ii. kí ức trôi dạt.
Một đêm nọ — hoặc là thứ gì đó mang hình dạng đêm trong thế giới này — bầu trời trên sân ga đổi sắc. Không đen, không tối, chỉ là đậm hơn, sâu hơn, như thể bầu không trung cũng bắt đầu nhớ lại điều gì đó xa xôi.
Nanami vẫn ngồi đó. Nhưng có gì đó trong không khí đã thay đổi. Không phải gió, không phải tiếng tàu. Mà là một âm thanh rất nhẹ — như tiếng chạm của một nốt nhạc bị chơi sai, vọng lại từ phía bên kia thế giới.
Thoạt đầu, gã tưởng mình đang mơ. Rồi âm thanh ấy trở lại. Mờ mịt, xa vắng. Như ai đó đang đọc tên gã, nhưng chưa kịp thốt ra. Một tiếng gọi chưa thành hình.
Và rồi chúng bắt đầu đến — những ký ức trôi dạt.
Không hình, không màu, hoàn toàn chỉ là cảm giác. Như một làn hương thoảng qua, một cơn lạnh nhẹ ngang sống lưng, một tiếng cười đã lâu chưa nghe lại.
Một lát sau, Nanami thấy mình đứng giữa một căn phòng cũ. Bức tường lở vữa. Trên bàn là chồng hồ sơ chưa ký. Không có người, không có âm thanh. Nhưng ánh sáng xuyên qua ô cửa mang theo hơi ấm của một buổi chiều gã từng bỏ lỡ. Một thời khắc rất ngắn, khi gã suýt nữa đã ở lại sau giờ làm, chỉ để nói với một người đồng nghiệp: "Hôm nay trời đẹp thật."
Gã chưa từng nói câu đó.
Ký ức vỡ tan như nước, cuốn gã trở về sân ga. Nhưng Nanami không đơn độc.
Một người phụ nữ trẻ ngồi bên kia băng ghế. Nàng không nhìn gã. Nhưng từ người nàng tỏa ra một mùi hương rất cũ — như giấy mới in, như vải áo chưa kịp giặt. Mùi của một người đã từng sống vội vàng.
"Anh nghe thấy gì?" — nàng hỏi, không quay lại.
Nanami im lặng. Một lúc sau, gã nói:
"Tiếng bước chân đi quá nhanh, và tiếng hối hận đi quá chậm."
Nàng ta khẽ mỉm cười. Không cười vì hài hước, mà như thể gã vừa nói đúng điều nàng chưa từng dám thừa nhận. Nàng đứng dậy, rời đi, để lại phía sau một hàng chữ viết tay trên lưng ghế gỗ — nét chữ đậm, nhưng chưa kịp khô:
"Tôi chỉ ước một người chịu nói: Đừng đi nhanh quá."
Sau đó, Nanami bắt đầu nghe thấy nhiều hơn. Không phải bằng tai — mà bằng cái khoảng trống trong lồng ngực từng bị che lấp bởi thói quen lý trí.
Một buổi sáng, gã ngửi thấy mùi bút chì gỗ và bụi phấn bảng — rồi thấy thoáng qua ánh mắt của một cậu bé không còn sống. Một lần khác, gã thấy ánh đèn neon chớp tắt của quán mì đêm, nơi một người từng ngồi đợi gã trong vô vọng.
Những mảnh ký ức ấy không gọi tên Nanami. Nhưng chúng tìm đến gã — lặng lẽ, trìu mến, như những cơn mưa nhỏ tìm về chiếc ô bị bỏ quên.
Có điều gì đó trong gã bắt đầu tan ra.
Không còn rắn rỏi như trước. Không còn cần mọi thứ phải có mục đích, lý do, hay định nghĩa. Chỉ là... ở đây, giữa sân ga không có bản đồ, những người đã chết bắt đầu nhớ lại rằng họ đã từng sống — không phải như ai khác, mà là như chính họ.
Và Nanami, lần đầu tiên, mở miệng gọi tên một ký ức. Giọng gã khản, nhưng rõ ràng.
"Y/n.."
Một cánh cửa đâu đó trong ga khẽ mở.
Không có ai bước vào. Chỉ có tiếng gió mang theo mùi đất ẩm, và một câu hỏi rất khẽ, dội vào từ phía bên kia:
"Anh còn ở đó sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro