CHƯƠNG 4 - NGỌN ĐÈN BỎ QUÊN

Phong bước đi theo ánh sáng mờ nhạt ấy, mỗi bước chân như dập dềnh giữa bóng tối dày đặc, vừa đi vừa sợ rằng hy vọng chỉ là một ảo ảnh. Nhưng trái tim anh vẫn đập một nhịp khẽ rung, nhen lên một tia sáng mong manh: biết đâu ở cuối con đường này, người anh tìm sẽ hiện ra, hoặc chí ít có ai đó hiểu đường về, để dẫn lối cho anh giữa rừng núi hoang vu.

Quãng đường dài hun hút, đất dưới chân lún xuống theo từng bước, mùi cỏ ẩm và lá mục trộn lẫn với hương đất lạnh khiến Phong cảm giác như đi lạc vào một thế giới vừa quen vừa lạ. Từng ngọn gió từ thung lũng thổi lên, lạnh buốt, chạm vào da thịt anh, kéo theo tiếng xào xạc của lá rừng như một bản nhạc lẻ loi.

Khi đến gần nguồn sáng, trái tim anh đập dồn, hy vọng và hụt hẫng đan xen. Nhưng hóa ra chỉ là một ngọn đèn dầu bé xíu, chênh vênh trên tảng đá rêu phong, bấc lửa đỏ ối sắp tàn. Ánh sáng vàng nhạt loang ra xung quanh, mờ ảo như một giấc mơ chưa trọn, soi lấp ló những dấu chân lấm tấm trên đất , hẳn là ai đó đã đi rẫy, vội vã để quên mình giữa đêm.

Phong đứng lặng, hít một hơi thật sâu, để tiếng im lặng bao quanh thấm vào từng ngóc ngách cơ thể. Anh nghe rõ cả nhịp tim mình — chậm rãi, nặng trĩu, nhưng lại đầy quyết tâm.

Gió rít qua khe đá, xé tan những ý nghĩ rối bời, chỉ còn lại một điều duy nhất: anh sẽ không dừng bước, dù trước mắt chỉ là bóng tối và ngọn lửa sắp tắt.

_________________________

Anh ngồi xuống bên gốc cây già, lưng tựa vào thân gỗ nhẵn ướt. Sương mù dày đặc bao phủ mọi thứ, quấn lấy anh như một tấm màn bạc mờ, khiến bóng cây, đất và rừng núi trôi lững lờ, mềm mại mà xa xăm. Không gian mờ ảo đến mức anh như thể đang đứng giữa hai thế giới: một nơi quen thuộc mà trống rỗng, và một nơi chưa từng thấy, rộng lớn đến mức làm anh nhỏ bé đến lạ thường.

Hơi ẩm len lỏi vào da thịt, mang theo mùi gỗ ẩm, rêu xanh và hương cỏ cây sau mưa. Tất cả như hòa vào nhau, tạo nên một thứ hương vừa sống động, vừa u buồn, khiến anh cảm giác như đang hít thở cả khu rừng trong từng nhịp tim. Lá khô rơi lạo xạo dưới chân, gió thoảng qua khe lá rừng, khẽ rung lên những âm thanh thầm lặng, giống như những tiếng thở dài âm thầm mà chỉ có anh nghe thấy.

Bố mẹ mất từ lâu trong một vụ tai nạn, những người thân còn lại đều bận rộn với cuộc sống riêng. Anh vốn ít nói, sống lặng, không ưa ồn ào. Khi những sợi dây cuối cùng nối anh với thế giới đứt ra, anh bỗng thấy đời mình rỗng tuếch, như bước đi giữa một căn phòng vô tận, không trần, không tường, chỉ còn nhịp đập âm thầm của trái tim và tiếng lá xào xạc dưới chân.

Phong rời thành phố, nhận công việc tình nguyện nơi xa xôi này, chỉ vì không còn biết phải đi đâu. Anh nghĩ rằng nếu đến một nơi đủ xa, đủ yên, thì lòng sẽ theo đó mà lắng. Nhưng cô đơn không bao giờ chịu rời đi. Nó đi theo anh, len lỏi qua từng hơi thở, bám vào từng khoảng trống trong tim, quấn quanh anh giữa màn sương dày, trong mùi gỗ và hương cỏ cây còn sót lại từ cơn mưa rào đêm qua.

Anh chôn mặt vào hai bàn tay, cảm giác mình thật nhỏ bé, lạc lõng, như một hạt bụi trôi giữa rừng núi mênh mông mà chẳng có ai biết đến. Tim anh nặng trĩu, từng nhịp như chìm xuống đất ướt, hòa cùng tiếng lá rơi, tiếng gió xào xạc và âm vang xa xăm của rừng đêm. “Hay là… cứ ở lại đây,” anh nghĩ, “để sáng mai người ta tìm thấy xác mình, giữa đồi sương cũng được.” Ý nghĩ ấy thoáng qua, mơ hồ nhưng đắng cay, lan tỏa khắp cơ thể, nhấn chìm anh trong một nỗi cô đơn trống rỗng, sâu thẳm hơn cả bóng tối bao quanh.

Anh ngẩng đầu nhìn lên những tán cây mờ nhạt, nơi sương mù trôi lững lờ như dòng sông bạc, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn nơi xa như một vì sao lạc lõng giữa trời đêm. Lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác vừa trống rỗng, vừa dịu dàng, như thể cả thế giới này đang im lặng chờ đợi một ai đó mà anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Mỗi hơi thở đều mang theo nỗi trống trải, lan vào từng khe sương, từng hạt mưa li ti còn sót lại, nhấn mạnh hơn bao giờ hết rằng anh thực sự cô đơn — lạc lõng giữa đất trời rộng lớn mà chẳng có chỗ nương náu.

Anh để mình trôi theo không gian, để tim mình chìm trong nhịp điệu của rừng núi, sương mù, và mùi đất ẩm. Có lẽ, một phần nào đó trong anh đã chấp nhận sự vắng mặt tuyệt đối , chấp nhận nỗi cô đơn như một người bạn duy nhất, lạnh lùng nhưng trung thành, không rời bỏ, không hứa hẹn, chỉ luôn ở đó, theo anh suốt cả đêm dài.

_________________________

Giữa màn sương dày đặc, bỗng vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, cẩn trọng, như sợ đánh thức cả khu rừng đang ngủ say. Phong khựng lại, tim bất chợt dồn nhịp. Không gian xung quanh bỗng im lặng đến mức anh nghe rõ cả tiếng lá ẩm xào xạc dưới chân, tiếng gió luồn qua cành cây rung lên những âm thanh nhỏ như nhịp thở thầm lặng của đêm đen.

Giọng ai đó vang lên, khàn khàn nhưng quen thuộc đến mức khiến anh phải đứng hẳn lại:

– Thầy…?

Phong ngẩng lên. Qua làn sương mù dày đặc, Thắng hiện ra như một bóng hình mơ hồ, mờ ảo và dịu dàng, ánh đèn nhỏ cậu đặt trên tay phản chiếu trong mắt, lấp lánh như nước. Gò má cậu lấm tấm vài vết bầm, môi khô nứt nẻ, tóc rối bời vì gió. Nhìn cậu đứng đó, Phong cảm thấy tim mình nhói lên.

Đôi bàn tay từng khiến anh chú ý hôm nào — dài, trắng, đẹp một cách tinh tế giờ lại lấm lem nhựa rừng và tro than , cậu run run đưa cho anh gói cơm nắm và chút cá khô mà cậu vừa lấy từ túi áo.

Phong đứng im, như sợ nếu nhúc nhích sẽ làm tan đi khoảnh khắc mong manh này.

– Em… sao lại ở đây? — anh hỏi, giọng nghẹn, cảm giác như lời nói trĩu nặng cả trong cổ họng.

Thắng dửng dưng, nhưng anh vẫn nhận ra sự run rẩy thoáng qua trong cậu:

– Hỏi làm gì ạ?

Cậu cúi xuống đặt ngọn đèn bên cạnh anh, ánh sáng chập chờn soi cả hai trong màn sương, rồi rút ra gói đồ ăn, đặt trước mặt Phong.

– Thầy ăn đi. Ở đây lạnh lắm.

Phong nhìn cậu, mắt lặng đi. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng cứng lại. Sương phủ trắng vai cả hai, tạo thành một bức màn mỏng giữa họ và thế giới ngoài kia, như ngăn cách mọi thứ ngoài câu chuyện này.

Chỉ còn ánh đèn lập lòe, soi rõ đôi bàn tay lấm lem, run run khi trao gói đồ ăn — một cử chỉ vừa vụng về, vừa dịu dàng, khiến tim Phong dường như bị bóp nghẹn.

– Những vết bầm kia… là ai làm vậy? — anh hỏi, giọng trầm, cố giữ bình tĩnh.

Thắng không nhìn anh, giọng hạ thấp, thoáng buồn:

– Thầy biết để làm gì?

Cậu quay lưng, bước nhanh vào rừng mận, nơi sương dày đến mức gần như nuốt chửng dáng người nhỏ bé ấy.

Phong đứng đó, mắt vẫn nhìn theo, cảm giác vừa lo lắng, vừa xót xa, vừa trống rỗng. Mỗi bước chân của Thắng dường như kéo dài trong màn sương, để lại khoảng trống lạnh lẽo, nơi anh đứng — một người thầy lạc lõng, vừa muốn bước theo, vừa sợ mình sẽ làm tổn thương cậu thêm.

_________________________

Ngọn đèn còn lại run rẩy trong gió, ánh sáng yếu ớt như muốn nói rằng dù cô đơn, dù bị bỏ quên thì vẫn luôn còn một chút hy vọng.

Anh nghĩ đến bàn tay Thắng lấm lem mà lòng bỗng chùng xuống vài phần. Nửa lo lắng , nửa tò mò , nửa lại muốn được phép bước vào thế giới của riêng Thắng .

Ở giữa họ, chỉ còn một ngọn đèn nhỏ bé, le lói nhưng kiên cường, soi sáng những cảm xúc mà cả hai chưa nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #pondphuwin