24. Dù một lần trong đời

Kim Taehyung là người nghiêm chỉnh, dưới điều kiện nào cũng ưu tiên chấp hành luật pháp. Vì thế cho nên anh đi vào quầy lễ tân của khách sạn, lấy thêm một phòng lớn bên cạnh phòng Jungkook như là người qua đường kiếm chỗ nghỉ ban đêm. Jungkook đi sau lưng Taehyung cũng rất phối hợp, cậu chỉ nhìn anh chòng chọc như cách mà đám người đang nhậu nhẹt ngoài vườn lẫn cô bé lễ tân đang nhìn.

"Cảm ơn em."

Taehyung mỉm cười nhìn cô bé lễ tân, Jungkook ngó xuống căn cước anh gửi lại quầy. Chẳng hiểu sao Taehyung lại đưa căn cước giả. Jungkook nhìn chòng chọc cái tên Kang gì gì đó, Taehyung đã cầm thẻ từ đi lên cầu thang xoắn dính đầy lá thông.

Kim Taehyung là người nghiêm chỉnh cho đến cửa phòng.

Cửa vừa đóng lại, Taehyung ngay lập tức làm tiếp việc còn dang dở. Hơi thở anh vẫn lãng đãng mùi rượu vang, Taehyung dụi đầu vào hõm vai cậu, khẽ nói:

"Về sao không nhắn trước?"

Jeon Jungkook đứng đờ ra. Vai cậu nóng lên, Jungkook tưởng như nghe thấy được tiếng lỗ chân lông lần lượt nở ào ra để cố gắng thoát cho hết nhiệt. Môi Taehyung ở ngay bên cổ, Jungkook giật thót khi đôi môi rõ ràng là cố ý chạm vào xương quai xanh của mình.

Vừa túm lấy lưng áo măng tô của Taehyung, Jungkook vừa nói:

"Ê, nhột."

"Không phải nhột", Taehyung nói. "Em nhầm rồi."

Trong đầu Jeon Jungkook lúc đó chỉ có một tràng từ phải làm mờ đi để phù hợp với tính đoan chính cần có của một tác phẩm văn học. Trong phòng có máy sưởi, Taehyung vừa dán môi lên Jungkook vừa cởi bớt áo măng tô ra thì cậu đã giật đứng:

"H... Hay là anh cứ mặc áo đi."

Taehyung dừng lại ngay lập tức. Anh lại lau môi Jungkook như lần trước, sau đó nhẹ nở ra một nụ cười.

"Được rồi. Em buồn ngủ chưa?"

Jungkook lắc đầu, lúc này mà còn ngủ nổi thì cậu biến thành cục đá cho xong.

Căn phòng không có giường, chỉ có bục xi măng xây cao đến sát cửa sổ được trải đệm dày. Taehyung vứt áo khác xuống sô pha, vừa đảo mắt nhìn quanh thì đã bật ra một tiếng cười lớn.

Taehyung chỉ vào đống chăn đệm ấm áp, anh nói:

"Giường em cũng như vậy hay sao?"

Jungkook nói:

"Bên em có cái giường công chúa. Rèm màn thêu hoa."

Taehyung bó tay. Bậc thềm xi măng này nhìn có vẻ lãng mạn vì có thể ngồi ngay ở cửa sổ ngắm sao, nhưng Taehyung thì chỉ liên tưởng được đến nhà tù trong trại giam thành phố.

Jungkook đứng hoang mang nhìn Taehyung lần lượt cởi ra thêm hai lớp áo nữa. Còn lại chiếc áo sơ mi trắng, anh duỗi tay xắn lên vài nấc, kéo lỏng cà vạt rồi vỗ xuống giường:

"Em qua đây đi. Anh thề không cắn."

Jungkook nhăn nhó nói:

"Tôi đâu có sợ anh..."

"Thôi", Taehyung nghiêm giọng. "Không tôi anh nữa. Em qua đây."

Jungkook nghênh ngang bước tới. Taehyung cười cười tắt điện thoại đi, tay anh vừa sờ đến thắt lưng thì Jungkook đã hốt hoảng kêu:

"Này này này..."

Taehyung đưa hai tay lên đầu, nói thẳng:

"Anh thề là anh chỉ làm khi nào chính tay em mở thắt lưng anh, được chưa?"

Jungkook gườm gườm nhìn Taehyung, cổ họng phát ra một tiếng ừm không biết là đồng ý hay không. Anh lần tay vào đuôi thắt lưng, gỡ ra một thứ gì chỉ bằng cúc áo, cau mày bấm bấm rồi đặt xuống bàn trà.

Jungkook ngó nghiêng:

"Cái gì đó?"

Taehyung đưa tay lên môi ra dấu im lặng, lại tháo thêm một chiếc cúc áo rời, một mảnh khuyên tai lấp lánh.

"Xong rồi", Taehyung nói. "Trước tiên em đưa tay cho anh."

Jungkook đưa tay ra, Taehyung một lần nữa tháo nhẫn đeo vào tay cậu. Taehyung nói:

"Lần này đừng trả lại nữa."

Jungkook nhướn mày lên:

"Chia tay thì sao?"

Taehyung đáp:

"Thì bán lại cho anh. Anh trả em nhiều tiền."

Jungkook cười ầm lên, Kim Taehyung nói mấy câu thực dụng nhưng dù sao thì cũng hợp ý cậu nhiều lắm. Nhẫn đeo xong rồi, tay cũng bắt đầu chơi trò đuổi ngón này bắt ngón kia rồi, Taehyung mới kể hết tất cả mọi chuyện cho Jungkook nghe.

Tất cả mọi chuyện, bao gồm chuyện anh nhận chuyên án từ ngày đầu tiên gặp Jungkook ở đồn, chuyện vì sao lại tìm đến Yerim, tiến độ đến đâu, vì sao đến bây giờ lại tự mình rút chân ra khỏi chuyên án.

Jungkook lặng người nghe Taehyung kể. Mấy lần cậu định chửi bậy rằng anh ngu hả, nhưng nể tình là người yêu mới nên thôi.

Đi làm chuyên án ở cạnh ông xe ôm xem ra còn nhẹ nhàng. Kim Taehyung đâm đầu vào vụ thanh trừng nội bộ này, kết quả có là gì thì anh chắc chắn cũng chỉ là con tốt thí.

"Cho nên anh quyết định không làm nữa. Về yêu em thôi."

Taehyung kết luận chắc nịch. Jungkook băn khoăn:

"Anh có nghĩ cho bố mẹ không? Lỡ như phanh phui ra rồi người ta triệt đường làm ăn thì hết cả "nhà anh giàu" như trước."

Taehyung nói:

"Bố mẹ anh có hai quốc tịch, công ty là công ty đăng kí ở nước ngoài."

"Ò..."

Jungkook gật gù. Thì ra người ta đã tính toán hết, chẳng may đi đến nửa đường thì lại gặp cậu nhảy xổ ra chắn ngang.

Taehyung giống như người thợ cắt tóc và đức vua có đôi tai lừa trong cổ tích. Kể xong chuyện coi như trút được một gánh nặng, anh thoải mái nằm xuống giường. Áo sơ mi căng lên, Taehyung nới bớt hai cúc áo rồi nhoài người ôm ngang hông Jungkook.

Tóc Taehyung vẫn còn hơi lạnh vì sương khuya. Jungkook vuốt tơi từng sợi một, vừa vuốt vừa nói nhảm:

"Không sợ em làm gián điệp à?"

Taehyung nói:

"Em không có khả năng."

Jungkook nheo mắt lại:

"Đại úy ngây thơ quá. Anh tưởng tôi được trao huy hiệu cảnh sát danh dự để đi tuyên truyền thật đấy à?"

Taehyung nói:

"Ừm."

Jungkook nhướn mày:

"Dễ tin người vậy mà cũng được làm cảnh sát của cục tình báo?"

Taehyung cười:

"Vì bây giờ anh ở đây có súng... Không phải cái kia! Em nghĩ gì vậy?"

Taehyung vừa giận vừa tức cười vì vẻ mặt kinh hoảng của Jungkook, anh nhỏm dậy với lấy áo khoác, lôi ra bao đựng khẩu Colt nhỏ bằng bàn tay.

"Súng đây, có đạn đàng hoàng chứ không phải như súng em nghĩ đâu. Và vì ở đây chỉ có hai chúng ta nên em biết chuyện rồi thì có thể ngủ với em một đêm, sau đó...", Taehyung đưa hai ngón tay lên đầu. "Súng lắp nòng giảm thanh rồi, anh bắn giỏi lắm."

Jungkook nhăn:

"Đòi em làm con rể của mẹ xong rồi bắn em ngay được à?"

Taehyung nói:

"Không, bắn anh. Để khi em tỉnh dậy rồi thì thấy người yêu em nhưng lại bị em lợi dụng nằm chết trong vũng máu. Em phải nhớ anh cả đời."

Giọng nói của Taehyung nhẹ bẫng, giống như anh đã tưởng tượng chuyện đó từ tận ngày đầu tiên gặp Jungkook. Jungkook lười nghĩ thêm, cậu quấn quanh Taehyung một vòng như sâu đo, Taehyung cũng quấn cậu thêm một vòng nữa.

Taehyung nói:

"Anh cược hết vào em rồi. Những việc này đáng ra anh không bao giờ được nói."

Jungkook chép miệng:

"Nhưng còn anh d... Ờ... Em hỏi thật được không?"

Taehyung cọ cằm vào vai Jungkook, gật gù:

"Được."

"Anh... Ơ... Hai người đến đâu rồi?"

Taehyung đáp tỉnh bơ:

"Cổ nói anh yếu sinh lý."

Jungkook cứng đờ.

"Một năm qua anh nói anh điều trị phơi nhiễm H, nên cởi áo ra để làm mẫu ảnh xong thì mặc áo lại thôi."

Taehyung cúi xuống gặm vai Jungkook một cái rồi nói tiếp:

"Sau đó cổ đi điều tra, rồi kết luận một câu y như em nói. Cái gì anh cũng tốt mà anh không có người yêu thì chắc chắn sinh lý anh có vấn đề."

Jungkook tự nhiên thấy trong phòng thiếu khí.

"Cục biết cũng không làm được gì. Nếu anh chia tay cổ vì ngoại tình, hết yêu, lừa đảo, đủ thứ khác thì lỗi do anh. Nhưng nếu anh bị chia tay vì yếu sinh lý thì đành chịu."

Jungkook nói:

"Thật ra bệnh đó chữa được. Nếu không vào bên tiết niệu hay nam khoa thì vào khoa tâm lý..."

Taehyung cao giọng lên:

"Không có bệnh thì lấy gì mà chữa? Em muốn khám thử không?"

Jungkook xua tay:

"Từ từ từ từ từ từ! Đồng ý hẹn hò là một chuyện, nhưng anh cũng đừng có mà nói chuyện kiểu đó với tôi!"

Taehyung gật gật:

"Ý em là nên hỏi em muốn tập dưỡng sinh không."

Jungkook hết nói được gì nhiều. Dù sao cậu cũng chỉ mới chính thức nhảy vào bể yêu đương hơn một tiếng đồng hồ, so với Kim Taehyung ba bảy hai mốt đời người yêu thì đúng là gà con vừa tách vỏ. Còn may là Taehyung tâm lý, biết cậu sợ nên không được nước làm tới. Nếu Taehyung cứ lờ đi mà tiếp tục, chắc chắn không cần ngài cảnh sát trưởng mà ngay ngày mai cậu sẽ xách cổ anh lên đồn.

Thật ra chỉ là Jeon Jungkook cảm thấy khác đi thôi. Trước đây bọn họ cũng nói chuyện không khác gì, thậm chí Jungkook còn là người đùa bạo liệt hơn thế. Nhưng khoảng cách giữa nói đùa lúc đó với chuyện hoàn toàn có khả năng xảy ra vào lúc này xa xôi lắm. Jungkook bỗng nhiên đâm ra lo lắng, vì cậu không biết mọi chuyện sẽ như thế nào.

Taehyung hít ngửi mùi gì như mùi hạt dẻ trên người Jungkook chán thì vùng dậy uống một cốc trà nhỏ. Trà còn chưa lạnh, anh rót cho Jungkook một cốc, đợi Jungkook uống xong trà thì nói:

"Em có đồ ngủ không? Anh không mặc áo sơ mi ngủ được."

Jungkook ừ à rồi về phòng, sau đó mang sang cho Taehyung một bộ áo ngủ chần bông màu nâu nhạt.

Taehyung ngậm ngùi cầm bộ quần áo, buông ra một tiếng kêu héo quắt:

"Anh đã nói là sẽ không làm gì mà em vẫn muốn anh làm nhà sư hay sao?"

Jungkook nghiêm túc phân trần:

"Em mua đồ giảm giá theo lố, cầm về hai bộ thôi."

Kim Taehyung mặc bộ quần áo chần bông vào, quả nhiên trong phòng ngay lập tức vương vấn âm thanh cộc cộc của mõ gỗ. Jungkook yên ấm trên giường nhìn bồ mới đi qua đi về trong bộ dạng tụng kinh gõ mõ, cậu thoải mái thở phào một hơi.

Cuối cùng tâm trạng yêu đương ẩm ương phập phù cậu treo bao nhiêu năm qua cũng đã được tháo xuống. Taehyung hỏi "anh nằm được không" rồi mới leo lên giường, từ đó về sau cũng không động chạm gì nữa. Anh chỉ nắm tay Jungkook, mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ vừa đủ, ngón cái thỉnh thoảng lại lướt trên mu bàn tay cậu như nói rằng anh đang ở đây rồi.

Jungkook nhìn thoáng qua bênh cạnh, vô tình bắt gặp lúm đồng tiền hiện trên môi Taehyung. Anh chàng nhắm mắt nhưng môi thì vẫn cười, nét mặt vừa dịu dàng vừa thanh thản. Như thể người này và cái người vừa nói để em tự bắn mình là hai người khác biệt, nhưng Taehyung áo nâu này cũng làm Jungkook yên tâm như là Taehyung có súng ống kề bên.

Thời gian qua hẳn là Taehyung khổ sở lắm. Khổ nhất vẫn là không thể nói cho ai biết lý do vì sao mình làm.

Nhìn mãi thì Taehyung cũng không lõm đi miếng nào, Jungkook ghé lên dụi đầu mũi vào gò má của anh. Đầu mũi cọ lên má anh rất nhẹ nhàng, Taehyung từ từ mở mắt.

Không thể cưỡng lại được hõm sâu nho nhỏ ngày càng sâu hút xuống, Jungkook thơm má Taehyung một cái, hồn nhiên nói:

"Thích anh ghê. Sao mà anh thích em hay vậy?"

Taehyung cười:

"Vì em đẹp trai."

Jungkook hài lòng với đáp án. Cậu liên tục thơm lên gò má của anh, Taehyung cười thành tiếng vì cảm giác nhột nhạt trên da. Người Jungkook thơm mùi xà phòng sạch sẽ, cả bộ quần áo cũng chỉ thoảng mùi xà phòng. Anh hôn lên cổ Jungkook. Jungkook cựa quậy rõ là không thoải mái, anh dời lên môi cậu, nghiêng đầu tìm điểm đặt môi phù hợp.

Jeon Jungkook đúng là không có cơ hội yêu đương nhưng lại học kĩ về giải phẫu. Cậu hé môi ra ngậm lấy môi Taehyung, phát ra một tiếng kêu khó chịu khi Taehyung quét lưỡi vào môi trong của cậu, khiến cho âm thanh từ nơi hai đôi môi tiếp xúc vang lên ướt át.

"Anh không phải là đang khó chịu đâu", Taehyung nhắc lại. Xoa nhẹ vào eo Jungkook, Taehyung chạm trúng đầu lưỡi của cậu thì ngay lập tức xộc vào.

"Anh... Không phải... Thì là... Cái gì?"

Jungkook vuốt ve sau cổ Taehyung, kéo môi anh ấn xuống. Taehyung cũng chỉ chờ có thế, anh cười cười nhỏ giọng thì thầm:

"Anh muốn em rồi."

Nói thế nhưng Taehyung vẫn chỉ dừng lại ở vài phút hôn sâu. Nụ hôn cuối cùng đáp xuống cằm Jungkook khi cậu còn ngẩng mặt tìm môi Taehyung. Từ đó về sau, Taehyung chỉ ôm ngang eo Jungkook, cậu cũng vòng tay ôm chặt anh.

Thật tốt khi hẹn hò hai tiếng mà cảm giác như đã thân thuộc vài năm.

Thật tốt vì được ôm anh khi anh còn thức.

+++

Hết phần 24

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #privacy