CHƯƠNG 3 - LẠC GIỮA MÙA SƯƠNG
Buổi sáng bắt đầu bằng tiếng leng keng khẽ khàng của mấy lon thiếc treo lủng lẳng trước lớp, gió đầu ngày thổi qua làm chúng va vào nhau, ngân lên thứ âm thanh vừa trong vừa cũ — như một nhịp chuông báo thức của những ngày đã xa. Hương sương sớm còn vương trên mái tôn, lạnh và ẩm, len qua khe cửa sổ hẹp, trộn với mùi phấn trắng và gỗ mục của bàn ghế cũ kỹ. Ánh nắng yếu ớt rải xuống sàn, nghiêng nghiêng như thể còn đang ngái ngủ.
Cả lớp đã ngồi gần kín, tiếng nói cười lẫn trong tiếng lật vở, tiếng ghế kéo ken két. Vậy mà nơi góc cửa sổ vẫn để lại một khoảng trống — chỗ ngồi quen thuộc của Thắng. Chiếc bàn đó có vết xước nhỏ hình vòng cung, hằn dấu của những ngày cậu chống cằm ngồi nhìn ra ngoài. Trên mặt bàn, có sợi nắng mảnh trườn qua, lặng lẽ nằm im như đang chờ ai chạm tới.
Phong nhận ra điều ấy ngay khi bước vào lớp.
Một chỗ trống thôi, nhỏ như hơi thở, vậy mà bỗng khiến cả căn phòng như chùng xuống. Cái không khí nhộn nhịp bỗng khựng lại trong anh — giữa bao âm thanh sống động, anh vẫn cảm nhận được khoảng lặng mơ hồ, nơi Thắng thường ngồi, tựa đầu vào tay, mắt thẫn thờ nhìn qua ô cửa về phía rừng mận xa xa.
Nơi đó, sáng nay, chỉ còn gió đi qua — mang theo tiếng xào xạc của lá và mùi nắng non, nhưng thiếu đi một người để lắng nghe.
_________________________
Anh chưa kịp hỏi gì thì tiếng cãi vã lại vang lên từ góc lớp, rộn ràng như một bản nhạc hỗn độn mà chỉ những đứa trẻ mới có thể chơi. Hai đứa nhỏ hôm qua — cái đôi lúc nào cũng tìm cớ để gây sự — đang đứng cạnh bàn, tay chỉ trỏ, mắt trợn tròn.
– Mày viết tên tao vô tấm bảng tre chi vậy hả? — giọng của một đứa nhấn mạnh từng chữ.
– Ai rảnh đâu! Tao chỉ khắc thử chữ thôi mà! — đứa kia đáp, giọng vừa chống chế vừa bối rối, tay hốt hoảng xoa xoa góc tấm bảng, như sợ chính tay mình làm hỏng trò chơi.
– Nói dối! Mày cố tình viết sai tên tao mà! — tiếng hét cao hơn một chút, kèm theo cái nhún vai mạnh, khiến mấy chiếc ghế cạnh đó rung lên rợn rợn.
Phong đứng nhìn từ xa, ánh mắt dò xét từng cử chỉ. Tấm bảng tre nứt cạnh, chữ khắc xiên xẹo — thật ra chẳng có gì to tát, chỉ là một trò đùa con nít. Nhưng ánh mắt hai đứa chạm vào nhau, cháy lấp lánh trong những vết rạn nhỏ xíu ấy, khiến Phong bỗng thấy một thứ gì đó vừa quen vừa xa, như thể anh đang nhìn lại chính mình ngày xưa.
Phong bước tới, chậm rãi, tay đặt nhẹ lên cạnh bàn, giọng êm như gió lùa qua cành lá:
– Thôi nào… cái bảng tre này nó không biết đau, nhưng hai đứa làm vậy là đau lòng nhau đó.
Câu nói của Phong khiến cả lớp bật cười khe khẽ. Hai đứa nhỏ lúng túng, má ửng đỏ, quay đi, không ai dám nói thêm lời nào. Nhưng trong ánh nhìn vội vã lướt qua nhau, vẫn còn đó một thứ lấp lánh — không phải giận hờn, mà giống như một mảnh tò mò, chưa kịp gọi tên.
Phong đứng im, mắt dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhặt của chúng: cái cách đứa này liếc sang, đứa kia nhíu mày rồi lúng túng cắn môi; cái cách bàn tay run run đưa ra rồi lại rụt về.
Lòng anh bỗng chùng xuống. Có một thứ cảm giác khó gọi tên len vào tim anh, thứ mà lâu lắm rồi anh chưa chạm tới — thứ ngọt ngào, vụn vặt mà chân thật, như những vết nứt trên tấm bảng tre này, vừa nhỏ bé vừa đáng yêu, vừa khiến người ta muốn bảo vệ vừa khiến người ta muốn nhích gần hơn.
Một lúc lâu, tiếng cười dịu nhẹ dần lắng xuống, lớp học trở lại yên ắng, chỉ còn tiếng gió khẽ đẩy chiếc chong chóng trên cửa sổ quay lạch cạch. Phong thở dài khẽ, tự nhủ: đôi khi, những chuyện nhỏ nhặt nhất lại chạm vào lòng người ở phần sâu sắc nhất.
_________________________
Buổi học đã khép lại, nhưng Thắng vẫn chưa xuất hiện. Không gian lớp học im ắng đến mức tiếng phấn rơi xuống sàn cũng như vang vọng dài bất tận, còn lại chỉ là mùi giấy cũ, bụi phấn, và một khoảng lặng lạ lùng, trống trải.
Phong cúi xuống dọn những trang giấy rách rưới, tay lướt qua một góc bàn và chạm vào một vật nhỏ xíu. Nhấc lên, anh thấy một chiếc vòng tay đan bằng dây gai, vòng lệch, cứng và lấm tấm dấu vết của thời gian. Mùi khói bếp thoang thoảng vương theo, như thể vẫn còn in dấu bàn tay ai đó, mùi hương quen thuộc mà Phong bỗng nhận ra, vừa gần gũi vừa lạ lẫm.
Chiếc vòng khiến Phong chợt ngẩn người, một ý nghĩ vụt qua tâm trí: liệu Thắng… có từng làm những thứ vụn vặt, những món đồ nhỏ xíu, để lại như một dấu ấn riêng, mà chỉ khi ai đó tình cờ chạm phải mới nhận ra thế này không?
Anh cầm chiếc vòng trong tay, cảm giác mềm mại nhưng cứng đờ, và tim anh bỗng chùng xuống.
Hình ảnh Thắng xuất hiện trong đầu anh — nụ cười nhạt nhòa, vừa buồn vừa bướng, một nụ cười dường như giấu cả biển trời của những câu hỏi chưa nói:
“Thầy nghĩ học mấy chữ này để làm gì?”
Lời ấy vang lên như một làn gió thoảng, lướt qua khe hở trái tim Phong, để lại dư âm ngọt lịm, vừa nhói, vừa bâng khuâng.
Anh không hiểu nổi tại sao lại thấy lo lắng, thấy trống vắng khi Thắng chưa đến. Như thể cả không gian hôm nay, từ ánh sáng nghiêng qua khung cửa sổ, đến những trang giấy, đến cả chiếc vòng tay nhỏ xíu này, đều đang nhắc anh về cậu.
Phong ngồi xuống, tay vẫn ôm chiếc vòng, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi rừng mận xa xa đang lấp ló dưới ánh nắng cuối chiều. Gió lùa qua, làm lay động cành lá, làm rung rinh chiếc chuông gió treo ở góc lớp, và anh tự hỏi, Thắng bây giờ đang ở đâu, có nghĩ đến anh không, hay đang đi qua những con đường yên ắng, lặng lẽ như cách cậu luôn giữ nụ cười ấy?
Tim Phong nhói lên một lần nữa, nhưng lần này là nhói vì nhớ, vì lo, và vì một niềm bâng khuâng không tên. Cái khoảng trống Thắng để lại trong lớp hôm nay, không chỉ là chỗ ngồi trống, mà còn là một vùng lặng trong lòng anh, rộng đến mức cả những chiếc lá rơi ngoài hiên cũng như chạm vào được, và anh biết rằng, chỉ một nụ cười, một cử chỉ nhỏ thôi cũng đủ làm trái tim người khác rung động, đủ để người ta thấy cần một ai đó hơn cả chính bản thân mình.
Chiếc vòng vẫn nằm trong tay Phong, cứng mà dịu, hệt như một thông điệp không lời. Anh khẽ nhắm mắt, hít một hơi dài, để mọi dư âm của Thắng trôi theo ánh nắng, theo tiếng lá xào xạc, và tự nhủ: “Liệu Thắng có biết rằng chỉ một khoảnh khắc nho nhỏ thôi cũng có thể làm ai đó bận lòng cả một buổi chiều dài như thế này không?”
_________________________
Chiều buông, gió đổi hướng, len lén luồn qua những kẽ lá, mang theo hương ngai ngái của đất ẩm và mùi lá rừng chưa kịp khô. Phong khoác áo mỏng, bước ra khỏi trường khi nắng nhạt còn sót lại trên mái tôn, như một vệt vàng héo giữa không gian mờ nhạt. Anh hỏi vài người trong bản, ai cũng chỉ lắc đầu, giọng họ lẫn trong tiếng gió:
– Thằng đó ở xa lắm, phải đi qua hai quả đồi và một con suối lớn.
Phong gật, chẳng thèm do dự, bước đi. Con đường mòn quanh co, đất trơn và ẩm, rễ cây lấp ló dưới lớp lá khô như những mũi tên vô hình chờ trượt chân.
Hơi sương sớm còn sót lại đọng trên lá, trên cọng cỏ, ánh lên như hạt thủy tinh li ti trong chiều lặng. Từng bước chân anh khẽ nhấn xuống, tiếng đất, tiếng lá và tiếng côn trùng hòa vào nhau, tạo nên một bản nhạc rùng rợn nhưng say đắm của rừng núi.
Phong đi qua những ruộng ngô còn phủ sương, từng bông ngô cúi mình ướt đẫm, giọt nước long lanh rơi xuống chân anh. Anh bước tiếp, qua rặng lau cao vút đầu, sương bám vào từng sợi lông của lá, làm chúng rung rinh như thể đang thì thầm điều gì đó với gió.
Không gian bắt đầu co hẹp, rừng rậm dày đặc như nuốt chửng ánh sáng còn sót lại.
Bỗng, sương kéo đến — bất ngờ, dày đặc và mịt mờ. Trước mặt anh chỉ còn một màu trắng xóa, đường mòn biến mất, bầu trời như trút xuống mặt đất, nhấn chìm mọi định hình. Phong giơ tay, như muốn nắm lấy không khí, nhưng chỉ hít vào mùi ẩm mốc, mùi rừng sâu dày đặc, len lỏi vào từng hơi thở.
Anh gọi, giọng khàn khàn, nhoè giữa sương:
– Có ai ở đây không?... Thắng ơi!
Chỉ có tiếng vọng mơ hồ, xa xăm như một giấc mơ lạc giữa rừng. Anh bước tiếp, từng bước càng thêm vô định. Bàn chân trượt trên lớp đất mềm, tay dính đầy bùn lạnh, cảm giác như từng phần thân thể hòa vào đất rừng. Gió rít qua khe đá, tiếng xào xạc của lá, tiếng côn trùng, và cả tiếng gọi của anh, tan loãng, bay đi đâu mất, để lại một khoảng trống vừa rợn vừa cô liêu.
Mỗi bước đi, Phong như lạc vào một thế giới khác — nơi ranh giới giữa trời và đất, giữa sự hiện hữu và mơ hồ, dường như chẳng còn ranh giới. Và anh, chỉ là một bóng người nhỏ bé, băng qua sương mù, tìm một người như đang tìm chính mình giữa rừng sâu.
Anh tiếp tục bước đi, nhưng mỗi bước chân như mất phương hướng giữa mê cung sương mù dày đặc. Mặt đất dưới chân trơn trượt, bùn nhão dính vào lòng bàn tay, lạnh buốt đến mức anh giật mình. Mùi đất ẩm, lá mục, và hương rừng già quyện vào nhau, len lỏi sâu vào từng hơi thở, khiến tim anh đập nhanh, vừa sợ hãi vừa căng thẳng.
Gió rít qua những khe đá, cuốn theo tiếng lá khô xào xạc, tạo nên bản nhạc rợn ngợp mà lạnh lẽo. Tiếng gọi tên Thắng của anh vang lên, nhưng lại tan biến giữa màn sương dày đặc, chỉ còn lại vọng âm mơ hồ như một lời thầm thì từ quá khứ.
Anh dừng lại, hít một hơi sâu, cố định đôi mắt trong màn trắng xóa. Nỗi sợ hãi bủa vây nhưng không phải nỗi sợ bóng tối, mà là nỗi sợ sâu hơn, nỗi sợ sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cậu học trò ấy nữa. Tim anh bỗng chùng xuống, từng nhịp đập như kéo lê trong bùn đất ẩm mốc.
Một con đom đóm chập chờn bay ngang, ánh sáng nhỏ nhoi của nó lạc lõng giữa màn sương dày đặc, giống như chính anh giữa rừng mênh mông. Phong nhìn theo, rồi bật cười khẽ, âm thanh nhỏ bé nhưng tràn đầy niềm lạc quan:
– Lạc đôi khi cũng là cách để biết mình đang đi đâu… phải không, Thắng?
Sương vẫn bao phủ khắp nơi, mờ ảo và dày đặc, nhưng trong màn trắng ấy, xa xa, một đốm sáng vàng nhạt lóe lên — le lói, nhỏ xíu, như ánh đèn dầu hắt qua khe cửa cũ kỹ, dẫn dắt bước chân anh.
Anh khẽ nhấc chân, từng bước một, hướng về đốm sáng ấy. Từng giọt sương rơi trên vai, từng luồng gió lạnh lướt qua, nhưng trong lòng anh, một niềm tin nhỏ bé trỗi dậy. Chẳng rõ đó là may mắn, hay định mệnh đang dẫn dắt, nhưng Phong biết rằng, dù có lạc lối, vẫn luôn có một ánh sáng để đi tới — ánh sáng mà cậu học trò ấy, Thắng , như đang chờ anh ở cuối con đường mờ ảo này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro