NẮNG ẤM VỀ SAU GIÔNG BÃO - Chương 18.2
Mùng một tết, Hạ Anh cùng Nam Phong và ông Huy Phúc lên nhà Hạ Anh. Bà Huệ Chi từ trong nhà ra đón khách, thấy ông Huy Phúc đứng trước của nhà, bà ngây người nhìn ông không nói gì.
“Huệ Chi, đã lâu không gặp.” Ông Huy Phúc mỉm cười nói.
Thấy mẹ im lặng, Hạ Anh khẽ hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ không khỏe à?”
“À, không. Mẹ không sao.” Bà Huệ Chi gượng cười. “Anh Phúc, lâu lắm không gặp, mời anh vào nhà.”
Hạ Anh thấy thần thái không tự nhiên của mẹ, cô nhíu mày nhìn Nam Phong tỏ vẻ không hiểu gì.
“Chắc lâu không gặp lại bác nên mẹ ngạc nhiên thôi, chúng ta vào nhà đi.” Nam Phong nói rồi cùng cô đi vào nhà.
“Mời anh ngồi.” Bà Huệ Chi nói.
“Để con vào pha trà.” Hạ Anh mỉm cười rồi chạy vào bếp thấy Lệ Thu ở bên trong đang nhìn ra ngoài.
“Ghê nha, thế này có phải sắp được ăn kẹo mừng rồi không?” Lệ Thu nói.
“Đâu có, bác Phúc là học trò cũ của ông ngoại, nhân dịp tết lên đây chơi và thăm mộ ông thôi.” Cô đáp.
“Còn chối, hi hi. Thôi mang trà ra đi.” Lệ Thu nói rồi đưa ấm trà mới pha cho Hạ Anh.
Sau bữa cơm trưa bà Huệ Chi cùng ông Huy Phúc ra thăm mộ ông bà ngoại Hạ Anh đến chiều tối mới về. Hạ Anh, Nam Phong và Lệ Thu ở nhà liền đi loanh quanh thôn.
Buổi tối, Hạ Anh ở trong phòng mẹ, thấy bà ngồi bần thần, cô liền hỏi:
“Mẹ, mẹ sao vậy? Sao hôm nay con thấy mẹ cứ lạ làm sao ấy.”
“Không có gì.” Bà Huệ Chi gượng cười.
“Hay là mẹ không thích con với anh Phong? Hay là vì mẹ với bác Huy Phúc…”
“Không có gì, chỉ là lâu ngày không gặp nên mẹ hơi bất ngờ thôi, không ngờ Nam Phong lại là cháu ruột của ông Huy Phúc.”
Hạ Anh im lặng không hỏi gì nữa, cô còn nhớ lúc nhỏ bà ngoại từng kể ông ngoại muốn gả mẹ cho một người học trò của ông nhưng không thành, người học trò đó sau này đi lập nghiệp không quay lại nữa. Cũng có thể người đó là bác Huy Phúc nên mẹ thấy bất ngờ, như vậy cô và Nam Phong chẳng phải rất có duyên sao?
“Được rồi, con về phòng ngủ sớm đi mai còn xuống Hà Nội. Con đi làm bận rộn nhớ phải chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe biết chưa?” Bà Huệ Chi nói.
“Con biết rồi ạ.” Hạ Anh cười và đứng dậy trở về phòng.
Sau kì nghỉ Tết Nguyên Đán, Hạ Anh vừa đến sân bay đã thấy Mạnh Trung và Huyền My đi cùng nhau, có vẻ thân thiết. Thời gian gần đây cũng có người nói Mạnh Trung đang bắt đầu tình cảm mới, mới đầu cô còn không tin nhưng bây giờ có lẽ cô đã bắt đầu tin.
“Hình nhớ tớ quên lấy đồ trong cốp xe. Cùng tớ quay lại bãi đỗ xe đã nhé.”
Lệ Thu nói rồi toan kéo Hạ Anh đi, đúng lúc Mạnh Trung nhìn thấy cô và Lệ Thu đứng đó, anh liền chạy theo Lệ Thu:
“Lệ Thu, anh… em nghe anh giải thích đã.”
“Giải thích cái gì?” Lệ Thu lạnh lùng nói.
“Anh với cô ấy không phải như em nghĩ đâu.”
“Anh yêu ai thì liên quan gì đến tôi? Anh nên nhớ tôi với anh đã chia tay từ lâu rồi, chuyện của anh tôi không muốn quan tâm!” Lệ Thu nói rồi quay lưng bước đi.
“Lệ Thu, em đừng có hối hận!”
Hạ Anh đứng đó nhìn Lệ Thu rồi lại nhìn Mạnh Trung đi khỏi, cô khẽ thở dài, mỗi lần cô và Lệ Thu bắt gặp Mạnh Trung đều là lúc Mạnh Trung đi cùng Huyền My, có lẽ chuyện của hai người họ không có thể nào quay lại được nữa.
Lúc Hạ Anh đến bãi gửi xe, Lệ Thu đang ngồi một góc, cô tiến lại gần thấy Lệ Thu đang khóc, cô im lặng ngồi xuống bên cạnh. Lệ Thu liền dựa vào Hạ Anh khóc nức nở, miệng lẩm bẩm:
“Anh ấy thực sự không cần mình nữa rồi.”
Hạ Anh khẽ thở dài nói: “Khóc đi, những lúc có tớ ở bên cạnh cậu không phải giả vờ kiên cường làm gì.”
Nghe lời Hạ Anh, Lệ Thu càng khóc, bao lâu nay cô đã cố gắng kìm nén, khóc to một trận sẽ thoải mái hơn.
Buổi tối Nam Phong về nhà thấy Hạ Anh ngồi ngây trên ghế sô pha, anh ngồi xuống hỏi:
“Em nghĩ gì thế?”
“Một người mấy hôm trước còn chạy theo muốn quay lại hôm sau lại có thể theo đuổi người khác là sao?” Hạ Anh khẽ thở dài.
“Em nói Mạnh Trung ý hả?” Anh hỏi.
“Hôm trước anh ấy còn chạy theo Lệ Thu muốn giải thích, vậy mà bây giờ lại vui vẻ ở bên Huyền My, đã vậy lúc nào cũng đi lại trước mặt Lệ Thu. Em thật không hiểu nổi anh ấy nghĩ gì nữa?”
“Lệ Thu dứt khoát như vậy, không lẽ em mong muốn Mạnh Trung cứ đeo đuổi Lệ Thu mãi à?”
“Không phải, nhưng thực ra Lệ Thu cũng rất đau khổ, cậu ấy bề ngoài cứng rắn như vậy nhưng rất yếu đuối, cậu ấy chỉ vì không chấp nhận được việc anh Mạnh Trung lừa dối cậu ấy.”
“Vậy thì dễ rồi, bảo hai người họ quay lại với nhau là được.” Nam Phong mỉm cười ôm Hạ Anh.
“Anh nói thì dễ lắm!” Hạ Anh bĩu môi, Mạnh Trung bây giờ đã có người mới, Lệ Thu có muốn tha thứ, cô còn không muốn đấy!
“Anh thấy em nên lo chuyện bản thân mình trước đi, đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người khác.”
“Chuyện của em á, là chuyện gì?”
Hạ Anh ngạc nhiên nhìn Nam Phong nhất thời chưa hiểu gì anh đã cúi xuống hôn cô, tay lần vào phía bên trong áo.
“A, không được!” Hạ Anh đẩy anh ra toan đứng dậy chạy đi.
“Đến giờ đi ngủ rồi.” Anh mỉm cười gian sảo và kéo cô lại.
Sau hôm khóc ở bãi đỗ xe, Lệ Thu không nhắc gì đến Mạnh Trung nữa. Mạnh Trung cũng hầu như không xuất hiện trong những chuyến bay có mặt Hạ Anh và Lệ Thu, anh dường biến mất hẳn cuộc sống của Lệ Thu, cho đến sinh nhật Lệ Thu. Lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ, Mạnh Trung tự nhiên xuất hiện, anh ăn mặc chỉnh tề, trên tay cầm một bó hoa hồng to. Mạnh Trung không nói gì mà tiến lại gần Lệ Thu, lấy ra trong túi một chiếc hộp nhung và quỳ một chân xuống trước mặt Lệ Thu:
“Khi xa em rồi anh mới phát hiện ra bản thân yêu em nhiều như thế nào. Ngoài em ra anh không thể yêu ai cả. Anh biết thời gian qua anh đã làm em đau khổ, nhưng xin em hay cho anh một cơ hội để bù đắp lỗi lầm mình đã gây ra.”
Lệ Thu nhìn Mạnh Trung, nhìn chiếc nhẫn trong hộp nhung cô im lặng một lúc lâu. Mọi người xung quanh cũng từ ngạc nhiên đến im lặng đợi chờ phản ứng của Lệ Thu rồi bắt đầu có người lên tiếng:
“Chị dâu, tha thứ cho anh ấy đi.” Huyền My nói.
Lệ Thu không nói gì mà chạy đi, Mạnh trung thẫn thờ lặng người nhìn Lệ Thu.
“Đuổi theo và đưa cô ấy về đây!” Nam Phong nói.
“Anh đưa chị dâu của em về đây đi chứ, uổng công em diễn vở kịch này.” Huyền My mỉm cười.
Lúc Mạnh Trung đi rồi, Nam Phong quay lại mới thấy Hạ Anh đang nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Như ý em muốn chưa?” Nam Phong cười.
“Huyền My là em gái của anh Mạnh Trung ư?” Hạ Anh vẫn chưa hết ngạc nhiên hỏi.
“Hì, xin lỗi chị Hạ Anh vì đã không giới thiệu kĩ nhé, em là em họ của anh Mạnh Trung. Vì thấy chị Lệ Thu sắt đá quá nên đành dùng cách này thử xem chị ấy còn tình cảm với anh họ em không.” Huyền My mỉm cười tinh nghịch.
“Vậy là anh biết mà giấu em?” Hạ Anh quay sang nhìn Nam Phong.
“Nếu cho em biết có phải là em sẽ nói với Lệ Thu không?” Nam Phong dịu dàng nói. “Thôi, ở đây đã hết chuyện rồi, mình về nhà đi.” Anh nói rồi nắm tay cô đi khỏi.
Mấy hôm sau đó, Lệ Thu và Mạnh Trung chính thức tái hợp. Cuối tuần Hạ Anh ở nhà cùng Nam Phong ngồi xem đá bóng. Hạ Anh vốn không có hứng thú với bóng đá, muốn cô ngồi yên gần hai tiếng xem đá bóng quả thực là một cực hình, cô không chịu yên mà hết loanh quanh nghịch cái này rồi xem cái kia, lúc vô vị quá lại giật giật áo Nam Phong đòi anh đổi kênh khác.
“Em ngồi yên để anh xem đá bóng đi nào.” Nam Phong khẽ nhắc.
Nhưng anh nhắc mặc anh, Hạ Anh vẫn nghịch ngợm không yên.
“Hạ Anh!” Anh khẽ nhíu mày.
“Anh bật kênh khác đi, em không thích xem đá bóng, chán chết đi được.” Hạ Anh cằn nhằn.
“Cho anh xem ba mươi phút nữa thôi, hôm nay là trận chung kết rồi.” Anh nói.
“Nhưng mà phim em xem đang chiếu rồi, hai mươi phút nữa là hết.” Hạ Anh vẫn tiếp tục cằn nhằn.
“Em muốn xem phim vậy à?” Anh quay sang hỏi cô.
“Ừm, như anh thích xem đá bóng vậy.” Cô mỉm cười không do dự đáp lại.
“Được.” Anh nói rồi kéo cô lại gần và đẩy cô xuống ghế sô pha, nhằm đôi môi còn đang cười của cô mà hôn ngấu nghiến không buông.
“Anh làm gì vậy?” Hạ Anh nhăn nhó đẩy anh ra.
“Làm việc em thích!”
Nam Phong đắc ý mỉm cười và tiếp tục công việc của mình. Mới đầu anh chỉ định trêu cô một chút, nhưng dần dần lại không thể kìm nén dục vọng trong con người mình, hơi thở hổn hển, ánh mắt sáng ngời nhìn cô càng lúc càng đắm đuối, bàn tay lần mò xuống bên dưới từ từ cởi váy cô ra.
Thấy ánh mắt của anh trở lên khác thường, hơi thở gấp gáp, Hạ Anh bắt đầu cảm thấy hối hận khi vô tư ở bên anh nghịch ngợm. Bị lột váy ở phòng khách, cô ngượng quá toan lấy tay giữ nhưng bị anh mạnh tay giật phăng chiếc váy, vứt sang một bên.
“A, anh tiếp tục xem đá bóng đi, em không dám nữa…”
Nam Phong thấy cô đỏ mặt xấu hổ trong lòng lại có chút thích thú, nụ hôn của anh càng cuồng nhiệt mạnh mẽ hơn. Bây giờ cô hối hận cũng đã muộn rồi.
Trận đá bóng vẫn tiếp tục diễn ra, bình luận viên không ngừng bình luận, những âm thanh gào thét cổ vũ của khán giả khi bóng vào lưới dường như chẳng ảnh hưởng gì đến hai người.
“Messi vừa sút bóng vào lưới kìa anh.” Hạ Anh khẽ nói, ánh mắt mở to nhìn anh, nụ cười tự nhiên trở lên mê hồn.
“Em tập trung chút đi!” Nam Phong chau mày nói và tiếp tục hôn cô, một tay với lấy điều khiển tắt tivi, màn hình trở lên đen xì, hiện rõ bóng hai người đang quấn quýt lưu luyến không rời.
Sáng hôm sau Hạ Anh tỉnh dậy thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay Nam Phong. Anh vẫn chưa tỉnh giấc, hai mắt nhắm nghiền, trên môi còn vương nụ cười. Hạ Anh khẽ cười, dùng tay chạm nhẹ lên mặt anh, dịu dàng vuốt sống mũi của anh. Trông anh lúc ngủ thật bình yên, khuôn mặt có chút dễ gần chứ không lạnh lùng như ngày thường. Hạ Anh tinh nghịch lấy một sợi tóc của mình ngoáy ngoáy trước mũi anh, lúc lâu không thấy anh phản ứng gì.
“Kì lạ, sao ngủ say thế nhỉ.” Hạ Anh cười đắc ý toan dậy thì bị anh kéo lại ôm chặt lấy.
“Chạy đi đâu hả?”
“Anh dậy rồi à?” Hạ Anh giật mình quay lại nhìn anh.
“Ừ, dậy từ lâu rồi nhưng muốn xem em còn định giở trò gì nữa.” Anh nói, khóe môi thoáng hiện nét cười.
“Anh dám giả vờ ngủ lừa em sao?” Cô khẽ chau mày nói.
“Như vậy có phải là mắc tội lừa dối em không?” Nam Phong nhướng mày hỏi.
“Ừm…” Hạ Anh suy nghĩ một lát và gật đầu nói: “Đúng là như thế.”
“Vậy thì anh tình nguyện chịu phạt, em nghĩ xem muốn phạt anh gì nào.”
Hạ Anh nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, anh hôm nay sao lại có sở thích ngược đãi bản thân mình như này? Không phải có âm mưu gì chứ?
“Em đã nghĩ ra chưa?” Anh nghiêm túc hỏi.
“Ừm… Phạt anh gì được nhỉ?” Cứ như vậy cô từ từ đi vào cái bẫy anh đặt sẵn.
“Thôi không cần em nghĩ, để anh tự phạt bản thân mình được rồi.”
Hạ Anh thấy anh mỉm cười liền hỏi: “Hình phạt gì vậy?”
“Phạt như thế này…” Anh nói rồi kéo chăn lên chùm kín hai người.
“A… Hôm nay anh còn đi làm mà…” Hạ Anh yếu ớt kêu lên nhưng nhanh chóng bị anh lấp đầy những lời nói bằng miệng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro