. Nàng lại nhớ đến lần hai người cùng tham gia sự kiện, trong không gian ồn ào, họ phải đứng gần nhau mới có thể nghe rõ những gì đối phương nói, vai chạm vai, đầu gối chạm đầu gối, mũi chân quấn vào nhau—à, cái cuối cùng thực ra không cần thiết lắm, nhưng mỗi khi Namtan lại gần, nàng không thể không quay cổ chân, và rồi cứ thế cuốn vào nhau.
Chắc cũng nhờ có những lần tiếp xúc thân mật gần gũi như vậy, Film mới nhận ra rằng khi họ cách nhau xa mà Namtan lại muốn lại gần, cô sẽ vô thức nắm lấy đầu gối Film, ôm lấy vai và kéo nàng vào lòng một cách không thể phản kháng.
Thực ra, Namtan là một người có nhu cầu kiểm soát rất mạnh mẽ.
Film bước xuống giường, rửa mặt bằng nước lạnh, rồi đi đến giá vẽ, cúi xuống nhìn bức tranh đã vẽ xong về hành tinh Pluto.
"Chúng em cách nhau bốn tuổi, khi em không còn là người dẫn dắt nữa, Film vẫn phải tiếp tục bước đi, vì vậy em hy vọng mọi thứ em làm bây giờ sẽ giúp em ấy, sẽ đưa Film đến bất cứ nơi đâu, dù em không còn ở bên cạnh nữa."
Câu nói này cứ vang vọng trong đầu Film, thực tế, không chỉ là những gì Namtan đã nói trong cuộc phỏng vấn, mà cả bức thư của chị ấy, nàng đều nhớ rõ từng câu từng chữ.
"Ngày mai không có chị bên cạnh, em vẫn sẽ ổn."
Hôm nay chị cũng nói như vậy.
P'Namtan, chị sẽ đi à?
Film cúi đầu, ngồi xuống và pha màu, trên mặt sau của bức tranh, nàng vẽ một nét màu đen đơn giản rồi dùng màu trắng viết tên "RACHANUN."
Thực ra, nàng vẫn chưa quyết định sẽ ký tên gì, nhưng bây giờ đã có ý tưởng.
Không phải là nghệ sĩ Film, cũng không phải là luật sư Metavee, mà là Rachanun, là Rachanun Mahawan.
Film chưa bao giờ ký tên thật của mình lên tranh, vì nàng cho rằng nghệ thuật và thực tế có một ranh giới, nghệ thuật cần được giữ trong thế giới của nó.
Nhưng bức tranh này thì khác.
Khó mà nói là Film muốn người nhận bức tranh này được đưa vào thế giới nghệ thuật của mình, hay là thế giới nghệ thuật của nàng lại chủ động tiến gần đến thực tế khiến nàng không thể không rung động.
Nhưng nghệ thuật thì dài lâu, còn cuộc đời thì ngắn ngủi, nàng muốn để cảm xúc này cũng được khắc vào nghệ thuật, trở thành vĩnh cửu, đó là điều thực sự.
Đây là cảm giác chưa từng có. Liệu nó có xuất hiện lại không? Film không biết.
Nhưng trong khoảnh khắc này, Namtan là duy nhất.
Film nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh, nở một nụ cười nhạt.
Phi, chị đã nhận được bức tranh ai đó vẽ cho chưa?
Nếu đã nhận, chị sẽ rời đi chứ?
__
Vài ngày sau trong phòng trang điểm hậu trường.
Buổi tối phải livestream nên mọi người đều rất bận rộn.
Film nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Namtan, người đang kẹp tóc và chờ đợi để trang điểm, rồi đặt bức tranh vào tay cô.
"Em nghĩ người xứng đáng nhận cái này nhất là p'Namtan."
Cô mỉm cười nhìn chị gái dễ xúc động của mình, người trong khoảnh khắc sững sờ đến mức quên cả khóc.
Sao lại không khóc nhỉ?
Film nghĩ, rõ ràng chị gái này rất dễ xúc động, mỗi lần xúc động đều sẽ khóc, mà khi khóc lại càng đẹp hơn. Đôi mắt và đầu mũi đỏ ửng, không còn là một tiền bối rạng rỡ và oai phong, mà trở nên mềm mại, dịu dàng, như thể chỉ cần người khiến chị cảm động mở lời, chị ấy sẽ làm bất cứ điều gì.
Điều khiến Film bất ngờ là Namtan không vội nhận bức tranh mà thay vào đó, đưa tay ra bao lấy eo nàng, kéo nàng lại gần và ôm chặt.
Khuôn mặt nóng hổi vì khóc áp vào bụng , lúc này Namtan mới nhớ ra cách để khóc, khóc nức nở.
Film hài lòng xoa đầu chị, nhẹ nhàng dỗ dành: "Cười đi mà, cười lên, cười nào."
Namtan lại khóc dữ dội hơn.
Chị, lần này sẽ không đi nữa đúng không?
Film ôm chặt cô, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô.
Nhưng như vậy là chưa đủ.
Em cần bị chị nghiền nát.
__
Sau khi buổi live kết thúc, họ nhìn thấy bài thông báo lớn của công ty.
Dữ liệu xu hướng phá kỷ lục đã đẩy tất cả vào niềm vui, ngay lập tức quyết định tối nay sẽ cùng nhau ăn mừng.
Trong bữa tiệc, Film vẫn ở bên cạnh Namtan, Namtan đang chơi vui vẻ đến quên cả trời đất không để ý Film đã lặng lẽ nắm tay cô dưới bàn và đan mười ngón tay vào nhau.
Khi Namtan nhận ra cũng không phản ứng gì nhiều, ngược lại còn nắm chặt hơn, để Film vô tư gãi lòng bàn tay cô chơi đùa.
"P'Namtan!!!!"
Giọng của Ciize ngọt ngào như mật, mỗi lần gọi P'Namtan đều khiến Film tỉnh táo hẳn lên. Cô ấy đang bực bội vì thua Namtan trong trò chơi, Namtan theo thói quen muốn ôm lấy để trêu chọc Ciize, nhưng đột nhiên, tay bị kéo lại, Namtan lập tức yên tĩnh và ngoan ngoãn nhìn Film.
Thấy cảnh này, mọi người trong đoàn làm phim lại bắt đầu la hét, Ciize là người nhiệt tình nhất. Namtan lo lắng nhìn vào phản ứng của Film, nhưng Film không hề có dấu hiệu khó chịu, nàng mở to đôi mắt sáng rực của mèo nhỏ, cười e thẹn, nhưng tay càng nắm chặt hơn, không thèm để ý đến những lời trêu chọc.
Lần này đến lượt Namtan xấu hổ.
Bị bất ngờ đáp trả, Namtan cười trừ nói rằng mình sao có thể xấu hổ, còn làm bộ chu môi như muốn hôn Film, nhưng khi sắp chạm đến thì lại lùi lại theo thói quen. Lúc này, Film lặng lẽ kéo tay đang nắm, Namtan không kịp phòng bị nên hôn trúng khoé môi của Film.
"Nếu em không thoải mái, chị sẽ bảo họ dừng lại ngay."
Lời thì thầm bên tai vẫn dịu dàng và đầy uy lực như thế, nhưng Film giờ đây không còn nghe lời, cười tươi nói: "chị xấu hổ rồi à?"
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hò hét to hơn, nhưng Film chẳng hề bận tâm, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to, bối rối của Namtan, tin rằng ánh mắt của mình đã truyền đạt rõ ràng thông điệp đến chị.
Chị có hiểu không?
Chị đã từng yêu nhiều người rồi mà?
Người yêu đầu tiên của chị không phải là con gái sao?
Ánh mắt của Namtan trở nên bối rối, cuối cùng con ngươi rung động, bắt đầu chộp dạ, liếc nhìn khắp nơi, nhưng tay vẫn không buông ra, thậm chí nắm càng chặt.
Film thả lỏng nụ cười, như trước đây ôm lấy cánh tay của Namtan, cười ngã vào vai cô, đầu cọ cọ.
__
Sau bữa tiệc, mọi người trong đoàn làm phim dần dần rời đi, Namtan lần nữa theo sau Film, tâm trạng rối bời.
Ánh mắt của Film lúc nãy giống như một cái móc câu, khi nhìn vào cô thì có một sức hút kỳ lạ, cô có thể cảm nhận được sự khát khao đó, có chút xấu hổ nhưng rất thẳng thắn khiến cô sợ hãi, ánh mắt đó giống như những người cô từng tán tỉnh, nhưng chính vì quá giống mà cô không dám nghĩ nhiều.
Có phải ý nghĩa đó không?
Film có ý đó không? Tâm tư của cô gái này luôn khó đoán, Namtan giờ đây cũng không biết mình đứng ở đâu trong lòng nàng, lần trước trong cuộc phỏng vấn khi Namtan được liệt kê vào ba người quan trọng nhất, cô mới mơ hồ cảm nhận được, nhưng điều đó có phải chỉ là lời khách sáo trên chương trình không? Hay là tình cảm anh chị em, người thân?
Film không giống với những cô gái khác mà cô từng gặp, quá khác biệt, cô không dám xúc phạm, cũng không muốn xúc phạm – em ấy là partner mà cô đã quyết định sẽ đồng hành suốt đời.
Đây là lần đầu tiên Namtan cảm thấy mình thật vụng về trong việc xử lý mối quan hệ giữa người với người.
"Phi," giọng của Film cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cô gái quay lại nhìn Namtan, "P'Bee uống say quên gọi xe cho chị, nhờ em đưa chị về."
"Về đâu?"
Namtan quyết định thăm dò một chút.
"Bất cứ đâu."
Film híp mắt cười tươi nói một câu mơ hồ mang theo tính ám chỉ cực mạnh, khiến Namtan nghi ngờ tình yêu của Film có thật sự chỉ là tình yêu đơn thuần của một chú cún như nàng đã từng nói, kỹ năng tán tỉnh này ngay cả cô cũng phải tâm phục khẩu phục.
Lúc này, Namtan đột nhiên có cảm giác muốn thắng thua, cô cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Film, đôi mắt cáo khẽ chớp, "Nhà của nong được không?"
Film nhìn vào mắt Namtan cảm thấy như bị điện giật, hương vị nữ tính của chị ấy khi đến gần tiến vào mũi nàng. Có lẽ Film không nên đánh giá thấp người chị giàu kinh nghiệm sống này.
Một người chị gái trưởng thành và quyến rũ như vậy thật sự rất hấp dẫn.
Rất muốn ăn.
Tay của Film run lên vì căng thẳng, đưa ra sau lưng, vẫn giữ vẻ ngoài dễ thương và ngây thơ của một cô gái nhỏ, nhìn chằm chằm vào mắt Namtan: "Chị thật sự chỉ muốn đến nhà của em, hay là vì đêm nay không ai bầu bạn nên chị cảm thấy buồn chán?"
Câu trả lời này rất quan trọng.
"Em rất thông minh và cũng rất tinh nghịch," Namtan đưa tay nhéo nhéo má Film, "Vẻ nghịch ngợm này không ngoan đâu, làm cô gái của chị đi."
__
Film thực sự rất gấp.
Vừa vào nhà đóng cửa lại, nàng đã nắm tay Namtan quấn quanh eo mình, Namtan cũng theo đó ôm chặt Film và cúi xuống hôn lên môi nàng.
Cánh tay Namtan rất dài, eo Film mảnh khảnh không đủ để ôm, bàn tay tự nhiên đỡ lấy mông nàng, nhỏ nhắn, qua lớp quần jean bó sát có thể cảm nhận được sự đàn hồi của tuổi trẻ.
Họ đã quay nhiều cảnh nóng, mặc dù để bảo vệ diễn viên đã cắt bớt, phát sóng trông không quá táo bạo, nhưng trong quá trình quay thực sự làm người ta đỏ mặt tim đập, cơ thể họ đã từng áp sát nhau không khoảng cách, biết được điểm nhạy cảm của đối phương ở đâu, một vài thói quen nhỏ bé trong khi ân ái là gì.
Giống như lúc này, Film ôm đầu Namtan hạ thấp xuống, dường như muốn làm một trận thỏa mãn ngay trên tường và sàn nhà của phòng khách khiến Namtan giật mình.
"Film," Namtan bóp cằm nàng, dùng một nụ hôn dài để nàng im lặng, trán chạm vào trán Film thở nhẹ, "Kiên nhẫn một chút."
Film bị hôn đến mức nước mắt rưng rưng, đầu óc mơ hồ, nghiêng đầu không hiểu Namtan đang nói gì, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh cảnh quay ở xe tải di động tập 7, Namtan đặt nàng xuống giường, bàn tay lần xuống gốc đùi nàng.
Theo kịch bản đã định trước, khi tay chạm đến gốc đùi, Film phải phản ứng như thể bị xâm nhập, nhưng khi Film ngửa người nhắm mắt lại, nàng cảm nhận được cái nhìn từ bên trên, nàng lén mở mắt xem, thấy Namtan chống nửa thân trên, mắt hơi nheo lại, mái tóc dài xõa sang một bên, rối tung nhưng đầy vẻ lười biếng và quyến rũ, ánh mắt khóa chặt vào nàng, thu lại mọi biến đổi của cơ thể nàng, đầy ngưỡng mộ và khao khát, như thể đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật ưng ý nhất của mình.
Film cảm nhận được tính xâm chiếm khiến nàng rùng mình. Aioon thực sự nhìn Metavee của cô như vậy sao? Chú chó trung thành và ngây ngô ấy lại có thể kiểm soát người chủ xảo quyệt của mình bằng sự xâm chiếm và hoang dã như thế?
Phi, chị đang lợi dụng công việc để trục lợi cá nhân.
Nàng cảm thấy chiếc quần lót màu da mình đang mặc sắp ướt sũng. Chị, em trở nên như thế này có phải là điều chị muốn lấy làm lợi ích riêng không?
Khi Film lấy lại tinh thần, nàng đã bị đặt lên giường, không biết từ lúc nào mà người mình đã bị cởi trần trụi. Namtan vừa vuốt tóc vừa cúi xuống hôn nàng, từ môi dưới, cổ, khe ngực, rốn, rồi lại quay lại hôn vào hình xăm ở sườn dưới ngực và lỗ xỏ khuyên rốn của nàng.
Hai chỗ này là biểu hiện bên ngoài của những điều kín đáo nhất trong lòng Film, giờ đây bị người khác liếm, vuốt ve, cảm giác như trái tim bị mổ xẻ để người ta xâm nhập mang lại sự xấu hổ khó tả, Film run rẩy nhưng càng khao khát chị ấy chạm vào.
Film không nói dối, nàng thích sự gần gũi da thịt với Namtan, không bao giờ cảm thấy chán ghét khi tiếp xúc.
"Thoải mái không?"
Namtan không nhịn được hỏi, Film gật đầu lúng túng, nghĩ rằng cô sẽ được khích lệ để tiến xa hơn, nhưng không ngờ Namtan lại ngồi dậy cười nói: "N'Film không động một chút sao?"
Giờ đây Film không có tâm trí để nghĩ xem "động một chút" là nghĩa gì, nàng chỉ biếng nhác sử dụng vũ khí lợi hại nhất của mình – Film dùng giọng nói mềm mại để nũng nịu: "Không còn sức, p'Namtan, N'Film không còn sức, chị có thể đến hôn Film, chạm vào Film được không?"
Đôi khi Namtan thực sự nghi ngờ mình có thể đã bị cô gái này thôi miên, chỉ cần nhìn thấy vẻ nũng nịu của nàng là như được tiêm một liều thuốc tăng lực, đừng nói là nghe lời Film, trong khoảnh khắc đó cô cảm thấy chỉ cần Film mở miệng, cô sẽ làm bất cứ điều gì cho em ấy, đầu óc chỉ lởn vởn suy nghĩ Nong đã nhìn mình như vậy rồi, chuyện nhỏ này mà không giúp được sao?
Namtan nhìn cô bé tham ăn này với vẻ bất đắc dĩ, nhưng ý muốn phải có được điều gì đó vẫn không thay đổi.
"Yêu chị không?"
Film đỏ mặt quay đầu đi không nói gì, Namtan nhìn nàng như vậy chỉ muốn hung hăng phá hủy nàng, không trả lời cũng không thể ngăn cô tiếp tục.
Cô thật sự không có cách nào với Film.
Ngực của cô gái nhỏ nhắn nhưng rất đầy đặn, Namtan dùng một tay ôm vừa khít, đầu ngực cương cứng ma sát với vân tay cô, nhẹ nhàng nắm, da thịt màu lúa mì tràn ra qua kẽ ngón tay, giống như nhân kem sô-cô-la chảy ra từ bánh mì khi bị bóp, ngọt ngào và ấm áp tỏa ra mùi hương của tuổi trẻ, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với làn da trắng của bàn tay Namtan, khiến tai cô nóng bừng.
"Film..."
Namtan thả lỏng ngón tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa theo chiều kim đồng hồ, đầu ngực tròn trịa bị cọ xát từng nhịp, Film nhạy cảm run rẩy không ngừng nhưng vẫn cắn chặt môi không phát ra tiếng.
Namtan sợ Nong không dám nói ra sự khó chịu mà chịu đựng, thấy nàng nhắm mắt chặt, lông mi nhẹ run, hơi thở rối bời liền vội vã rời tay ra muốn vuốt ve mặt nàng để an ủi, nhưng vừa rời tay, đã bị Film phản ứng nhanh chóng đặt trở lại ngực.
"Rất dễ chịu, phi... đừng rời đi."
Lúc này Namtan mới thấy hai má Film ửng đỏ vì xấu hổ.
Dù xấu hổ đến mức không thể chịu nổi nhưng vẫn rất gợi tình, khát khao của N'Film rất mạnh.
Namtan nảy ra ý định trêu nàng, cố tình để tay yên trên ngực nàng không động đậy, "Đừng rời đi? Vậy cứ để như vậy nhé?"
Film mở to đôi mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm vào cô, mím môi không nói gì.
Namtan bị đôi mắt sáng rực của mèo nhỏ này nhìn đến chột dạ, ngay lập tức đầu hàng: "Được rồi, được rồi, chị không trêu em nữa..."
"Đừng như vậy," Film đột ngột lên tiếng cắt ngang lời cô, trên mặt hiện lên một nụ cười nhỏ, đôi má lúm đồng tiền như râu mèo lộ ra, nắm lấy tay Namtan nhẹ nhàng động, vừa động vừa nhìn chị với ánh mắt đáng thương: "Chỗ này rất căng, căng đến đau, chị giúp em xoa một chút được không?"
Lần này đến lượt Namtan, má đỏ đỏ, ngại ngùng nằm sấp xuống, chôn mặt lên bụng Film, kêu lên: "N'Film!"
Cô em gái ít nói, nhưng khi mở miệng thì thật sự rất đáng sợ.
Bụng đang co thắt của Film càng trở nên nhạy cảm khi Namtan áp sát như vậy, cô không thể kìm được cắm ngón tay vào tóc Namtan, giữ chặt gáy cô, đẩy hông lên, đáng thương nhìn cô.
"Phi..."
__
Namtan chưa từng gặp một cô gái nào nhạy cảm và ngây thơ như vậy.
Chỉ cần đưa vào một ngón tay đã khiến nàng run rẩy không thể kiểm soát, Namtan cố gắng làm cho nàng thích nghi bằng cách nhẹ nhàng di chuyển bên trong, nhưng điều đó chỉ khiến Film càng ngày càng ướt, làm ướt đẫm lòng bàn tay cô.
Em gái của cô thật sự là một món đồ sứ quý giá và dễ vỡ.
Film cảm nhận nhịp độ chậm rãi của Namtan mở mắt ra, nhìn vào ánh mắt bất đắc dĩ nhưng dịu dàng kia, khẽ nhíu mày.
P'Namtan không nên làm tình theo cách này.
Nàng vùng vẫy, đưa tay xuống bắt lấy bàn tay ướt át của Namtan, nắm lấy ngón áp út rảnh rỗi của cô, run rẩy đưa vào trong thân thể mình.
"Film!"
Namtan vội vàng giữ tay nàng lại.
"Không sao đâu, phi, sẽ không bị thương đâu," Film ngồi dậy hôn lên lông mày của cô, "Mèo yêu phi."
"Vì vậy, dù chị làm gì với em, em cũng sẽ vui."
__
Namtan gần như bị nàng làm cho điên đầu.
Thực ra từ khi quay phim, cô đã nhận ra Film có phần này, nàng không phải kiểu người bảo thủ trên giường, nhưng do tính cách, nàng cũng không phải người sẽ công khai phóng túng.
Nàng không ngại thử những tư thế nguy hiểm, để Namtan gập mình lại rồi mở ra, mở ra rồi lại gập lại, khi cảm thấy thoải mái sẽ nâng mông cao hơn, sẽ ngậm, quấn quýt, dính chặt, phát ra những âm thanh dễ thương.
Film có thể làm khi nằm, cũng có thể khi được ôm, chấp nhận làm trên ghế sofa, không hề kiêng dè bồn rửa bát trong bếp, sự phóng khoáng và e thẹn trái ngược nhau nhưng lại hòa quyện hoàn hảo trong nàng, tạo nên vẻ quyến rũ đặc biệt và mê hoặc, khiến người ta không thể cưỡng lại.
Namtan thực sự bị phong cách của con mèo nhỏ này khiến cho bất lực.
Film nói rất ít, dù là lúc vui sướng hay đau đớn cũng không nói gì, tình yêu thuần khiết và ham muốn mãnh liệt đều chảy ra từ mắt và cơ thể, thậm chí tiếng kêu cũng rất hiếm, nhưng những lời thỉnh thoảng thốt ra lại có thể đẩy ham muốn của Namtan lên tận trời.
Đến cuối cùng, ánh mắt của Film đã trở nên mờ đục, Namtan dỗ dành rằng đây là lần cuối, nhưng nàng lại cảm thấy luyến tiếc, ôm chặt cổ Namtan, run rẩy đến cao trào trong tay cô lần nữa. Khi nhận ra Namtan muốn rút ra, nàng ôm chặt hơn, giọng khàn đặc cười nhẹ bên tai cô và nói câu duy nhất trong nửa sau của cuộc yêu.
"Cảm ơn mẹ."
Namtan trong khoảnh khắc đó thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết vì cô gái này.
Khi Film một lần nữa bị ép lên giường như ý muốn, nàng không thể kìm được nụ cười, thời điểm Namtan đè lên người nàng, sự chênh lệch về hình thể khiến Film khó nhìn thấy trần nhà, cảm giác nhỏ bé khi lần đầu gặp chị lại tràn về.
Film thích làm con mèo nhỏ của chị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro