Chương 2- Sự khó khăn trong công việc
Một tuần sau cuộc gặp đầu tiên đó, Lê Quốc Huy cảm thấy hứng thú quyết định tìm cách tiếp cận Hoài Phong thêm một lần nữa. Anh đã nghe nhiều về nghề làm đường thốt nốt từ những người dân trong làng, nhưng để viết được một cách chân thực, anh cần phải hiểu rõ hơn công việc này. Lê Quốc Huy biết rằng Hoài Phong là người duy nhất trong làng làm nghề này thành thạo,và hiểu biết nhất nên anh quyết định tìm cách để xin phép cậu hướng dẫn cho.
Một buổi sáng, Lê Quốc Huy đến gần khu vực Hoài Phong đang làm việc, cậu trai trẻ ấy đang cúi xuống cắt những đoạn cây thốt nốt đã khô, chuẩn bị cho một công đoạn quan trọng trong việc thu thập nước mật.
“Phong!” Lê Quốc Huy gọi lớn. “Cậu có thể cho tôi đi theo và quan sát một chút không? Tôi đang nghiên cứu về nghề này á , muốn hiểu rõ hơn về công việc của cậu, có được không?.”
Trần Hoài Phong ngẩng đầu, nhìn Quốc Huy một lúc rồi lại quay xuống tiếp tục công việc. Cậu không vội trả lời mà chỉ thở dài.
“Hỏi nhiều vậy, anh sẽ tìm hiểu được gì? Cái này không dễ đâu.” Hoài Phong nói, giọng hơi khô khan. Cậu không thích việc bị người ngoài hỏi về những thứ mà cậu lấy để nuôi mình suốt đời.
Lê Quốc Huy bước lại gần hơn, thấy Phong không có vẻ gì là sẽ từ chối hoàn toàn. Anh nói, giọng hơi nài nỉ nhưng kiên quyết vẫn muốn theo.
“Tôi biết là cậu không muốn ai làm phiền, nhưng tôi thực sự muốn hiểu về nghề này. Tôi có thể giúp cậu làm những việc nhẹ như thu thập nguyên liệu hoặc mang dụng cụ. Cậu chỉ cần cho tôi cơ hội quan sát một chút thôi, tôi cam đoan sẽ không làm phiền.”
Hoài Phong ngừng tay, nhìn Quốc Huy một lúc lâu. Ánh mắt vẫn đầy nghi ngại, nói. “Anh nghĩ rằng mình có thể làm được cái nghề này à? Công việc này vốn không đơn giản đâu, không phải cứ muốn là làm được.”
Lê Quốc Huy cúi đầu suy nghĩ, anh nhận ra được sự dè dặt trong lời nói của Hoài Phong, bước lên nói to."Tôi hiểu mà, tôi chỉ muốn học hỏi thôi. Cậu không cần phải lo, tôi sẽ không làm hỏng công việc của cậu đâu.”
Hoài Phong nhìn Quốc Huy một lúc nữa rồi cuối cùng thở dài, nhún vai. “Được rồi, anh cứ đi theo xem thử. Nhưng tôi sẽ làm việc của tôi, không có thời gian để chỉ dẫn đâu.”
Quốc Huy mỉm cười gật đầu, theo Hoài Phong vào khu vực làm đường thốt nốt. Cả hai im lặng trong suốt quãng đường dài, chỉ có tiếng bước chân và tiếng rì rầm của gió thổi qua những hàng tre. Hoài Phong bước đi rất nhanh đôi tay điêu luyện cầm khăn chùi mũi dao, thở dài.
Quốc Huy bước theo sau,đôi mắt luôn dõi theo từng động tác của cậu, thỉnh thoảng cầm bút ghi vào cuốn sổ nhỏ.
“Cậu làm việc nhanh thật đo không sợ đứt tay à?" Anh không kìm được sự ngạc nhiên, lên tiếng.
Hoài Phong đáp lại ngắn gọn. “Những công việc này đòi hỏi phải nhanh nhẹn và chính xác, nếu không sẽ mất thời gian và dễ bị hỏng.”
Lê Quốc Huy cảm thấy mình cần phải hỏi thêm để hiểu rõ hơn nữa liền chạy lên. “Vậy làm thế nào để biết cây thốt nốt nào đã đủ tuổi để lấy mật và làm đường?”
Hoài Phong dừng lại, cúi xuống nhặt một cành cây thốt nốt bị gãy. “Đây là một phần quan trọng, chúng tôi phải biết chọn cây có tuổi đời từ 10 đến 12 năm trở lên. Vì cây quá non thì mật không ngon, mà cây quá già lại không đủ sức bám dính mật.” Cậu nhìn anh.
Ồ lên một tiếng,Lê Quốc Huy gật đầu, ghi chép cẩn thận, có chút cảm thán. “Như vậy, nghề này đòi hỏi nhiều kinh nghiệm và sự nhạy bén thật.”
Hoài Phong không nói gì thêm, cậu chỉ tiếp tục công việc.Quốc Huy đi theo, thỉnh thoảng đưa tay giúp Hoài Phong cầm lấy những dụng cụ mà cậu đang sử dụng. Dù không nói ra, nhưng có vẻ Hoài Phong cũng dần nhận ra Quốc Huy không phải là người muốn lợi dụng hay làm phiền cậu.
Dù Quốc Huy đã cố gắng giúp đỡ Hoài Phong trong những việc đơn giản như mang nước hay cắt cỏ, nhưng nhìn vài là nhận ra ngay, Hoài Phong vẫn giữ một khoảng cách xa với anh. Có lẽ, cậu không muốn lãng phí thời gian vào những người ngoài, cho dù là họ có thiện chí hay không.
“Anh thấy công việc này thế nào?” Cuối cùng Hoài Phong cũng lên tiếng sau một thời gian dài im lặng, nhưng giọng cậu vẫn có vẻ lạnh lùng.
Lê Quốc Huy ngừng lại một chút, nhìn Hoài Phong một cách chăm chú sau đó gãi đầu. “Thú thật là tôi thấy rất khó, công việc này không chỉ đòi hỏi sức mạnh mà còn cần sự kiên nhẫn và tỉ mỉ. Tôi không chắc là mình có thể làm được nếu không có cậu giúp đỡ.”
Hoài Phong cười khẽ, nhưng vẫn không quay lại nhìn anh. “Hừ, Tôi không giúp anh đâu. Nếu anh muốn làm được cái nghề này, anh phải tự học.”
“Nè nè, cậu nghĩ tôi sẽ bỏ cuộc dễ dàng vậy à?” Quốc Huy cười đáp lại, nhưng anh nghĩ muốn kết bạn với cậu thì mình cần phải làm gì đó để chứng minh mình không phải là người chỉ học qua loa.
Hoài Phong nhìn Quốc Huy, đôi mắt của cậu vẫn giữ vẻ xa cách nhưng cũng có chút tò mò về người thành phổ này.“Anh có thể học, nhưng không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để làm nghề này đâu.”
"Tôi biết".
"Nhưng tôi không thích bỏ cuộc"
Sáng hôm sau, Lê Quốc Huy lại đến nhà Hoài Phong từ rất sớm, mang theo sổ tay và máy ảnh. Anh nhìn thấy Hoài Phong đang buộc dây chuẩn bị thùng để lấy mật, cái nét chăm chỉ của cậu khiến anh nức nở khen trong lòng." Dù có làn da rám nắng. chai sạm như vậy cũng không che được vẻ điển trai của cậu".
Hoài Phong cận cụi thắt dây chặt, cũng cảm nhận ánh mắt người kia cứ nhìn mình, nhìn đủ lâu để khiến cậu có chút xấu hổ, cậu lên tiếng.
“Anh thật sự muốn theo tôi mỗi ngày sao?”
“Đúng vậy, tôi muốn hiểu rõ hơn về công việc này mà,” Quốc Huy đáp, giọng chắc chắn.
Hoài Phong nhìn Quốc Huy một lúc rồi cười nhẹ, vẻ như không tin tưởng lắm. “Được thôi, nhưng tôi nói trước, công việc này không dễ đâu. Nếu bỏ cuộc giữa chừng,cũng đừng đổ lỗi cho tôi.”
“Cậu cứ xem tôi là học trò của cậu đi,nha.” Quốc Huy cười, cố gắng tạo không khí thoải mái hơn.
“Được, học trò thì cầm lấy thùng nước này mà mang theo, Đi! ”. Hoài Phong nói, đẩy một chiếc thùng vào tay Huy rồi thẳng lưng bước ra vườn.
Quốc Huy loạng choạng khi ôm lấy thùng nước, lẩm bẩm. “Cái này nặng thật... Cậu chắc là vác thùng này mỗi ngày ha?”
Hoài Phong đi trước không quay đầu, chỉ nói vọng lại. “Còn nhiều thứ nặng hơn đấy. Mau lên!”
Dưới những cây thốt nốt cao vút, Hoài Phong cẩn thận buộc dây thừng quanh thân cây. Cậu ngước nhìn lên, vẻ mặt đầy tập trung thở phù một cái.
“Anh đứng dưới đây mà nhìn kỹ. Đừng làm gì hết, chỉ quan sát thôi.” Hoài Phong dặn dò.
Anh gật đầu, mắt không rời khỏi Hoài Phong khi cậu bắt đầu leo lên. Động tác của cậu nhanh nhẹn, đôi chân chai sạn bám chắc vào thân cây, đôi tay nắm lấy dây thừng kéo mình lên cao.
“Ui, cậu không sợ ngã à?” Nhìn thân ảnh cậu lắc lư, Quốc Huy hỏi lớn, giọng đầy lo lắng.
Trần Hoài Phong bật cười thành tiếng, giọng vang vọng từ trên cao. “Sợ thì làm nghề này thế nào? Mà anh đừng làm tôi phân tâm, leo cao cần tập trung lắm.”
Nghe vậy Quốc Huy liền im lặng, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng bước di chuyển của cậu. Nhìn Cậu bám trên đọt cây, bóng dáng thì có nhỏ xíu, không biết là cậu đã lấy mật chưa, Khi Hoài Phong xuống đất với thùng mật đầy, anh không giấu nổi sự ngưỡng mộ.
“Thật ấn tượng đó, Cậu làm việc này bao lâu rồi?” Quốc Huy hỏi, tay đỡ lấy thùng mật từ Phong.
“Từ năm tròn 12 tuổi, ba mẹ tôi cũng làm nghề này, tôi học theo từ họ” Hoài Phong trả lời, giọng bình thản nhưng có chút gì đó man mác buồn."Nhưng giờ chỉ còn mình tôi tiếp tục nó."
"À..vầy sao"
Buổi chiều hôm đó, Quốc Huy theo chân Hoài Phong vào gian bếp nhỏ. Trước mặt họ là những cái chảo lớn và thùng đựng đầy mật thốt nốt, Hoài Phong giải thích cách nấu đường một cách tỉ mỉ, từ việc điều chỉnh lửa đến khuấy đều tay để đường không bị cô đặc mà khét.
“Nè, Anh khuấy thử đi.” Hoài Phong nói, đưa cây khuấy cho Quốc Huy.
Anh cầm lấy, bắt đầu khuấy đều chảo mật, Nhưng chỉ sau vài phút ngắn ngủi, Quốc Huy đã thở dốc than thở cánh tay run lên vì quá mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro