Chương 1- Gặp gỡ và tò mò
Lê Quốc Huy nhận dự án nghiên cứu về văn hóa làng quê để hoàn thành cuốn sách đầu tay của mình. Là một người tính cầu toàn, Lê Quốc Huy muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, và anh quyết định chọn vùng Bảy Núi, An Giang, để tìm hiểu về nghề làm đường thốt nốt.Cũng là một nét đẹp văn hóa đặc trưng mà anh đã nghe từ khi mình còn nhỏ.
Chuyến xe khách đưa Lê Quốc Huy đến vùng quê vào sáng sớm, khi màn sương vẫn còn lảng bảng trên cánh đồng. Anh nhìn qua cửa sổ, cảnh sắc hiện ra lại đẹp như một bức tranh. Những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài vô tận, lấp lánh bởi giọt sương trong ánh nắng sớm, những cây thốt nốt cao vút đứng kiêu hãnh giữa trời, và những con kênh nước trong vắt chảy uốn lượn qua làng.
Lê Quốc Huy bước xuống xe, hít một hơi thật sâu. Không khí trong lành khác hẳn với thành phố đông đúc. Trong lòng anh dâng lên cảm giác vừa lạ lẫm vừa phấn khích.
Con đường dẫn vào làng là đường đất đỏ, hai bên là những hàng tre xanh rì rào trong gió. Quốc Huy xách vali, bước từng bước thận trọng, sợ giày mình sẽ dính bùn. Anh đi ngang qua những mái nhà lá đơn sơ, phía trước có giàn bầu giàn mướp rủ bóng mát, bên trong vọng ra tiếng cười đùa của trẻ con.
Người dân trong làng chào hỏi Lê Quốc Huy bằng nụ cười hiền hậu. Có người đang gánh nước, có người đội nón lá đi cắt lúa non, ai cũng bận rộn nhưng vẫn thân thiện và dễ gần. Quốc Huy lặng lẽ quan sát, trong lòng thầm nghĩ.
“Một nơi bình yên như vậy, mình liệu có thu nhập được gì đáng giá không?"
Lê Quốc Huy đến nhà cụ Tám, nơi anh sẽ ở trọ trong thời gian nghiên cứu. Cụ Tám đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn minh mẫn và vui tính. Bà đón Lê Quốc Huy bằng một ly nước thốt nốt mát lạnh, ngọt ngào.
“Chà, Thằng cháu cưng của bà Hai đây sao? Giống bà nội bây hồi trẻ ghê đó.” Cụ Tám cười, ánh mắt đầy ấm áp.
Cụ Tám bắt đầu kể cho Quốc Huy nghe về làng quê mình, về những cây thốt nốt gắn liền với cuộc sống của dân làng, và đặc biệt là nghề làm đường thốt nốt một nghề vừa vất vả vừa đòi hỏi sự tỉ mỉ của người nông.
“Tao nói bây nghe, ở đây thì có một thằng nhỏ giỏi dữ lắm, tên ơ, Phong. Nó làm đường thốt nốt từ nhỏ, khéo tay mà hiền lành,coi vậy chứ nó được việc lắm, bây mà muốn biết gì về cái nghề này thì cứ lại rồi hỏi nó, nó chỉ cho.”
Lê Quốc Huy không quá để ý mấy, mặt anh ngơ ngơ làm Cụ tám cười lớn.
"À bây mà có thấy nó cọc cằn hay khó chịu thì đừng vội nói gì nó, Phong nó tốt bụng lắm, bây nói chuyện nhiềi rồi sẽ hiểu à.”
Lê Quốc Huy mỉm cười đáp lại..
Một buổi sáng, Lê Quốc Huy đang đi dạo qua những con đường làng, chìm đắm trong vẻ đẹp bình dị của nơi này. Khi đi đến gần một khu vườn thốt nốt, Quốc Huy bỗng thấy một bóng người đang leo lên cây thốt nốt cao vút. Cậu ấy, với động tác nhẹ nhàng và thành thạo, chặt bỏ những chiếc lá khô .
Lê Quốc Huy đứng lại, đôi mắt không thể rời khỏi người con trai đang làm việc. Cậu ấy thật nhanh nhẹn, mỗi động tác đều toát lên sự khéo léo và tự tin. Cây thốt nốt cao lớn như vậy, mà cậu ấy vẫn leo lên với sự dễ dàng như thể đó là ngậm một viên kẹo đường.
"Người này chắc hẳn là người quen trong làng" Quốc Huy tự nhủ, cảm giác tò mò nổi lên trong lòng. Anh bắt đầu bước lại gần, nhưng chưa kịp nói gì, cậu ấy đã nhìn thấy anh.
Hoài Phong, người vừa đang thu thập mật, dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Lê Quốc Huy với vẻ tò mò. “Có gì không?” Phong hỏi, giọng điềm đạm, nhưng ánh mắt thì có phần nghi ngờ.
Quốc Huy hơi ngập ngừng, tự nhiên cảm thấy một chút lạ lẫm khi đối diện với người dân làng.
“À… tôi chỉ… chỉ là mới đến, đang tìm hiểu về công việc làm thốt nốt. Cậu làm vậy nhanh thật đó.”
Hoài Phong nhìn anh, ánh mắt vẫn không thay đổi, rồi cúi xuống lấy tiếp mật. “Chỉ là công việc bình thường thôi. Còn anh là ai"
"À, Tôi không phải người trong làng, tôi từ thành phố về đây từ hôm qua"
"Người từ thành phố như anh đến đây để làm gì?” Hoài Phong hỏi, có chút tò mò nhưng không mấy quan tâm.
“ Tôi đang nghiên cứu về văn hóa làng quê. Chắc hẳn công việc của cậu rất thú vị phải không.” Lê Quốc Huy đáp, cố gắng bắt chuyện.
Hoài Phong chỉ khẽ gật đầu, nhưng không nói thêm gì. Cậu quay lại với công việc của mình, không để thanh niên người ngoài làm phiền. Lê Quốc Huy đứng đó một lúc, cảm thấy ánh mắt của Phong vẫn dõi theo mình, nhưng không muốn gây thêm sự chú ý.
Dù cuộc trò chuyện không kéo dài lâu, nhưng Quốc Huy không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy có gì đó đặc biệt từ cuộc gặp này. Trần Hoài Phong không chỉ khéo léo trong công việc mà còn toát lên vẻ bí ẩn mà Quốc Huy chưa thể hiểu rõ. Cái cách cậu ấy làm việc, không vội vã mà cũng không ngần ngại, thật sự thu hút anh.
Lê Quốc Huy vẫn tiếp tục dạo quanh làng, nhưng trong lòng anh luôn nhớ về bóng dáng Phong. Mỗi lần đi qua khu vườn thốt nốt, Quốc Huy lại vô thức tìm kiếm hình bóng của cậu.
Trần Hoài Phong thì lại không mấy để tâm đến Quốc Huy. Dù anh ta là một người đến từ thành phố,Hoài Phong cũng không thấy có gì đặc biệt. Cậu đã quen với sự tò mò của những người ngoài đến với làng, nhưng hầu như họ đều chỉ đứng từ xa nhìn và hỏi những câu hỏi chẳng liên quan gì đến công việc thực tế.
Trần Hoài Phong muốn giữ khoảng cách, không muốn tạo ra bất kỳ mối quan hệ nào với người ngoài. Dù cho Quốc Huy có vẻ là một người tử tế và nhiệt tình, Hoài Phong vẫn cảm thấy anh không thể hiểu được cuộc sống ở đây, nơi mà mọi thứ cần thời gian và kiên nhẫn.
“Anh ta có thể đến và đi bất kỳ lúc nào, không giống như mình ở đây, sống với cây thốt nốt mỗi ngày,” Trần Hoài Phong tự nhủ.
Dù vậy, không hiểu sao, một phần trong lòng Phong lại có chút tò mò về người thành phố này, người mà có lẽ sẽ không thể hiểu được cuộc sống nơi đây như cậu. Nhưng Hoài Phong không để mình bị cuốn vào, quyết định tiếp tục công việc của mình, không để bị ảnh hưởng bởi sự tò mò đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro