iii. kí ức hoá thân.

Em đến như một vệt sương không mang theo tiếng động. Không phải bước chân, không phải cử chỉ, mà chính là sự thiếu vắng âm thanh quanh em khiến cả sân ga khựng lại — như thể thời gian, dù vốn đã tạm ngưng tại đây, cũng phải dè chừng trước điều gì đó không thể gọi tên.

Nanami nhận ra em không bởi diện mạo. Ở nơi này, gương mặt là thứ dễ thay đổi nhất. Nhưng có thứ không đổi: cách em ngồi — hơi nghiêng vai về bên trái, như đang nép mình vào một khoảng trống từng quen thuộc. Hai tay đan vào nhau, cổ tay mảnh như cành liễu trôi trên mặt nước, giữ lấy cái gì đó vô hình... như thể nếu buông ra, một phần em sẽ tan biến.

Em không nhìn gã. Mắt dõi về đường ray — nơi chưa từng có đoàn tàu nào thật sự đến. Ánh nhìn ấy không hỏi, không tìm, chỉ đơn thuần đợi.

"Em chờ ai?" — Gã lên tiếng, giọng khản như một ngọn đèn dầu đã cháy cạn qua nhiều kiếp gió.

"Không rõ nữa," em đáp. Giọng mỏng như khói trầm vương trên di ảnh. "Em nghĩ... em đang chờ chính mình."

Nanami không hỏi thêm. Ở nơi này, mọi câu trả lời đều là dấu vết sót lại từ những câu hỏi không ai còn nhớ cách đặt ra.

Nhưng có gì đó trong giọng em khiến gã không thể không lắng nghe. Một nốt trầm được vang lên giữa bản tấu im lặng. Một tiếng gõ khẽ vào cánh cửa đã đóng từ lâu.

"Có khi nào..." — em thì thầm, ánh mắt vẫn không rời khỏi đường ray bạc màu — "...em là điều anh đã cố quên?"

Một cơn gió không hẹn nổi lên, cuốn nhẹ qua băng ghế, mang theo hương trà nhài rất mỏng, rất cũ — thứ hương người ta chỉ còn ngửi thấy trong giấc mơ dẫu đã đổi bao mùa áo.

Nanami nhớ.

Không rõ hình. Không rõ ngày.

Chỉ là một buổi chiều đọng mưa nơi khung cửa kính, tay ai đặt lên ly cà phê không đường — "Anh từng nói đắng mới là vị thật sự của nó, đúng không?"

Em luôn hỏi, nhưng không đợi câu trả lời khi ấy. Giống như bây giờ.

"Anh có muốn nhớ em không?" — Em quay lại.
Ánh nhìn ấy... không tìm kiếm, không trông mong.
Chỉ như một cơn gió nhẹ lướt ngang lòng sông, hỏi xem nơi ấy còn nhớ mặt nước từng gợn sóng ra sao.

Nanami không nói, nhưng tim gã khẽ nghiêng về phía gió. Không phải vì nghĩa tình. Không phải vì nợ. Mà vì người ta chỉ thật sự quên một điều khi đã đủ can đảm để nhớ lại nó — mà không sợ tan vỡ thêm lần nữa.

Em mỉm cười. Không phải nụ cười dành cho gã.
Mà là nụ cười dành cho chính mình — như thể, trong khoảnh khắc, em biết rằng dù chỉ là một kí ức hóa thân, em vẫn đang được tồn tại.

(*) kí ức hoá thân: tất cả những hình ảnh về bạn trong chương này đều là từ kí ức của Nanami tạo thành.

Em đứng dậy. Không rời đi, chỉ lùi ra một nhịp, như một đoản khúc lặng đi để bản nhạc tiếp tục vang lên phía sau.

Và Nanami, lần đầu tiên, không nhìn về phía đoàn tàu chưa tới. Gã nhìn theo em.

Ngày hôm đó, gã không hút thuốc. Không vì quên. Mà vì nỗi buồn trong gã đã dịu lại — không cần khói để giấu, cũng không cần im lặng để tồn tại.

Chỉ cần một người —đã từng chạm vào gã bằng sự hiện diện, và quay lại, không để đòi thêm điều gì.

Mà chỉ để hỏi: Anh còn nhớ không?

**

Hôm đó, sân ga chìm trong một sắc vàng lặng lẽ. Không phải màu của nắng, cũng không hẳn màu của lá, mà là thứ ánh sáng thường đọng lại trên vai áo ai đó khi mùa thu đi ngang qua đời họ mà không để lại lời từ biệt.

Em quay lại, như đã hứa, nhưng không nói rằng đó là một lời hứa.

Nanami không hỏi vì sao. Ở nơi này, những câu hỏi quá tường minh thường khiến người ta mất phương hướng. Những gì thật sự quan trọng — như sự quay lại của em — không cần lời giải thích. Chúng đơn giản là... đã xảy ra.

"Anh có bao giờ thấy một mùa thu không nhớ nổi mình đã từng là gì không?" — em hỏi, giọng nhẹ như khi người ta gấp một bức thư không gửi.

Nanami im lặng. Một phần vì câu hỏi quá mơ hồ, phần còn lại vì gã thấy... mình từng đứng trong mùa thu ấy.

Chính là buổi chiều đó — khi gã rời sở làm muộn, đi ngang qua quán cà phê nhỏ dưới chân cầu thang bộ. Trời rất trong. Gió rất nhẹ. Và em — ngồi một mình bên khung cửa, khuấy trà theo chiều kim đồng hồ, ánh nhìn không phải hướng ra ngoài, mà nhìn vào trong chính ly trà đang xoay. Như thể trong vòng tròn ấy có một điều nàng đang cố giữ lại.

Gã không bước vào. Chỉ lướt qua. Nhưng đôi mắt ấy đã lặng lẽ theo sau gã rất lâu, rất lâu sau đó.

Giờ đây, khi em đang ngồi cạnh, mùi trà buổi chiều ấy lại trở về. Hương hoa cúc lẫn cùng lá bạc hà và một nốt dịu như quế non — không ngọt, không cay, chỉ đơn thuần là thứ gì đó từng quen thuộc đến mức không ai nghĩ mình cần ghi nhớ.

Em khẽ quay sang.

"Anh có nghĩ... ta từng biết nhau không?"

Nanami nhìn em — thật lâu. Rồi đáp, không chần chừ:

"Tôi nghĩ... ta từng đi lướt qua nhau rất gần. Đến mức một cái ngoảnh đầu có thể thay đổi cả hai cuộc đời. Nhưng ta đã không ngoảnh đầu."

Em không gật. Cũng không phủ nhận.

Một lúc sau, em lại nói:

"Em từng nghe một câu: Có những người không đi vào đời nhau, chỉ để lại tiếng bước chân trong hành lang ký ức."

Nanami trầm ngâm.

"Tiếng bước chân em để lại... vẫn còn vang trong tôi."

Em cười. Không vui, không buồn. Chỉ là một đường cong rất mảnh, như vết mực mờ cuối trang nhật ký chưa từng gửi cho ai.

"Em cũng từng đứng trước cửa phòng anh. Rất nhiều lần. Nhưng chưa lần nào gõ."

"Tôi biết."

Lần này, em im lặng. Câu trả lời ấy — ngắn ngủi, rõ ràng — làm điều mà thời gian không làm được: mang em quay lại về một hiện tại lẽ ra đã bị lãng quên.

Trong giây lát, giữa sân ga đẫm màu vàng tro, cả hai như nghe được tiếng gió thổi qua mái nhà cũ. Tiếng giấy rơi từ bàn làm việc. Tiếng ai đó nói tên người kia mà không dám để âm thanh ấy đi quá lớn.

Họ đã từng rất gần nhau. Gần đến mức nếu một trong hai người kịp yếu lòng, có lẽ... đã không lạc đến tận đây.

Lạc đến nơi mà chỉ khi linh hồn rời khỏi thế gian, mới có thể đến sân ga hoài niệm. Để tìm lại chút vương vấn trên mảnh đời, lúc hơi thở chưa vụt tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro