NẮNG ẤM VỀ SAU GIÔNG BÃO - Chương 24.2
Nam Phong đi làm về, thấy Hạ Anh ngồi trên giường trong phòng ngủ, tay vẫn ôm bình sứ đựng tro cốt của mẹ, ánh mắt vô hồn. Mấy hôm nay cô đều như vậy, từ khi bà Huệ Chi mất, Hạ Anh dường như không còn một chút sức sống.
"Em đói chưa? Tối muốn ăn gì để anh nấu?" Nam Phong dịu dàng ngồi bên cạnh cô hỏi.
Hạ Anh không buồn nhìn anh một cái mà quay đi.
"Ngoan, đừng cứ mãi như này được không em? Anh biết trong lòng em không dễ chịu, anh cũng vậy, nhưng nếu mẹ biết em như này làm sao mẹ yên tâm được?"
Thấy Hạ Anh không hề nhúc nhích hay phản ứng, anh bất lực thở dài rồi đứng dậy đi vào bếp nấu cơm.
Nam Phong loanh quanh trong bếp một lúc, khi bưng đồ ăn ra ngoài thấy Hạ Anh đứng trước cửa bếp nhìn mình, anh vui vẻ cười.
"Em đói rồi phải không? Anh nấu xong cơm rồi, lại đây ăn thôi." Anh đặt đĩa xuống bàn rồi chạy lại đỡ Hạ Anh nhưng cô vừa đi được vài bước thì ngã xuống đất và ngất lịm đi.
Lệ Thu từ sân bay nghe tin Hạ Anh nhập viện liền vội vã chạy vào. Tới nơi thấy Nam Phong đang ngồi trên ghế, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt nhìn Hạ Anh đang nằm trên giường bệnh không rời.
"Chị ấy sao rồi anh?" Cô khẽ hỏi và nhìn Hạ Anh đang nằm trên giường bệnh, hai mắt vẫn nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt.
"Cơ thể suy nhược, trầm cảm." Anh nói ngắn gọn nhưng rất đầy đủ.
"Vậy giờ phải làm sao?" Lệ Thu khẽ thở dài.
"Anh đã liên hệ với bác sĩ tâm lí rồi nhưng cơ bản vẫn là bản thân cô ấy có chấp nhận hay không."
"Em có thể dọn qua bên đấy tiện thể chăm sóc chị ấy không? Anh bận nhiều việc như vậy cũng không thể cứ nghỉ ở nhà được, lúc anh bận em còn có thể chăm sóc chị ấy."
"Cảm ơn em." Nam Phong khẽ mỉm cười, Lệ Thu cũng cười nhìn anh.
Mỗi ngày, Lệ Thu và Nam Phong thay nhau đưa Hạ Anh đến chỗ bác sĩ tâm lí nhưng Hạ Anh không hề phản ứng, cũng không nói chuyện. Từ đầu đến cuối cô chỉ ngồi lặng người nhìn vô định, dường như cả thế giới chẳng liên quan gì đến cô, cũng không ai có thể bước vào thế giới mà cô đã dựng lên. Ngày qua ngày như vậy, hàng tuần trôi qua như vậy, bác sĩ tâm lí cũng không còn cách nào giúp cô.
Sáng sớm, Lệ Thu ngủ dậy, không thấy Hạ Anh trên giường, cô lo lắng chạy ra ngoài thấy Hạ Anh đang loanh quanh khắp nhà chuẩn bị đồ đạc làm gì đó, cô lên tiếng hỏi:
"Chị làm gì vậy?"
Hạ Anh yên lặng không đáp, cô lại nói:
"Chị muốn làm gì, em giúp."
"Chị chuẩn bị đồ về quê, hôm qua mẹ gọi điện bảo chúng ta về nhà một chuyến."
Nghe Hạ Anh nói vậy, cô chợt ngây người ra không hiểu Hạ Anh nói gì.
"Chị nói gì á?"
Hạ Anh không nói gì thêm mà tiếp tục mải chuẩn bị đồ, cũng không để ý đến Lệ Thu nữa.
"Mà em không đi làm ở đây làm gì? Sáng sớm như này đáng lẽ phải ở nhà chứ?"
Cùng lúc, Nam Phong vừa từ phòng làm việc đi ra, Lệ Thu ngẩng lên nhìn anh không biết phải nói thế nào.
Lệ Thu chau mày nhìn Hạ Anh: "Chị không nhớ gì à? Em ở đây gần một tháng rồi."
Hạ Anh nhìn Lệ Thu đầy nghi hoặc sau đó quay đi: "Thôi, chị phải chuẩn bị đồ về quê, mẹ đang chờ."
"Cô đã không còn nữa, làm sao có thể gọi điện cho chị được?"
"Em nói linh tinh gì vậy, mẹ..." Hạ Anh khẽ yên lặng một lúc rồi nói tiếp: "Hôm qua mẹ còn gọi cho chị mà."
"Hạ Anh, em tỉnh lại đi được không? Mẹ đã không còn nữa, hôm trước chúng ta đã làm đám tang cho mẹ rồi."
"Hai người đừng đùa nữa, như vậy không hay đâu." Hạ Anh nghiêm túc nói rồi đi vào phòng xách mấy cái túi bước ra.
"Hạ Anh, chị tỉnh lại đi có được không? Cô không còn nữa, cô đã chết rồi!" Lệ Thu đau đớn nói.
"Không phải như vậy đâu, hai người đùa cái gì vậy, một người đang sống vui vẻ như vậy..." Hạ Anh ngơ ngác nhìn Lệ Thu và Nam Phong, ánh mắt thoáng hiện lên sự đau khổ tuyệt vọng.
"Nếu em muốn về nhà, anh sẽ đưa em về." Nam Phong im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
"Như vậy có được không? Em sợ chị ấy sẽ đau khổ quá mà..." Lệ Thu khẽ nói.
"Không sao, đối diện với sự thật là cách tốt nhất để chữa lành vết thương, cô ấy trốn tránh như vậy đủ rồi." Anh đáp.
"Vậy em cùng hai người về."
Bà Huệ Chi mất đã gần hai tháng, Hạ Anh chưa từng bước chân về nhà, mọi việc ở quê đều do Nam Phong lo liệu. Căn nhà vắng người không lâu mà đã có một lớp bụi mỏng phủ lên, không khí lạnh lẽo, tĩnh lặng không một âm thanh nào. Trên bàn thờ còn nguyên khăn trắng và di ảnh của bà Huệ Chi. Thời gian qua đối với Hạ Anh dường như chỉ là những giấc mộng dài không có sự kết thúc. Mẹ không còn nữa, trên đời này cô không còn người thân, không còn nơi nương tựa, trong phút chốc cô cảm thấy mọi cố gắng nỗ lực bao năm qua của mình trở nên vô nghĩa. Vì vậy mà cô chọn cách giấu kĩ mình trong một vỏ bọc, lừa dối bản thân mình rằng mẹ vẫn còn. Nhưng sự thật không thể thay đổi, những lời nói cuối cùng trước khi mẹ cô mất, cảnh tượng về đám tang của bà không thể xóa nhòa, thậm chí nó rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.
Hạ Anh đứng lặng trước di ảnh của mẹ được đặt ngay ngắn trên bàn thờ hồi lâu rồi đột nhiên ngã khuỵu xuống đất.
Trong những cơn mê dài, cô thấy mình trở lại những ngày còn nhỏ, lúc ông bà cô mất, mẹ cô cũng đã khóc rất nhiều. Cô từng nhìn thấy mẹ khóc khi cô bị bạn bè bắt nạt, khi cô hỏi về bố, nhưng đó đều là những tiếng nấc cố giấu vào trong lòng một cách âm thầm, chịu đựng. Đó là lần đầu tiên cô thấy mẹ khóc nhiều đến thế. Nhưng từ đó về sau cô không bao giờ nhìn thấy mẹ khóc, đổi lại đó là sự mạnh mẽ, kiên cường của một người phụ nữa đơn thân nuôi con trưởng thành. Nước mắt của mẹ, nó biến thành sức mạnh để mẹ nuôi dạy cô và yêu thương cô.
"Hạ Anh."
Hạ Anh giật mình quay lại thấy nụ cười hiền dịu, ấm áp của mẹ đang dành cho mình, cô ngạc nhiên không thốt lên thành tiếng mà chỉ biết nhìn bà.
"Mẹ biết con rất buồn khi mẹ ra đi, nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện tự nhiên ở đời, bất cứ ai cũng phải trải qua, con đừng vì thế mà đau thương quá. Con sống vui vẻ, hạnh phúc chính là điều duy nhất con có thể làm cho mẹ. Hạ Anh, con nhất định phải hạnh phúc!"
Bà Huệ Chi khẽ đưa tay nắm chặt lấy tay con gái, nụ cười bà vẫn hiền từ, dịu dàng đầy yêu thương như vậy dường như không điều gì có thể thay đổi. "Mẹ mãi mãi ở bên con..."
"Mẹ ơi..." Hạ Anh giật mình tỉnh dậy, cô thoảng thốt gọi mẹ khi thấy bóng dáng bà dần dần biến mất.
"Em tỉnh lại rồi à? Thấy trong người sao rồi?" Nam Phong ngồi bên cạnh lo lắng hỏi.
Hạ Anh nhìn Nam Phong ngồi cạnh giường, ánh mắt nhìn mình không rời, cô định thần lại mới đáp: "Em không sao." Cô nhìn xung quanh một lượt và hỏi: "Sao em lại ở đây? Em ngủ bao lâu rồi?"
"Em hôn mê gần hai ngày, bác sĩ cũng không giải thích được tại sao, đành để em cứ nằm ngủ như vậy. Em tỉnh lại là tốt rồi." Nam Phong dường như đã trút được sự lo lắng thấp thỏm trong lòng mình mấy hôm nay.
"Em xin lỗi vì làm anh lo lắng như vậy." Cô khẽ nói.
"Không sao. Chỉ cần em bình an là được." Anh khẽ mỉm cười ôm lấy cô vào lòng, Hạ Anh cũng dựa vào vai anh, khẽ nhắm mắt lại, không biết bên ngoài còn bao sóng gió chờ hai người phía trước, cũng không biết hai người có thể nắm tay bên nhau đi đến đâu. Nhưng giờ phút này, chỉ cần cô và anh ở bên nhau đã mãn nguyện.
Mấy hôm sau, Hạ Anh trở lại sân bay làm việc, cô không còn cười nói vui vẻ như trước đây mà trầm lặng, tỉ mỉ với công việc hơn. Có lẽ công việc là thứ duy nhất khiến cô tạm quên đi những biến cố vừa qua và những điều sắp chờ cô phía trước. Nam Phong thường xuyên qua lại giữa Đà Nẵng và Hà Nội, Thanh Tâm vừa sinh một bé trai kháu khỉnh và bà Ngọc Mai càng ngày càng gay gắt phản đối cô ở bên anh, bà đã không ít lần hẹn riêng cô và yêu cầu cô rời xa Nam Phong để Thanh Tâm và Nam Phong làm đám cưới, bởi bà biết, nếu không phải là Hạ Anh chủ động rời khỏi Nam Phong thì anh tuyệt đối sẽ không buông tay. Càng ngày cô càng thấy mình và Nam Phong xa nhau hơn dù cho cả hai cố gắng hàn gắn.
Hạ Anh nằm lười trên ghế sô pha xem phim, cô nghe tiếng chuông cửa liền chạy ra mở.
"Anh Nam Phong đâu?" Thanh Tâm bước vào hỏi, ánh mắt đảo quanh nhà một lượt.
"Anh ấy không phải ở Đà Nẵng sao?"
"Có thì tôi đến đây làm gì, tôi gọi cho anh ấy nhiều lần mà không được, chắc chắn là cô cố tình phải không? Có phải cô muốn chia rẽ tình cảm hai cha con họ không?"
"Chia rẽ? Thời gian anh ấy ở Đã Nẵng còn nhiều hơn ở đây, cô còn muốn gì nữa?"
Hạ Anh liền đáp trả lại, từ lúc mẹ mất, cô thay đổi tính tình, không còn chịu đựng làm hòa mọi chuyện như trước nữa khiến cho quan hệ của cô và Thanh Tâm căng thẳng hơn, không ít lần to tiếng với nhau.
"Cô muốn anh ấy đến mức vậy à? Vậy tôi nhường cho cô đấy, các người đừng có làm phiền cuộc sống của tôi nữa!"
Nam Phong từ bên ngoài bước vào, nghe tiếng Hạ Anh nói vậy anh sững người nhìn cô: "Em nói linh tinh gì vậy?"
Hạ Anh nhìn thấy Nam Phong, ánh mắt thoáng chút thảng thốt nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Em nói em mệt mỏi lắm rồi, em không muốn liên quan đến chuyện của hai người nữa, chúng ta nên chia tay đi."
"Hạ Anh, anh biết tâm trạng của em không tốt nên mới như vậy..." Nam Phong vội nắm lấy tay Hạ Anh níu lại.
"Không. Em nghĩ kĩ rồi, từ lâu em đã muốn như vậy rồi, em không muốn tiếp tục cuộc sống như này nữa. Nam Phong, chúng ta ở bên nhau đã không còn hạnh phúc nữa. Vì vậy... hãy chia tay đi."
Bàn tay Nam Phong đang nắm tay cô khẽ buông lỏng, anh đờ đẫn nhìn Hạ Anh không biết nên phản ứng thế nào.
Hạ Anh đi khỏi, chỉ còn lại Thanh Tâm và Nam Phong, Thanh Tâm nghĩ mình đã chiến thắng. Chỉ cần Hạ Anh đi rồi, Nam Phong nhất định sẽ trở lại với hai mẹ con cô, chấp nhận cô, nhưng có lẽ cô đã lầm.
Nam Phong nhìn Thanh Tâm hồi lâu rồi lên tiếng, từng lời nói nặng nề, dứt khoát, ánh mắt anh lạnh lùng không chút cảm xúc, từng từ từng câu vang lên lạnh buốt xuyên vào tận xương tủy:
"Kết quả này cô đã mãn nguyện chưa? Cô chẳng phải luôn mong muốn đuổi Hạ Anh đi sao? Bây giờ cô thành công rồi đấy! Cô nghĩ cô đuổi được Hạ Anh đi thì tôi sẽ yêu cô sao? Cô lầm rồi! Cô hãy tỉnh lại đi, tự lừa dối bản thân mình đến bao giờ nữa? Dù không có Hạ Anh tôi cũng mãi mãi không bao giờ yêu cô!"
Dứt lời, Nam Phong ném tập tài liệu xuống đất và quay người bước đi. Thanh Tâm khuỵu xuống đất, nước mắt giàn giụa. Cô cúi nhặt những tờ giấy dưới đất lên, hóa ra anh đã biết từ lâu, chỉ là anh không nói.
Cô thua rồi, thua một cách triệt để. Bảy năm trước, khi Khánh Đan bỏ đi, cô cố gắng biến mình thành một Khánh Đan thứ hai, từ cách nói năng đi đứng đến từng nụ cười. Nam Phong từng vì thế mà nhiều lần thảng thốt, giật mình khi thấy cô, anh nhìn cô nhiều hơn, tốt với cô hơn. Cô tưởng rằng thời gian qua đi anh sẽ dần dần tiếp nhận cô. Nhưng Hạ Anh lại xuất hiện, cô trăm phương nghìn kế nghĩ cách khiến Hạ Anh rời xa anh nhưng dù là vậy thì cô vẫn thua, thua một người không bao giờ yêu cô. Nhìn anh tức giận như vậy cô hiểu rằng, đời này kiếp này, cô mãi mãi không bao giờ nhận được sự tha thứ của anh nữa.
Nam Phong rời khỏi nhà, anh định đi tìm Hạ Anh thì nhận được điện thoại gấp từ bệnh viện, Hải Nguyên bị tai nạn ở công trường rất nghiêm trọng, em gái anh cũng đang ở trong đó. Từ lúc xảy ra tai nạn, Khánh Đan như người mất hồn, anh không thể bỏ mặc em gái mình ở bệnh viện, cô là người thân nhất trên đời còn lại của anh. Thời gian trôi qua như từng vết dao cứa vào tim anh, em gái anh đau khổ anh không giúp được gì, người con gái anh yêu thương nhất rời xa anh, anh cũng không thể chạy đi níu giữ cô lại.
Chiều tối hôm sau, Hạ Anh trở về nhà. Căn nhà không có ai, Nam Phong không có ở nhà, có lẽ anh đã vào Đà Nẵng cùng Thanh Tâm và con trai. Cô nghĩ, như vậy cũng tốt. Cô khẽ nở nụ cười nhưng nó lại hiện lên một cách gượng gạo, méo mó. Câu chuyện này bắt buộc phải có một người kết thúc nó, và đó phải là cô. Nếu như cô không ra đi thì cả ba người sẽ mãi mãi sống trong đau khổ và dày vò. Nam Phong vì lời hứa với mẹ cô mà ở bên cô, nhưng anh lại không thể bỏ mặc mẹ con Thanh Tâm và gia đình anh. Anh sẽ vì vậy mà sống trong đau khổ, dằn vặt. Chỉ cần cô ra đi, mọi chuyện phải chăng sẽ được giải quyết? Cuối cùng cô cũng vẫn phải đưa ra quyết định này dù bản thân còn yêu anh rất nhiều, cô không muốn dày vò bản thân mình cũng không muốn dày vò anh nữa. Anh có gia đình, có con, có một người phụ nữ cần anh chăm sóc và chịu trách nhiệm hơn cô. Hai người cứ cố chấp bên nhau thì sẽ đi đến đâu? Chẳng lẽ cô vẫn có thể tiếp tục ngây thơ lừa dối bản thân mình rằng cô và anh sẽ hạnh phúc sau ngần ấy chuyện xảy ra? Có lẽ đây là kết quả tốt đẹp nhất, phù hợp với cả hai người.
Hạ Anh mở tủ quần áo ra, ngắm nhìn quần áo của anh và cô treo xen kẽ nhau. Mỗi ngày, cô đều loay hoay với tủ quần áo mà không biết nên mặc gì, miệng liên tục hỏi anh mặc thế này có được không, mặc thế kia có ổn? Còn anh, anh chỉ yên lặng đứng cạnh nhìn cô, đôi khi là gật đầu, đôi khi lắc đầu bất lực nhìn cô thử đồ. Những lúc như vậy hai người thật hạnh phúc.
Hạ Anh lấy hết quần áo của mình đi thì thấy chiếc hộp cất trong góc tủ. Trong đó có hai bộ sơ ri Ấn Độ, mua lúc cô và anh đi Singapo, lúc đó cô còn bắt anh thử những bộ đồ sặc sỡ, anh tuy không vui nhưng vẫn chiều theo ý cô mặc lên và cả hai chụp lại rất nhiều ảnh. Hạ Anh lặng người hồi lâu mới tiếp tục thu dọn đồ của mình đi.
Bên cánh tủ nhỏ chỉ có bộ vest cùng một chiếc váy cưới được treo ngay ngắn trên mắc. Hạ Anh đưa tay khẽ vuốt nhẹ lên chiếc áo sơ mi trắng bên trong. Chiếc áo này cô mua cho anh từ lâu. Anh thường xuyên mặc nó, anh nói sẽ mặc nó trong đám cưới của hai người vì nó là do cô mua. Hai người mặc bộ này nắm tay nhau vào lễ đường chắc hẳn rất đẹp đôi, chỉ tiếc rằng nó mãi mãi không thể thành hiện thực nữa. Cô nhấc chiếc váy cưới lên rồi cẩn thận gói nó vào trong hộp để bên trong vali.
Dọn đồ xong, cô nhìn lại một lượt quanh căn phòng rồi quay bước nhanh ra khỏi căn nhà chứa đầy kỉ niệm của hai người suốt hai năm qua, nước mắt cô khẽ lăn xuống hai gò má.
Quản lí nhìn lá thư từ chức trên tay, im lặng một lúc anh mới nói:
"Em quyết định không hối hận chứ? Thành tích của em khá là tốt, năm tới hoàn toàn có thể được tiến cử lên vị trí cao hơn, nếu bây giờ từ chức có phải phí không?"
"Cảm ơn quản lí, em đã suy nghĩ rất nhiều rồi ạ. Em rất cảm ơn mọi người đã rất quan tâm và chiếu cố em trong công việc, nhưng..."
"Từ chức để chuẩn bị làm đám cưới phải không? Chúc mừng em nhé."
Hạ Anh khẽ gượng cười nói cảm ơn rồi rời khỏi văn phòng. Cô nhìn lại nơi mình đã gắn bó suốt mấy năm qua một lượt, khẽ nói lời tạm biệt rồi rời khỏi.
Nam Phong trở về nhà, khi anh mở tủ quần áo ra, chỉ còn lại quần áo của anh, đồ của Hạ Anh đã không còn, thứ lưu lại là chút mùi hương của cô phảng phất trong căn phòng. Trái tim anh như thắt lại, anh đứng lặng trước tủ quần áo rất lâu, đến khi nhận được điện thoại mới sực tỉnh. Nhận được tin Hạ Anh thôi việc, Nam Phong liền chạy đến sân bay nhưng không kịp, mọi người nói cô đã rời khỏi sân bay một lúc, điện thoại cũng không liên lạc được.
"Tôi có chuyện muốn nói với anh!"
Không đợi sự đồng ý của Nam Phong, Hải Đăng đã bước vào bên trong.
"Tôi đến để gửi đơn từ chức."
"Tại sao?"
Hải Đăng không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt Nam Phong.
"Cậu cũng biết là tôi không có quyền quyết định, nếu cậu có lí do chính đáng tôi sẽ đưa lên cấp trên xem xét."
Hải Đăng khẽ nhếch môi cười: "Đi tìm Hạ Anh. Tôi từng nói sẽ không để anh yên nếu làm cô ấy tổn thương. Vì cô ấy, tôi không chấp với anh, nhưng tuyệt đối không cho anh cơ hội lần thứ hai! Dù cho cô ấy có hận tôi, tôi cũng không để anh ở bên cô ấy nữa!" Giọng Hải Đăng đầy kiên định, anh quay người bước đi. Năm năm trước anh vì cô mà thi vào ngành hàng không, bây giờ cô muốn rời bỏ, anh ở lại có ý nghĩa gì, không cho anh từ chức thì có thể bắt anh đi làm được sao? Vì anh buông tay cô, để cô phải chịu bao đau khổ do người khác gây ra, lần này anh quyết không buông tay cô, không cho ai làm tổn thương cô nữa.
Hải Đăng đã đi rất lâu rồi Nam Phong mới định thần lại, anh rời khỏi văn phòng. Nhìn dòng người trước mặt mình. Chia tay, đoàn tụ, nước mắt họ rơi trên gương mặt dù hạnh phúc hay đau khổ. Còn anh, gương mặt anh lại băng lạnh, không chút cảm xúc. Chưa bao giờ anh có cảm giác trống rỗng đến thế. Cô đi rồi, mang đi hạnh phúc, ngọt ngào lẫn cay đắng khi bên nhau. Anh lặng lẽ ngắm dòng xe cộ qua lại trước mắt, thế giới này chỉ còn mình anh độc bước, thành phố dù hoa lệ, không có cô, anh chẳng có gì. Có phải anh đã sai rồi không? Ngay từ đầu không nên giữ cô lại bên mình, vậy thì giờ cô sẽ không phải đau khổ. Phải chăng buông tay sẽ tốt cho cô?
Nam Phong nhấn nút kéo mui xe xuống, gió thốc vào mặt khiến giọt nước vương trên mặt bay vào không khí mà tan biến, anh nhấn ga phóng như điên trên đường cao tốc, gió táp vào mặt anh đau rát nhưng anh không còn chút cảm giác.
"Hạ Anh, anh xin lỗi vì đã ích kỉ giữ em bên mình... có lẽ Hải Đăng mới thực sự là người có thể mang lại cho em hạnh phúc..."
P/s: Câu tr đã đi đến gần cuối, cho mình hỏi ý kiến các bạn một chút, các bạn cảm nhận truyện này như thế nào? Và muốn cái kết sẽ ra sao?
Cảm ơn các bạn rất nhiều.!
Đừng bơ tớ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro