CHƯƠNG 2 - CŨ MÀ QUÝ

Buổi sáng trong lớp học như được ai đó khẽ gói lại trong một tấm lụa vàng, mỏng tang, ấm dịu. Ánh nắng len qua khe cửa gỗ, rơi thành từng sợi nhỏ, chậm rãi trôi trong làn bụi li ti đang bay lững lờ. Cả căn phòng chìm trong thứ ánh sáng vừa cũ vừa hiền - như hơi thở của một giấc mơ đã ngủ yên từ lâu.

Trên nền đất nâu nhạt, bóng những song cửa đổ xuống thành những ô vuông nghiêng nghiêng, phủ chồng lên nhau. Mùi phấn hòa trong hơi ẩm của gỗ mục, phảng phất đâu đó là mùi giấy vở đã ố, mùi tóc trẻ con còn vương nắng. Thỉnh thoảng, một cơn gió khẽ lùa qua, làm rung lên tấm rèm đã sờn chỉ, và bảng đen kẽo kẹt như đang thì thầm với thời gian.

Ở góc lớp, có một chiếc bàn nhỏ thấp đến mức chỉ cần cúi nhẹ là chạm được mặt gỗ. Nơi ấy, bọn trẻ vẫn đặt những món "báu vật" của mình - chẳng đắt tiền, chẳng lung linh, nhưng lại mang theo hơi thở tuổi thơ. Một con chim gỗ sứt mất cánh, vài viên bi đã mờ đến nỗi chẳng còn bóng, một chiếc chong chóng bằng mo cau ngả sang màu mật ong, và những cánh hoa dại đã khô, ép giữa hai trang vở cũ.

Chúng chẳng còn mới, chẳng còn nguyên vẹn, nhưng đứa nào cũng giữ. Dường như mỗi món đồ đều cất trong nó một mảnh nhỏ của nụ cười, của giấc trưa nằm nghe gió ngoài hiên, của tiếng gọi í ới giữa sân trường đỏ nắng. Thỉnh thoảng, trong giờ ra chơi, lại có đứa chạy tới, phủi lớp bụi mỏng trên bàn bằng vạt áo, rồi cười khúc khích như vừa tìm lại điều gì quen thuộc. Có đứa kiên nhẫn dùng sợi dây gai buộc lại chiếc cánh chim gãy, ngón tay vụng về mà ánh mắt thì dịu dàng đến lạ. Như thể chúng đang chữa lành cho một phần ký ức, bằng tất cả sự trong trẻo của mình.

Mọi thứ nơi góc ấy đều bé nhỏ, ngây ngô, nhưng lạ thay - có một thứ thiêng liêng lặng lẽ len qua từng động tác, từng hơi thở. Cái cách bọn trẻ chạm vào những món đồ ấy, cẩn thận và nhẹ như sợ làm đau, khiến người lớn cũng không dám phá vỡ sự yên ả mong manh đang lan khắp căn phòng.

Phong vẫn thường dạy giữa khung cảnh ấy. Tiếng phấn trên bảng khẽ vang lên, hòa cùng tiếng gió, tiếng lá xào xạc ngoài hiên. Thỉnh thoảng, ánh mắt anh lại dừng lại nơi góc bàn nhỏ, nơi những kỷ niệm vô danh vẫn nằm im dưới lớp bụi nắng. Anh không rõ vì sao mình hay nhìn về phía đó - có lẽ vì trong những điều cũ kỹ ấy, anh thấy một thứ rất hiếm: sự tồn tại của cái đẹp giản dị, bền bỉ. Một vẻ đẹp không cần được chú ý, không cần được tán dương, chỉ cần được chạm tới bằng những bàn tay nhỏ, thì tự khắc nó sống mãi. Bởi có những thứ, càng cũ, càng dịu dàng. Càng mong manh, càng khiến người ta muốn giữ.

Và giữa buổi sáng lặng im phủ vàng ấy, Phong bỗng nghĩ - có lẽ, chính sự ngây thơ kia mới là cách thế giới tự chữa lành cho mình.

_________________________

- Thầy ơi... nó giành đồ của con!

Tiếng Song Tử bật lên, chênh chao giữa buổi sáng êm như tơ. Âm thanh ấy nhỏ thôi, nhưng đủ làm tan vỡ cái tĩnh lặng mong manh đang phủ khắp lớp học. Bụi phấn còn lơ lửng trong không khí, hắt lên ánh vàng nhẹ như khói, rồi lặng xuống khi Phong ngẩng đầu.

Nhật Tư đang đứng, hai tay ôm chặt chiếc chong chóng bằng mo cau. Đôi mắt thằng bé ánh lên một thứ gì vừa giận vừa sợ - sợ bị lấy mất, sợ không còn điều gì để gọi là của mình.

- Của con... con để đây trước! - Giọng nó run run, khàn vì nín khóc.
- Không, của con! Con gấp nó! - Song Tử đáp lại, cãi đến lạc cả hơi.

Chiếc chong chóng nằm giữa hai bàn tay nhỏ, khẽ rung. Mo cau đã ngả sang màu mật ong cũ, viền cánh sần lên vì nắng. Ở mép cánh, một đường rách mảnh như vết thương đang thở. Ánh sáng chiếu qua, hắt lên mặt hai đứa, vừa trong trẻo vừa đau lòng đến lạ.

Phong bước lại. Mỗi bước anh đi, nền gỗ như cũng mềm đi dưới chân. Anh không quát, không hỏi. Chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng tách hai bàn tay nhỏ đang siết lấy nhau. Bàn tay anh ấm, mùi phấn và nắng quyện lại, mang theo một thứ bình yên không cần nói thành lời.

- Nếu nó rách mất... - giọng anh trầm, thấp, mềm như hơi thở - hai đứa có còn muốn giữ nữa không?

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng gió lùa qua khung cửa, mang theo hương bụi phấn nhè nhẹ. Song Tử cúi đầu, những sợi tóc dính mồ hôi rơi xuống trán. Nhật Tư chớp mắt, rồi buông tay. Cả hai đứng yên như vừa tỉnh dậy khỏi một cơn mơ ngắn.

Phong đặt lại chong chóng lên bàn, đôi cánh mo lệch được chỉnh lại, sợi dây gai được buộc chắc hơn. Anh vuốt nhẹ lên mặt gỗ - một cử chỉ dịu dàng đến mức thời gian cũng muốn dừng lại.

Ngoài kia, cơn gió khẽ nổi lên. Cánh chong chóng rung lên, rồi xoay. Chậm, nhưng tròn trịa. Không hối hả, không đua tranh - chỉ đơn giản là quay, như thể tìm lại được nhịp của gió, của lòng người.

Phong đứng nhìn. Anh nghĩ về những điều nhỏ bé - một món đồ chơi, một cái nhìn giận dỗi, một khoảnh khắc lặng im. Tất cả tưởng chừng vụn vặt, nhưng có khi chính là nơi con người học cách yêu thương lần đầu: từ việc biết nhường, biết giữ nhẹ, biết để gió đi qua mà không níu lại.

Và trong khoảnh khắc ấy, anh chợt hiểu - thứ khiến con người lớn lên, không phải là những bài học anh giảng mỗi ngày, mà là khoảnh khắc trái tim biết mềm lại. Biết dừng tay, để một điều gì đó được nguyên vẹn mà sống.

_________________________

Tiết học trôi đi, chậm như bản nhạc đã cũ, nơi
từng nốt đều quen đến mức không cần nhớ nữa.
Phong cầm viên phấn, tay viết lên bảng vài câu thơ đã mòn theo năm tháng. Tiếng phấn lướt qua mặt bảng - mảnh, nhẹ, chỉ nghe thấy khi tất cả đã lặng đi. Tựa như tiếng sương khẽ chạm vào lá, mong manh đến mức chỉ cần một hơi thở cũng có thể làm tan biến.

Bụi phấn rơi, hòa vào luồng nắng đang nghiêng qua khung cửa. Chúng tạo thành một lớp mờ lơ lửng, không biết là khói, hay chính là thời gian đang bay.

Buổi chiều lặng như tờ, lớp học chìm trong thứ ánh sáng nhạt phai của nắng muộn. Ở bàn cuối, Thắng ngồi đó - im lặng đến mức như tách khỏi không gian xung quanh. Cậu không viết, cũng chẳng ngẩng đầu, ánh mắt chỉ nghiêng về phía cửa sổ, nơi những vệt nắng mảnh đang tan dần trên nền tường. Mái tóc còn ẩm, vài sợi bết nhẹ trên trán, hắt lên ánh sáng nhợt nhạt, lạnh mà dịu. Chiếc áo đồng phục nhàu, tay áo gấp dở, chẳng gọn gàng cũng chẳng buông thả - như thể Thắng đã thôi quan tâm đến việc phải khớp mình với thế giới này.

Giữa tất cả sự lơ đãng ấy, chỉ có đôi tay là khác. Đôi tay sạch, gầy, khớp xương mảnh như cánh ve, tưởng như chạm khẽ thôi cũng vỡ tan. Mỗi lần Thắng cầm bút, đầu ngón tay run rất khẽ - không phải vì yếu, mà vì sợ khuấy động thứ tĩnh lặng mong manh đang phủ quanh mình, thứ yên bình dễ vỡ hơn cả giấc mơ.

Cả lớp vẫn xôn xao trong những tiếng nói cười vụn vặt, không ai thực sự để ý đến cậu. Mà nếu có, hẳn họ cũng sẽ ngập ngừng - chẳng biết nên nhìn vào đâu. Bởi ở cậu có thứ tĩnh lặng lạ lùng: không phải sự rụt rè của người sợ hãi, mà là tàn dư của kẻ từng đi qua bão, mang theo mùi gió cũ, giờ chỉ còn lại phần trong suốt sau cùng.

Ánh mắt cậu không buồn - nhưng sâu. Sâu đến mức ai lỡ nhìn lâu sẽ thấy mình trượt xuống, như viên đá rơi vào giếng cổ, không nghe được tiếng chạm đáy, chỉ còn vang lên trong lòng thứ trống rỗng dịu dàng.

Khi ánh nắng cuối cùng rơi xuống mép bàn, Thắng vẫn ngồi yên, nhìn chiếc chong chóng nhỏ ở góc bàn học. Ánh nhìn ấy dừng lại rất lâu, lặng và xa, như chạm vào điều gì đó vô hình. Có lẽ trong vật nhỏ bé ấy, cậu thấy chính mình - một hình hài đã cũ, hơi méo mó, nhưng vẫn cố giữ chút dáng quay của những ngày gió từng qua.

Phong nhìn Thắng thật lâu. Có một điều gì ở cậu khiến anh không thể rời mắt - thứ tồn tại mong manh như khói, vừa ở đây vừa không. Thắng hiện diện trong thế giới này bằng một cách rất lạ, như thể chỉ đang tạm trú giữa chốn người, còn phần thật của mình vẫn lặng lẽ trôi dạt ở nơi nào xa lắm, nơi Phong chẳng thể với tới.

Mỗi lần Phong khẽ gọi tên, Thắng đều đáp, giọng cậu nhẹ đến mức khó tin. Đó không hẳn là âm thanh, mà là một làn hơi mảnh, mát như gió lướt qua mặt nước. Câu trả lời ấy, dù nhỏ bé, vẫn để lại trong lòng người nghe một rung động rất khẽ - như giọt nước rơi xuống lòng đá, không ồn ào, nhưng bền bỉ găm lại.

_________________________

Tiếng chuông tan học vang lên, sắc lạnh và ngắn ngủi , làm vỡ tan khoảng yên giữa buổi chiều. Cả lớp tan ra như những mảnh gió, chỉ còn Thắng ngồi lại. Dáng cậu nghiêng về phía cửa sổ, bóng đổ dài trên nền gạch, chạm tới rìa của vệt nắng đang dần biến mất.

"Em chưa về à?" - Phong khẽ hỏi, sợ rằng giọng mình sẽ làm đứt đoạn thứ tĩnh lặng mong manh vừa kịp hình thành.

Thắng ngẩng đầu lên, chậm rãi. Trong đôi mắt cậu là thứ ánh sáng nhợt như nước sông mùa cạn - trong veo, nhưng thiếu sức sống.

"Em đang chờ gió."
"Gió để làm gì?"
"Để xem... nó còn quay không."

Phong không nói nữa. Chỉ im lặng như thể sự yên tĩnh của Thắng đã lan sang anh.

Một lát sau, gió thật sự đến. Nó len qua khe cửa, lùa vào mái tóc cậu, nhẹ như một cái chạm khẽ. Chiếc chong chóng cũ trên bàn nhẹ xoay, chậm rãi, gần như không nghe thấy tiếng. Ánh sáng nghiêng đi, rơi xuống cánh mo cau, tan ra thành hàng nghìn hạt bụi vàng li ti - thứ ánh sáng chỉ có thể nhìn thấy khi tim người ta đủ tĩnh.

Thắng mỉm cười. Một nụ cười nhỏ đến mức tưởng chừng chỉ mình gió biết. Dịu, lặng, nhưng lại khiến thời gian khựng lại trong một nhịp thở. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ tan vào nhau - ánh sáng, hơi thở, gió, chiếc chong chóng, cả đôi mắt Thắng - hòa thành một lớp mờ mỏng manh, nơi người ta chẳng thể phân biệt đâu là hiện tại, đâu là ký ức. Chỉ còn cảm giác trái tim khẽ rung lên, như mặt nước vừa được chạm bằng đầu ngón tay.

Phong nhìn cậu, và chợt hiểu: có những người sinh ra không phải để rực rỡ giữa đám đông, mà để giữ cho thế giới này một chút yên lành , trong trẻo, lặng thinh, và đẹp đến nao lòng.

_________________________

Có lẽ , như chiếc chong chóng kia, có những điều chẳng cần gió vẫn cứ xoay vòng . Hẳn là vì trong tim ai đó còn giữ một khoảng lặng đủ dịu dàng, để gió ghé lại, rồi chẳng nỡ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #pondphuwin