Chương 3: Nhân Viên Mới

Buổi sáng trong lành của ngày mới lại bắt đầu. Ánh nắng dần lên cao chiếu rọi sáng một không gian văn phòng gọng gàng, không cầu kỳ. Nội thất bên trong gian phòng hiện đại, điểm xuyến bằng những chiếc bàn nối nhau tinh tế.

Bóng dáng một cậu thanh niên ưu tú, được mọi người truyền tai nhau vì vẻ ngoài điển trai và lí lịch "bí ẩn". Anh chàng là trung tâm của sự bàn tán, những lời đồn khiến các nàng đứng ngồi không yên. Ấy vậy mà cậu ta đang đứng bằng xương bằng thịt trong văn phòng kế hoạch của An Nhiên.

Mọi người trong văn phòng, ai nấy đều im bặt, tạo thành bầu không khí không mấy dễ chịu. Những ánh mắt dò xét, thắc mắc của tất cả đều hướng về phía cậu. Ai nấy đều có cùng một câu hỏi nhưng không ai dám lên tiếng.

Đột nhiên có một người hỏi thẳng thừng "Cậu Tử Dương là con của chủ tịch à?"

Sự chú ý đều dồn sang chú Lê, người đàn ông ngoài bốn mươi đã theo công ty từ rất lâu rồi. Chú ấy vậy mà lại hỏi một cách nhẹ tựa lông vũ.

Tử Dương không ngần ngại, như anh đã hiểu rõ mình sẽ đổi mặt với những sự thắc mắc của mọi người. Nhưng điều đó cũng tốt, thà nói ra ngay từ đầu còn hơn ngượng ngùng mà làm việc cùng nhau, sự dè chừng của mọi người sẽ làm bản thân anh cũng mất tự nhiên. Anh gãi đầu, khuôn miệng khó khăn nở ra một nụ cười gượng, mất tự nhiên.

"Chủ tịch Tử Đằng là ông của tôi, tôi biết mọi người ai cũng thắc mắc về họ và lai lịch của tôi, đúng là tôi là người nhà của chủ tịch nhưng tôi cũng là đồng nghiệp của mọi người, nên mong mọi người hãy cứ đối xử với tôi như những đồng nghiệp khác, tôi thật sự không muốn bị đối xử khác với mọi người hay có những sự ngại ngừng không đáng có, nên mong mọi người hãy giúp đỡ ạ, tôi sẽ cố gắng học hỏi thật nhiều."

"Cậu nhóc này thật kéo nói, những người trẻ thì may ra còn nịnh chứ những người trung niên đi làm thì họ sẽ không thích sự bất công như thế. Dẫu sao, họ cũng làm ở đây cả chục năm rồi, họ sẽ không thích phải bợ đít một thằng oắt con dắt mũi chưa sạch." An Nhiên đứng tựa người vào cửa bên trong phòng làm việc, ánh mắt dõi theo tình huống bên ngoài thông qua chiếc kính một chiều.

"Ây ya cậu Tử Dương, cậu còn trẻ mà cậu tư duy thật tốt, thật ra chúng tôi hỏi không phải làm khó gì cậu đâu, chỉ là tôi thẳng tính quá thôi, cậu đừng để bụng nhé!" Chú Lê nổi tiếng khó chiều, những người mới vào đều bị chú ấy làm khó làm dễ. Vậy mà chú lại ngã mũ ngay, đúng là con nhà nòi, những điều này hẳn được dạy rất kỹ nơi thương trường.

Tử Dương lấy lại tâm trạng, anh cúi đầu như sự ngang hàng với tất cả những người trong văn phòng, đôi môi hiện ra nụ cười thõa mãn "Vâng ạ, sau này thật sự rất cần sự hỗ trợ từ mọi người nhiều ạ."

Những cô nàng trong phòng bắt đầu nhốn nháo, họ thi nhau tranh giành để được chỉ dẫn tận tình công việc nơi đây.

"Đúng là đàn ông trẻ trung trong văn phòng cũng chỉ có mỗi vài người, mà còn trẻ trung đẹp mơn mởn như thế thì hoàn toàn chỉ mới có mỗi cậu ta thôi nhỉ, mọi người phản ứng như thế cũng không sai.." An Nhiên xoay người, ánh mắt có chút thờ ơ. Cô đi tới bàn làm việc, khẽ lắc đầu ngao ngán.

"Cậu quên tôi rồi à..? Tôi cũng là đàn ông trẻ trung mơn mởn mà...?" Trạch Phong không cam lòng liền nhắc nhở "À, sáng nay cậu có đi xe tới không?"

"Sao? Hôm nay liên hoan nên tôi đã đi xe buýt tới công ty" An Nhiên nâng chiếc kính trên tay, đôi mắt hướng vào Trạch Phong, nhẹ nhàng đáp.

"Vậy lát nữa, để tôi chở cậu sang nhà hàng nhé" Trạch Phong nhanh nhẹn đáp lời. Dẫu sao công việc của anh trong văn phòng, cũng kiêm việc trợ lý cho trưởng phòng.

"Cậu không dự tiệc liên hoan à?" Cô thắc mắc.

"Tôi có chứ, nhưng sẽ về sớm hơn mọi người" Trạch Phong nói.

Bên ngoài những âm thanh náo nhiệt vẫn không ngơi, Tử Dương trở thành tâm điểm của nơi này. Anh thu hút rất nhiều đồng tình, chấp thuận của mọi lứa tuổi vì sự khéo nói.

"Chà cậu Tử Dương, tôi gọi cậu là Dương Dương được chứ?" Một chị trong văn phòng tựa vào bàn, ngỏ ý muốn thân thiện.

"À, vâng. Được chứ, mọi người muốn gọi tôi như thế nào cũng được, miễn mọi người thấy thoải mái" Tử Dương không e dè, anh đều đáp lại những sự yêu mến của mọi người.

"Công nhận cậu còn trẻ, mà trông mặt cậu còn trẻ hơn tuổi thật nữa, tôi nhìn cứ tưởng cậu vẫn 18 tuổi xuân xanh không đấy" Một chị khác đưa tay lên vai Tử Dương, khen không ngưng.

"Chị cứ khéo đùa em thôi, em thấy chị mới là người trẻ trung ấy, chắc trông chị cỡ "gái đôi mươi" thôi đúng không?" Tử Dương cười một cách hồn nhiên, những lời nói của anh như rót mật vào tai.

"Trời ơi, cái thằng bé này, cậu trai miệng ngọt như mía vậy. Chị có trông như gái đôi mươi thật không? Thật ra chị sắp bước sang tuổi trung niên rồi" Chị vừa cười vừa bảo và vỗ lên vai Tử Dương

Minh Hy ngồi nhìn và nghĩ "Gì vậy trời, giống gái đôi mươi hồi nào đâu, chị Vương trông như sắp có cháu luôn rồi."

"Được rồi, cậu Tử Dương vào văn phòng tôi nhé" An Nhiên đứng trước cửa văn phòng làm việc, cô cất tiếng phá vỡ bầu không khí rộn ràng, ra hiệu cho cậu vào phòng. Trả lại cho văn phòng một không khí yên tĩnh vốn có "Mọi người làm việc tiếp nhé, chúng ta giải lao nảy giờ đủ rồi."

Tử Dương bước vào văn phòng, dõi theo sau vẫn là ánh mắt của các cô gái và các chú. Khả năng lấy lòng của cậu trai trẻ này thật sự khiến người khác nể phục.

"Từ giờ người theo dõi và chỉ dẫn cậu là Trạch Phong, có chuyện nào không hiểu thì cứ hỏi trực tiếp cậu ta hoặc cứ trực tiếp hỏi tôi cũng được" An Nhiên đưa ánh nhìn kiên định, cô nghiêm túc dặn.

"Vâng. Bất cứ khi nào mọi người giao việc tôi cũng sẽ đều bắt đầu được ngay nên hãy hướng dẫn tôi với ạ" Tử Dương thu lại sự vui vẻ từ đầu giờ, anh cũng vô cùng chăm chú nghe cô nói.

"Sao lại giao cho tôi? Còn các tổ trưởng khác mà.." Trạch Phong khẽ nhíu mày, tay anh đưa lên che miệng nói nhỏ như chỉ đủ cho hai người nghe.

"Để cậu không trốn việc đi chơi nữa, Minh Hy, và mọi người đều phải tập trung vào kế hoạch phát triển sắp tới rồi, cậu cứ hướng dẫn cậu ấy các công việc cơ bản, rồi tôi sẽ giao việc cho cậu ấy vào tổ nào" An Nhiên không nhượng bộ, ánh mắt cô sắc bén. Dường như không để Trạch Phong từ chối.

"Được rồi, cậu Tử Dương đi với tôi nào" Trạch Phong nói.

An Nhiên bước ra khỏi phòng làm việc riêng, cô vỗ tay ra hiệu cho mọi người chú ý "À mọi người nhớ tối nay chúng ta có tiệc liên hoan nhé, tôi sẽ mời nên mọi người phải đi đủ đấy."

Văn phòng lại như được nạp đầy năng lượng.

Giờ tan làm tới thật nhanh, An Nhiên gần như lâu lắm rồi mới tan làm vào giờ này, nên cô cảm thấy thời gian dường như chỉ mới trôi qua có vài tiếng. Tầm giờ này vào ngày thường, không có gì đặc biệt thì cô vẫn đang làm việc cặm cụi tới khi trời tối. Vậy mà giờ cô lại tan làm khi trời vẫn còn xanh và gió chiều thổi xuyên qua từng lọn tóc xoăn lơi. Cô hít một hơi thật sâu, các hơi gió như muốn tràn vào lồng ngực cô, như sức sống lại bắt đầu muốn chớm nở.

Mọi người tập trung tại một nhà hàng thịt nướng có tiếng ở quận nhất, khu vực sầm uất tập trung các nhà hàng lớn bé. Quả nhiên khi có nước lúa mạch để tràn ly, tinh thần ai cũng có vẻ phấn chấn lên hẳn.

Chú Sang bỗng nhiên nâng cốc lên và nói: "Hôm nay là một ngày vui khi chúng ta đã hoàn thành kế hoạch ấp ủ 3 tháng trời, và còn thêm nữa, phòng của chúng ta đã kết nạp thêm một cậu trai trẻ trung. Vậy nên chúng ta sẽ bắt đầu từng người giới thiệu và sẽ cụng ly ăn mừng 2 chuyện vui nhé mọi người có đồng ý với tôi không?"

Mọi người hô to: "Nhất trí!!"

Ai nấy đều như rủ bỏ hết phiền muộn, cũng khá lâu rồi cô chưa thấy họ vui như vậy. Họ đã cố gắng chăm chỉ trong nhiều tháng liền, để giành được dự án hợp tác mà công ty đã ấp ủ. Nghĩ tới điều này, cô chợt có ý tưởng đưa phòng đi liên hoan mỗi tháng một lần để củng cố tinh thần phấn đấu.

Được một lúc thì Trạch Phong xin phép ra về trước vì bận việc gia đình. Ai nấy đều bĩu môi, kéo cậu ấy lại nhưng rất nhanh chóng lại tập trung vào bữa tiệc.

Sau bữa ăn vừa kết thúc, An Nhiên nhanh chóng ra quầy thanh toán tiền rồi bước khỏi cửa. Bỗng Tử Dương đi theo sau ra ngoài và hỏi "Chị đi gì tới thế, có cần tôi đưa chị về không, nhà chị ở đâu?" Câu hỏi của Tử Dương mang theo sự thành ý với sếp mới.

An Nhiên nhìn Tử Dương khá bất ngờ, vì cậu nhân viên mới lại hỏi như thế .Chưa đợi cô từ chối thì mọi người dắt nhau ùa ra ngoài, các chú khoác vai cậu ta rồi bảo mọi người cùng nhau đi tăng hai, không say là sẽ không về. An Nhiên khá buồn cười vì trông cậu ta chịu trận, hai tay khoác hai người đàn ông trung niên đang say xỉn và vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo.

Cô bảo " Mọi người cứ tiếp tục đi tăng hai tăng ba tùy ý. Tôi xin phép về trước, đây là thẻ tôi, mọi người cứ ăn uống thật no lấy năng lượng nhé". Cô chuồn về trước, với cô đi liên hoan đã là việc mà chính cô không nghĩ rằng bản thân sẽ đi, huống hồ là đi thâu đêm.

Mọi người vác nhau đi tăng hai và không quên bảo "Cảm ơn Trưởng phòng An nhé chúng tôi sẽ sử dụng thẻ thật tối haha.."

An Nhiên đeo túi, đi bộ tới trạm xe buýt cách không xa, thẩn thờ ngồi đợi chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày. Đột nhiên trời đổ mưa, cơn mưa khiến cô thấy tâm hồn cô trống rỗng. Cô vốn không thích những cơn mưa, mưa thường lạnh lẽo mà ẩm ướt, mưa còn là khoảnh khắc mang những kỉ niệm ùa về mà không thể ngăn lại, cứ chìm đắm vào nó sẽ khiến cho người ta bị bệnh.

Cô nhìn xuống đất vô định, tâm hồn cô bỗng thấy chơi vơi, những hạt mưa cứ rơi thật nặng hạt, nhưng cô thì không có ô để che chỉ là một khoảnh khắc yếu lòng nào đó khiến cho cô bị phân tâm.

Xe dừng lại trước trạm, chuyến xe số năm mươi sáu quen thuộc. Tuyến xe trả khách ở quận hai, nơi cô ở. Tiếng cửa xe đóng, âm thanh quen thuộc dứt khoác, như ngắt kết nối với không gian bên ngoài, âm thanh tiếng mưa cũng chững lại.

Thành phố giờ này đã khoác lên mình một tấm rèm sương mịt mờ dày đặc, trời đã dần buông nhưng địa điểm quận nhất lại được người dân gọi là thành phố không ngủ, vì vậy các hàng quán, địa điểm tụ tập vẫn sáng đèn. Những ánh đèn đường hắc hiu, chiếu loang lỗ trên cửa kính ướt nhòe. Hình ảnh mờ ảo của các tòa nhà, những chiếc xe, biển hiệu chạy vụt qua như một cuốn phim tua chậm, An Nhiên nhắm đôi mắt, hòa mình vào bản nhạc được phát trên điện thoại, âm thanh vang vọng thông qua tai nghe. Dường như, khiến cô phần nào cảm giác trống rỗng.

Vừa xuống trạm, cô đã đội túi lên và chạy vội tới cửa hàng tiện lợi. Nhìn thấy bóng một người đàn ông đang ngồi trong cửa hàng tiện lợi nhìn ra ngoài và chống cằm, dường như anh cũng nhìn về phía cô.

Tới càng gần, khuôn mặt người ngồi ngay cửa càng lộ rõ. Đối tác công ty – Cảnh Thiên, anh ta mặc một chiếc áo thun đơn giản phối cùng quần nỉ xám dài, đội nón, trông không khác gì người bình thường. Ánh mắt anh âm trầm vẫn dõi theo bóng cô bước vào cửa hàng tiện lợi.

Mở cửa, cô tiến vào mua những thứ cần thiết, ánh mắt cô mất tập trung "Vậy mà lúc gặp ở quán cà phê trông anh ta như biến thành một người khác, ăn mặc sang trọng đeo đồng hồ đắc tiền và xịt mùi nước hoa nồng nặc thật sự khiến người ta không nhận ra mà, vậy mà anh ta còn nói mình, trong khi anh ta cũng thế, thứ duy nhất nhận ra là khuôn mặt cùng cái vóc dáng và chiều cao đấy."

Sau khi thanh toán, cô chầm chậm đi lại vị trí anh ngồi, động tác kéo ghế gọn gàng "Anh mà cũng tới đây sao?... Vậy bây giờ sẽ giải thích cho tôi chứ?"

Anh xoay sang đối mắt với cô, tay chống cằm đáp: "Con người bình thường sẽ không tới đây sao? Việc tối tới đây lạ lắm à?"

Câu nói này thật sự khiến cô không thể nói gì hơn. Cô ngượng ngùng ra mặt, giọng nói có chút dè chừng "Thì có đến, chúng ta tập trung vào vấn đề chính đi."

Cảnh Thiên cầm lon cà phê trên tay, xoay đi nhìn ra bên ngoài, ánh mắt anh trầm đi "Hôm nay cô tới đây sớm thế?"

An Nhiên cảm thấy khó chịu vì anh không trực tiếp trả lời câu hỏi, khiến cơn tò mò của cô dâng cao "Sao anh cứ lơ câu hỏi của tôi đi thế?...Mà khoan đã, sao anh biết tôi tới đây sớm? Bộ bình thường anh thấy tôi tới trễ sao?"

"Không phải hôm đó cô cũng tới vào lúc nửa đêm sao?" Cảnh Thiên nhìn vô định những hạt mưa nặng hạt trượt dài trên tấm kính trước mắt, giọng nói anh trầm ổn.

"À. Hôm anh tính tiền hộ tôi...thành thật xin lỗi, tôi mới uống một chút mà đã lơ mơ rồi" An Nhiên day mắt, cô bối rối đáp.

"Hôm nay cô có tiệc sao?" Ánh mắt anh khẽ động, động tác xoay lon nước cũng dừng lại.

"Hôm nay bộ phận của tôi có tiệc liên hoan nhân viên mới và dự án hoàn thành" Cô nhìn xa xăm nơi ánh đèn đường đang tỏa ra một ánh sáng le lói, ấm áp như đang chống chọi với cơn mưa ngoài kia.

"...Ý tôi là hôm nửa đêm mà cô đưa dù cho tôi" Cảnh Thiên im lặng một lát, rồi kéo cuộc nói chuyện về lại vấn đề lúc nảy, khiến cô chưa định hình được. Câu trả lời mà cô không ngờ trước.

"Hả, là sao cơ?" Cô như bừng tỉnh, ngỡ mình nghe nhầm, quay sang nhìn anh với vẻ mặt thắc mắc.

"Hôm mà tôi nằm gục trên bàn ở bên ngoài kia, cô đã mua chiếc dù và để trên bàn chắn mưa cho tôi. Vì vậy nên tôi muốn cảm ơn cô" Anh nhìn cô với ánh mắt rất đỗi dịu dàng, khác hẳn hình tượng "ma vương" mà cô từng nghe nói. Anh khi bước vào công việc, và anh của hiện tại như hai thái cực đối nghịch nhau.

"V-Vậy hả...Tôi tưởng lúc đó anh say nên ngủ rồi...nên mới để ở đó...anh dù cao lớn hay trưởng thành đi chăng nữa cũng đừng say xỉn rồi ngủ bên ngoài như thế nhé, không an toàn mà còn bệnh nữa đấy" Cô ngại ngùng khi bị bắt gặp, bèn xoay chuyển sang dặn dò anh.

"Tôi không thường xuyên như thế, chỉ là hôm đó có chút vấn đề thôi" Anh đáp.

Cô bối rối vì thường người lạ sẽ không hỏi thăm nhau những chuyện này. Nhưng đã nói tới vậy rồi khiến cô không biết phải ứng xử với chuyện này ra sao, cô đáp "Tôi hiểu ai cũng có vấn đề nhưng anh đừng giữ trong lòng như thế rồi tự mình làm đau bản thân, anh có thể chia sẻ với bạn bè người thân hoặc ai đó mà anh tin tưởng, cảm xúc tiêu cực mà được giữ lâu quá chắc chắn sẽ phát nổ mất".

"Đợi tôi chút nhé" Anh như đang chăm chú vào điều gì đó, liền đứng lên, nhanh chóng bước ra khỏi chỗ ngồi.

Cô nhìn theo bóng anh đứng lên đi ra khỏi chỗ ngồi khiến An Nhiên chợt nghĩ mình có lắm lời quá không ta, có thể cậu ta cũng biết rồi mà không cần cô phải nhiều lời như vậy, suy nghĩ đó khiến cô cảm thấy ngượng đỏ cả mặt vì lỡ xen vào chuyện của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro