Chương 3: Vậy thì hôm nay sẽ là lần đầu tiên của anh.
Trong lúc chăm chú làm việc, hình ảnh người đàn ông chiều qua bất chợt hiện lên trong tâm trí cô. Ánh mắt sắc bén, vết thương rướm máu và giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ của anh vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Raffaele..." - Cô khẽ thì thầm, như thể cái tên ấy có sức nặng riêng, khắc sâu vào kí ức.
Tiếng chuông gió leng keng vang lên, kéo theo Fiorella trở lại thực tại. Một vị khách quen - bà Maria, người phụ nữ trung niên với mái tóc bạc phơ và nụ cười hiền hậu - bước vào, tay xách một giỏ rau củ tươi.
-"Buongiorno, Fiorella!" (Chào buổi sáng, Fiorella!)
-"Buongiorno, signora Maria!" (Chào buổi sách, bà Maria!) - Fiorella mỉm cười chào đón, tay nhanh nhẹn gói vài chiếc bánh mì tươi cho bà.
-"Oggi hai preparato qualcosa di speciale?" (Hôm nay cháu có làm món gì đặc biệt không?)
_"Sì! Tiramisu al Limone. Vuoi provare?" (Có ạ! Tiramisu Chanh. Bà có muốn thử không?)
-"Oh, sembra delizioso! Dammi una porzione, per favore." (Ôi, nghe có vẻ ngon đấy! Cho tôi một phần nhé.)
Bà Maria ngồi xuống chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, nơi ánh nắng ấm áp chiếu vào, vừa thưởng thức bánh vừa trò chuyện với Fiorella về khu chợ sớm nay.
-"Ieri ho visto un ragazzo vicino al vostro panificio." (Hôm qua tôi thấy một chàng trai trẻ gần tiệm bánh của cháu.) - Bà Maria hạ giọng, đôi mắt ánh lên chút tò mò.
Fiorella khẽ khựng lại, cảm giác tim mình khẽ rung lên.
-"Davvero? Cosa faceva?" (Thật sao? Anh ấy làm gì ạ?)
-"Sembrava ferito. Ma è un uomo molto bello, demo dire!" (Hình như bị thương. Nhưng phải nói là rất đẹp trai!) - Bà Maria bật cười thích thú.
Câu nói của bà khiến má Fiorella thoáng ửng hồng. Cô không thể phủ nhận rằng Raffaele quả thực là người đàn ông cuốn hút nhất mà cô từng gặp.
...
Vào buổi trưa, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Fiorella giật mình, nhận ra người đó không ai khác chính là Raffaele. Hôm nay anh khoác lên mình chiếc sơ mi xanh đậm, vẫn giữ nguyên phong thái lạnh nhạt và uy nghiêm.
-"Ciao." (Xin chào)
-"Ciao... Sei venuto per il caffè?" (Xin chào... Anh đến uống cà phê à?)
Raffaele khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại khẽ lướt nhanh qua khắp không gian, như để chắc chắc rằng không có ai đáng ngờ xung quanh.
-"Mi dispiace per ieri." (Tôi xin lỗi vì chuyện hôm qua.) - Anh nói ngắn gọn, giọng điềm tĩnh.
-"Non è un peoblema. Ti sei ripreso bene?" (Không sao. Anh đã khỏe hơn chưa?)
-"Sì, grazie a te." (Ừ, nhờ có cô.)
Fiorella định rót cho anh một ly espresso nhưng Raffaele ngăn lại.
-"Qualcosa di dolce oggi." (Hôm nay cho tôi thứ gì đó ngọt.)
Bất ngờ trước yêu cầu, Fiorella nở nụ cười dịu dàng.
-"Ho appena fatto il Tiramisu al Limone. Vuoi provare?" (Tôi vừa làm Tiramisu Chanh. Anh có muốn thử không?)
Raffaele khẽ nhướng mày, không ngờ cô lại làm món bánh mà anh từng nghe đến nhưng chưa bao giờ nếm thử.
-"Tiramisu al Limone?" (Tiramisu Chanh?) - Anh lặp lại, giọng trầm thấp như tiếng thì thầm, đôi mắt sáng lên vẻ tò mò. -"Non l'ho mai provato prima." (Tôi chưa từng thử bao giờ.)
Fiorella nhoẻn miệng cười, ánh mắt sáng rực như muốn thách thức.
-"Allora oggi sarà la tua prima volta." (Vậy thì hôm nay sẽ là lần đầu tiên của anh.)
Cô đặt chiếc đĩa sứ trắng tinh trước mặt anh, lớp bánh mềm mại xen lẫn màu vang nhẹ của nước sốt chanh, phủ lên trên một lớp kem phô mai mịn màng, điểm thêm chút vỏ chanh bào mỏng, một lát chanh vàng tươi và cọng lá bạc hà. Mùi hương dịu nhẹ, thanh mát nhưng cũng đầy quyến rũ.
Raffaele không vội vàng, anh cầm lấy chiếc nĩa bạc, nhẹ nhàng cắt một miếng bánh. Kem tan chảy, quyện lấy lớp bánh bông mềm mại, hương chanh phảng phất. Anh đưa miếng bánh lên môi, cảm nhận vị chua thanh hòa quyện với chút béo ngậy của mascarpone.
Fiorella chăm chú theo dõi từng biểu cảm của anh, trái tim cô đập nhanh hơn một chút.
-"Che cosa ne pensi?" (Anh thấy thế nào?) - Cô hỏi, không giấu nổi sự hồi hộp.
Raffaele im lặng thêm một lúc, như đang thưởng thức dư vị cuối cùng còn lưu lại trên đầu lưỡi. Cuối cùng, anh đặt nĩa xuống, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười hiếm hoi.
-"È perfetto. Fresco, dolce e... unico." (Hoàn hảo. Tươi mát, ngọt ngào và... độc nhất.)
Fiorella thở phào nhẹ nhõm, đôi má ửng hồng vì được khen.
-"Sono contenta che ti piaccia." (Tôi rất vui vì anh thích nó.)
Khi Fiorella quay về quầy để chuẩn bị thêm bánh, Raffaele lặng lẽ quan sát cô. Anh không hiểu vì sao mình lại quay lại nơi này lần nữa. Anh cũng đã nghe qua danh tiếng về tiệm bánh này. Chắc có lẽ là vì bánh của cô? Hay là vì nụ cười ấy?
Ký ức của anh mờ nhạt, như một cuốn sách cũ bị lãng quên. Có những khoảng trống không thể lắp đầy, những giấc mơ đứt đoạn không rõ hình hài. Anh đã quen với sự lạnh lùng, giữ khoảng cách với mọi người. Nhưng cô gái nhỏ bé này lại khiến anh thấy lạ lẫm - sự nhẹ nhàng của cô như ánh nắng làm tan đi màn sương mờ trong tâm trí anh.
-"Che tipo di medico sei?" (Anh là bác sĩ khoa nào vậy?) - Giọng cô kéo anh trở về thực tại.
Raffaele khẽ nhướng mày, không ngờ cô lại chủ động bắt chuyện.
-"Neurologo." (Bác sĩ khoa thần kinh.)
-"Che interessante! Deve essere un lavoro difficile." (Thật thú vị! Chắc công việc đó rất khó khăn.)
-"A volte." (Đôi khi.)
-"Non importa quanto sia difficile, è comunque un lavoro nobile." (Dù khó khăn đến đâu, đó vẫn là một công việc cao quý.) - Cô vừa lau đĩa vừa nói.
Raffaele chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sắc sảo nhưng cũng ẩn chứa ấm áp.
-"Sei sempre così brava in cucina?" (Em luôn giỏi nấu ăn như vậy sao?)
Cô bật cười, tiếng cười nhẹ như chuông ngân.
-"Non sempre. Ma quando si tratta dei dolci, sì." (Không phải lúc nào cũng thế. Nhưng khi nói đến bánh ngọt, thì có.)
Anh hơi gật đầu, không giấu được nét thích thú. Bỗng nhiên, anh chợt nhớ ra cái gì đó.
-"Ah... Mi sa che non conosco ancora il tuo nome e la tua età ?" (Ah... Hình như tôi vẫn chưa biết tên và tuổi em?)
-"Fiorella, Ventidue anni." (Fiorella, 22 tuổi.)
-"Fiorella..." -Anh khẽ nhắc lại, dường như là để ghi nhớ.
-"Eh?" -Cô khẽ nghiêng đầu, mặt đầy dấu hỏi chấm.
-"Di niente, il tuo nome è molto bello." (Không có gì, tên của em rất đẹp.)
Fiorella hơi sững lại, đôi má chợt ửng hồng. Cô bất giác quay mặt sang hướng khác, giọng nói có chút lúng túng. -"Grazie..." (Cảm ơn...)
Raffaele khẽ nhếch môi cười khi thấy Fiorella ngượng ngùng trước lời khen của mình.
Một thoáng im lặng trôi qua, Fiorella ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngập ngừng nhưng vẫn tò mò hỏi:
-"Quanti annihai?" (Anh bao nhiêu tuổi?)
Raffaele hơi bất ngờ, nhưng rồi bật cười nhẹ:
-"Venticinque." (25)
Cô gật đầu.
Một lúc sau, khi Fiorella đang sắp xếp lại quầy bánh, một vị khách khác bước vào - là bà Elena, chủ tiệm hoa bên kia đường. Bà Elena mỉm cười thân thiện, đặt lên quầy một bó oải hương tươi.
-'Fiorella, quetsti sono per te! (Fiorella, những bông hoa này là cho cháu!)
-"Grazie mile signora Elena!" (Cảm ơn bà nhiều lắm!)
Raffaele thoáng ngước nhìn, đôi mắt ánh lên chút hiếu kì khi thấy cô vui vẻ cắm nhưng cành hoa vào chiếc lọ thủy tinh trong suốt.
-"Ti piacciono i fiori?" (Em thích hoa à?) - Anh bất chợt hỏi.
-"Sì, soprattutto la lavanda. Ha un profumo rilassante." (Vâng, đặc biệt là oải hương. Hương thơm của nó rất thư giãn.)
Anh lặng lẽ quan sát cô, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Oải hương - một loài hoa mang ý nghĩa thanh thản và chữa lành. Có lẽ, cô gái nhỏ này cũng giống như những đóa hoa lạ kia, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau trong lòng anh mà chẳng hề hay biết.
Bỗng nhiên ánh mắt anh thoáng nét trầm tư. Có điều gì đó rất quen thuộc ở cô gái này - từ mái tóc dài màu đen đến đôi mắt nâu trong veo ấy... Anh chợt nhận ra, đường mắt khuôn mặt cô không giống người Italy chút nào."
-"Fiorella." Anh gọi tên cô một lần nữa, giọng điệu có chút ngờ vực.
Cô quay lại, chớp mắt khó hiểu.
-"Perché mi guardi in quel modo?" (Tại sao anh lại nhìn em như vậy?)
*Đôi lời của Niin Anh: Lúc này nữ chính biết nam chính lớn tuổi hơn mình rồi nên là sẽ đổi xưng hô nha.
Raffaele hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên đầy tò mò.
-"Sei sicura di essere italiana?" (Em chắc chắn rằng mình là người Italy chứ?)
Fiorella khẽ khựng lại, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
-"Cosa intendi?" (Ý anh là gì?)
Anh nhún vai, nét cười nhẹ hiện lên
-"Il tuo viso... non sembra europeo. I tuoi occhi... sembrano asiatici." (Gương mặt của em... không giống người châu Âu. Đôi mắt của em... trông giống người châu Á.) Anh khẽ nghiêng đầu, đôi mắt trầm ngâm -"Sei vietnamita, forse?" (Em là người Việt Nam, phải không?)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro