25. Quý ngài YSL và quý cô Chanel
Lưu ý: là chuyện người lớn nói với nhau hàng ngày nên nội dung có hơi bậy bạ, các bạn có gu đọc tinh tế như mùa thu nước Pháp xin làm ơn hãy nhắm mắt làm ngơ.
+++
Mới sáng ra, đồn cảnh sát thành phố rần rần tiếng cười. Tiếng cười nổ ra từ phòng cơ động, sau đó lan sang phòng kinh tế, trèo lên phòng hậu cần, dần dần ảnh hưởng tới khu hình sự rồi điều tra tội phạm.
Chỉ riêng phòng tham mưu là im lắng. Trưởng phòng Ahn ngồi nhấp nhổm trong tiếng cười như pháo tép nổ lốp đốp trong đêm giao thừa chừng hai mươi phút thì nói "chú ra ngoài uống cà phê" rồi nhấc gót. Lần lượt phó phòng, nhân viên, thư kí đều tiếp bước. Phòng tham mưu tụ họp dưới căn tin, lúc này mới thoải mái cười hào hùng đến nỗi cậu cảnh sát phòng công nghệ cao đeo đít chai dày cộp đang há miệng ăn gắp bún bò hoảng sợ làm văng chén nước mắm xuống sàn.
"Thật đó hả?", Trưởng phòng Ahn gạt nước mắt. "Tin này ai nói?"
Phó phòng Lee nói:
"Còn ai vào đây! Con gái anh Sungmin bên phòng cơ động chơi thân với con gái bác Lee. Chính miệng con bé kể ra mà, thì ra Taehyung nhà mình lại..."
Đàn anh từng cay cú vì Taehyung được chuyển từ ban tuyên truyền sang phòng tham mưu lắc đầu khó hiểu:
"Mà có lần cháu đi tắm suối nước nóng với nó rồi. Thằng bé này...", đàn anh bật ngón cái lên. "To."
"Mày vớ vẩn!", Trưởng phòng vừa cười ha hả vừa nạt ngang. "To là một chuyện, mạnh là chuyện khác!"
"Đời coi vậy mà công bằng", phó phòng Lee gật gù. "Nó thiếu gì đâu? Đẹp trai giỏi giang, thằng này bắn súng lẫn võ vẽ đều hơn xa bọn cơ động! Thành tích cũng tốt. Nhà thì giàu. Cuối cùng chỉ có một chỗ cần cứng mà không cứng nổi!"
Đàn ông bị công kích vấn đề sinh lý chắc chắn là xấu hổ lắm. Tuy nhiên, một đám đàn ông khác đứng trước một người đàn ông kém may mắn thì sẽ hả hê nhiều.
Đồn cảnh sát chính thức biết tin Taehyung bị con gái giám đốc công an thành phố đá bay sau một năm hẹn hò vì sinh lý yếu. Buồn cười, hả hê, lên mặt dạy đời, thương cảm, tất cả đều có. Mấy cậu IT khuyên nhau đừng thức khuya quá, ngồi trong phòng toàn sóng siêu âm như thế này ảnh hưởng đến chất lượng đời sau. Mấy cô em tuyên truyền khó xử nhìn nhau, chẳng là trước đây cô nào cũng giành nhau anh Taehyung đẹp trai lồng lộng. Mấy ông trưởng phó phòng thì nhìn xa trông rộng hơn, lẳng lặng bảo nhau xem lại đề án nhân sự nhiệm kì sau.
Jimin nhắn Yoongi: không tin được.
Yoongi nhắn Jimin: đời này tau chỉ tin Yeonjun thôi.
Jimin nhắn Yoongi: bộ anh thử rồi hay sao mà biết?
Yoongi nhắn lại: mầy ngon đi mà thử. Anh với nó không khớp nhau.
Yeonjun nhắn Jimin và Yoongi: Anh Yoongi nói đúng.
Vẫn là góc phòng tham mưu quen thuộc hướng ra cửa sổ, Taehyung bận rộn gõ báo cáo, chốc chốc môi lại mỉm cười.
Người ngoài đi qua lén nhìn anh một cái rồi thì thầm thương cảm với nhau: tội quá, chắc đau điếng người nhưng vẫn phải làm như vui lắm. Vậy là hết cơ hội tìm phối ngẫu trong ngành, vì Taehyung nổi tiếng nên chắc chắn đến giờ phút này kể cả cấp cơ sở cũng đã biết sạch trơn.
Giờ ăn trưa, Taehyung cũng vừa ăn vừa tủm tỉm cười lướt điện thoại. Đồng nghiệp trong căn tin nắm áo nhau lắc nhẹ: coi kìa, cô đơn đến nỗi năm phút lướt điện thoại kiểm tra số dư tài khoản một lần.
Màn hình điện thoại sáng lên, Jimin lé mắt nhìn sang, Taehyung chộp lấy lật nghiêng ngay lập tức.
"Mới ngủ dậy."
Taehyung cười cười nhìn tấm ảnh người kia đang ngủ trong ánh đèn vàng mơ mà mình chụp buổi sáng, chút nữa thì đã đưa môi lên màn hình.
"Đói không? Gọi đồ ăn sang nha. Chiều trả phòng khách sạn đi. Tối muốn ăn gì? Ăn xong thì về nhà anh."
"Khách sạn tiện hơn. Về nhà làm gì?"
"Nhà anh giường rộng hơn."
"Tôi ôm anh ngủ thì giường mét hai cũng vừa. Giường rộng làm gì?"
"Sợ em không thoải mái."
"Thôi, em ngủ sàn nhà quen rồi. Tối ăn gì?"
"Em muốn ăn gì cũng được."
"Ăn anh nha."
"Haha."
Taehyung cười thành tiếng, mắt trìu mến nhìn màn hình. Jimin cau mày:
"Sang chấn tâm lý hậu chia tay à."
Taehyung bỏ lại hơn nửa phần cơm, vừa ra khỏi căn tin vừa nhìn điện thoại. Đồng nghiệp ngỏng cổ nhìn theo không khác bầy đà điểu hóng biến là mấy. Taehyung đi khuất, ai nấy đều lặng lẽ lắc đầu rồi mới trở lại ăn cơm.
"Ăn anh đâu dễ. Em quay trúng ô mất lượt rồi. Xưa anh mời em đâu có ăn."
"Mà lúc đó anh cho em ăn thật hả?"
"Đương nhiên là không."
"Quá đáng!"
"Ai yêu nhiều hơn người đó được phần. Anh yêu em từ lần đầu em hô hấp nhân tạo cho anh rồi."
"Tô không dính bẫy đâu."
"Người yêu giỏi quá. Tối ăn gì đây?"
"Ăn anh."
"Nói hoài anh cho ăn thật thì đừng kêu."
"..."
"À, lúc đó đâu kêu được nữa."
"Làm gì mà không kêu được? Tính nhét giẻ vào miệng em hả?"
"Không. Này, em đang bẫy đúng không?"
"Em đâu có."
Taehyung bước hụt cầu thang, đâm sầm vào cánh cửa kéo Đài Loan chắn cầu thang tầng trệt và tầng hai. Anh xoa trán bước tiếp, ngài giám đốc công an ngồi trong xe chuẩn bị đi họp lắc đầu rồi thở dài thườn thượt.
Đúng là không trách ai được, những chuyện như thế này. Lỗi gì không mắc lại mắc thứ lỗi nhất định phải thông cảm chứ không quở trách nổi, ngài giám đốc cùng gia đình đều không biết phải làm sao.
+++
Lee Yerim thật là ghê gớm.
Hẹn hò một năm ròng rã mà chỉ được nắm tay rồi ôm trong khi bạn trai ngời ngời đẹp đẽ, cô có nghĩ cách mấy cũng không thể an ủi được bản thân mình. Kịch bản của Yerim ngay trong buổi hẹn đầu tiên đáng lẽ ra phải là Taehyung cởi áo rồi ngay sau đó là một ngày một đêm quấn quýt, vẽ vời tính sau. Ai dè Taehyung cởi áo, đứng như tượng thần Hy Lạp trong xưởng vẽ, sau đó nhẹ nhàng nói: chị, em đang điều trị dự phòng phơi nhiễm HIV.
Yerim đồng ý! Sáu tháng không là gì, cô có thể chăm chú vẽ tranh rồi tưới cây chờ ngày hái quả. Sau sáu tháng, Taehyung ngày càng đẹp, đến bạn bè Yerim còn phát sốt lên vì em trai cảnh sát, đùng một cái Taehyung lại về thông báo mình phải điều trị lần hai.
Thực ra dự phòng phơi nhiễm HIV không kéo dài lâu thế kia, ba tháng sáu tháng chỉ là cột mốc xét nghiệm lại cho chắc chắn. Nhưng Taehyung nói không muốn liên lụy người khác, không muốn bản thân không sạch sẽ. Thì cũng đúng, có điều dần dần Yerim cảm giác được bạn trai có vấn đề.
Như Jeon Jungkook công nhận, Yerim rất xinh. Ngực nở eo thon, chăm tập squat, thích mặc váy bó, từ đầu đến chân Yerim không có điểm nào thua người mẫu. Nhưng Taehyung chưa bao giờ có phản ứng gì ngoài khen người yêu xinh quá. Khen xong, cười trìu mến, vuốt tóc người yêu một cái là hết nấc. Có lần Yerim ngồi vẽ ướt áo, Taehyung nhìn thẳng mà cũng không đỏ mặt, nhanh chóng lấy áo khác đưa cho người yêu.
Những chuyện này thật là sai quá sai. Nhất là khi Yerim biết trước đây Taehyung có người yêu, là hai cô giáo dạy hoá của một trường cấp ba trong thành phố.
Lúc bình thường không tiện hỏi thì chờ đến lúc không tỉnh táo. Taehyung uống rất tốt, mãi mới có được một ngày Yerim chuốc được cho anh ngà ngà say. Nhưng vẫn không có màn hoá sói trong truyền thuyết xảy ra. Từ đầu đến cuối, cơ thể Taehyung không hề có lấy một biến đổi gì dù là nhỏ nhất.
Việc để lâu ngày thì sinh ra u uất. Taehyung dựa vào ngài giám đốc nên thuận lợi bước tới phòng tham mưu, vậy mà Yerim lại không được xơ múi một chút gì từ người đẹp. Rõ ràng là một cuộc giao dịch không công bằng chút nào, cho nên Yerim quyết định tự kiếm công bằng. Ngài giám đốc gọi điện về mắng con gái cưng vì tội chia tay thì chia tay, ai lại tung hê hết chuyện tế nhị lên cho bàn dân thiên hạ hóng. Yerim từ nhỏ đến lớn là cục vàng cục bạc, nghe đến đó thì máu nóng bừng bừng.
Buổi sáng, cả đồn cười ầm. Buổi chiều, sau khi chứng kiến sự ngẩn ngơ xiêu vẹo hiếm thấy của đại úy Kim, cả đồn sượng trân nghe tin công chúa nhà giám đốc gửi quà mừng chia tay tới.
Taehyung mở quà ra, miệng vẫn còn cười tươi, nửa con mắt liếc màn hình. Đương nhiên là anh đoán được Yerim sẽ gửi gì. Bên trong chiếc hộp bọc da tinh xảo là một chai nước hoa đến từ nhãn hiệu mà ai cũng biết.
Taehyung cau mày nhìn hộp đúng một giây, sau đó nói:
"Anh Jinwon dùng không? Nước hoa hãng này em có nhiều quá rồi."
Đàn anh Jinwon xua tay khó xử. Taehyung nhún vai:
"Em đem cho Min Yoongi vậy."
Tin tức từ phòng tham mưu đi nhanh như gió thổi. Lee Yerim gửi cho Taehyung quà tạm biệt là một chai nước hoa Yves Saint Laurent.
Jimin nhắn tin cho Yoongi: không thể tin được.
Yoongi nhắn tin cho Jimin: nước hoa được ghê nhưng mùi gái quá.
Yeonjun nhắn tin cho Jimin và Yoongi: mùi gái thì đưa cho Park Jimin đi vì Park Jimin thiếu gái.
Jimin nhắn tin cho Yeonjun: tối nay đi câu cá mày chết với anh.
+++
Jungkook hẹn mọi người đi câu cá ban đêm để trưng dụng bộ câu cá mà Yeonjun mua lỡ. Gần cuối năm, đơn vị nào cũng tăng ca, Jimin và Yeonjun đi bắt hàng lậu mải miết. Vậy mà không hiểu sao Jungkook vừa hú một tiếng, anh em đã tay xách nách mang đầy đủ đồ ăn thức uống, cùng nhau lên đường đến khu câu cá ban đêm.
Lần đầu tiên Jungkook và Taehyung chạm mặt nhau trước mặt mọi người sau một năm, không khí giữa hai người dĩ nhiên hơi là lạ. Trước đây là Taehyung đưa đón Jungkook, khi Taehyung có bạn gái thì Jungkook cũng có bạn trai, những tưởng khi hai anh em cùng quay về trạng thái độc thân thì Taehyung lại tiếp tục cho Jungkook dạo phố bằng xe phân khối lớn. Nhưng không, lần này Yoongi mới là người được giao phó nhiệm vụ đưa đón kho báu trong làng ngoại chấn thương.
Yoongi tìm một chỗ sát đống lửa bên mép hồ ấm rực trong bóng tối, vừa vứt thính xuống nước ầm ầm vừa nói với Jungkook:
"Hai đứa chưa làm lành hả?"
Jungkook nhún vai. Cậu xả cần câu ra, ngó nghiêng tìm hộp mồi câu. Jungkook nói:
"Giận gì đâu mà lành."
"Hẳn là không giận", Jimin nói. "Ai vì ai mà bỏ đi không nói một lời vậy?"
Jungkook cười nhạt:
"Không biết. Đại úy, cho tôi xin hộp mồi."
Taehyung ngồi cách Jungkook bốn chiếc ghế của Yoongi, Yeonjun, Jimin và Yugyeom, anh lục lọi trong túi rồi ném hộp mồi phát sáng sang. Jungkook nhận mồi mà im như ru, Jimin nói:
"Thôi, có gì anh em bỏ qua cho nhau. Hôm nay ổng vất vả lắm rồi."
Jungkook nói:
"Ăn trắng mặc trơn ngồi bàn giấy, làm gì mà vất vả?"
Jimin đổi chỗ với Yoongi, rì rầm kể chuyện chai nước hoa đầy ý đồ cho Jungkook nghe. Taehyung tỉnh bơ buông câu, có điều Yugyeom đã giật câu năm lần mà mẩu phao của Taehyung vẫn cứ dập dềnh trên mặt nước.
Yugyeom bỏ con cá rô phi vào thùng, nói nhỏ với Taehyung:
"Sang nam khoa đi. Ngại thì để em giới thiệu cho."
Taehyung nhếch môi:
"Thôi."
Yugyeom nói:
"Để lâu ảnh hưởng chất lượng cuộc sống lắm."
Taehyung cười cười:
"Anh không sao mà."
Yugyeom lắc đầu giật lên một con cá. Ở đằng kia, Jungkook la oai oái. Con cá cậu vừa nhấc lên bé bằng đúng hai ngón tay.
Jimin nói với Yoongi:
"Rời rạc thế này đúng là không quen."
Yoongi đáp:
"Biết làm sao được? Để thằng Jungkook cách xa ra đi, nó cáu lên mà đem chuyện Saint Laurent ra đùa thì Kim Taehyung chỉ có nước nhảy xuống hồ rửa nhục."
Jimin chưa kịp lãnh hội tư tưởng đó, Jungkook đã nghiêng đầu qua, nhe răng cười:
"Ê đại úy! Con này hợp anh nè, cầm lấy bồi bổ!"
Con cá bằng hai ngón tay ngoe nguẩy trong lớp bao tay của Jungkook. Yeonjun nhanh chóng phủi con cá xuống nước, len lén liếc Taehyung rồi gắt:
"Thôi anh!"
Jungkook nhăn nhó:
"Lòng thành của tau mà! Trời lạnh teo lấy đâu ra lươn cho đại úy bồi bổ được? Bắt anh lội bùn đào lươn hay gì?"
Yeonjun nói:
"Bây giờ anh chỉ cần ngồi im là chính ủy Kim mừng lắm rồi."
Taehyung chống tay lên cằm, chán nản nhìn cần câu. Ánh mắt Taehyung dời về phía Jungkook đôi giây, anh chợt bật cười khi thấy cậu vừa nhìn mình vừa nháy mắt.
Người yêu hôm nay mặc áo bông xinh quá. Không uổng công Taehyung lướt mấy mươi cửa hiệu online mới tìm thấy chỗ bán áo đàng hoàng.
Min Yoongi hình như sinh ra vào ngày giờ hoàng đạo. Mớ bitcoin khổng lồ trong ví thì không nói, đến cả câu cá mà Yoongi cũng trúng mánh hơn người. Yoongi câu lên con cá gì nặng đến trĩu cả cần, phải để Yeonjun cầm sợi dây cước chạy dọc bờ hồ lừa cho con cá mệt. Người câu cá quanh hồ cho đến chủ quán lẩu chế biến cá tươi cạnh hồ đều tụ tập lại ngóng xem con cá. Người ồn ào chỉ đạo Yeonjun chạy đông chạy tây, người bảo Yoongi nhất quyết giật cần, người bàn chuyện con cá này nên làm chả phần thân, đầu đuôi nấu nồi lẩu Thái.
Taehyung lặng lẽ đi vào giữa đám người, khẽ giật ống tay áo Jungkook rồi luồn tay xuống nắm tay cậu.
Con cá nặng chừng bảy cân được Yeonjun xách lên bờ khi đã trưng dụng đôi ủng đi mưa và cây lao phóng cá mà anh em cười cậu mua hàng phí của. Chụp ảnh đã đời rồi, cả đám kéo nhau vào nhà hàng làm lẩu. Yoongi như ông vua đứng nhìn con cá mình câu được nhân viên bưng khệ nệ như quốc bảo, sau đó nghênh ngang quay lại bàn, ngồi xoè cánh khoác vai Jimin và Jungkook.
"Cuộc đời không nên dễ dàng quá như thế", Yoongi nói.
Yeonjun vắt ống quần ướt, làu bàu:
"Vì cái khó khăn được người khác làm thay hết rồi."
Yugyeom thì vẫn gạ gẫm Taehyung dùng mấy thứ đồ ăn tăng sinh lực:
"Jungkook tào lao nhưng nói đúng đó, ăn lươn cũng tốt. Nếu anh không thích Tây y thì tới khoa y học cổ truyền..."
Jungkook rót trước một chén rượu hạt mít, chen ngay vào giữa hai anh em cọc chèo hụt:
"Ăn lươn nướng đi, ngon khỏi bàn. Đừng sang bên cổ truyền, bên đó có hai cô y tá sinh đôi mê sếp Kim lắm muahahahaaa!"
Yeonjun đá Jungkook một cú đau điếng:
"Anh, thôi! Ai nói anh yếu khoản kia thì anh có chịu nổi không?"
Jungkook đẩy cặp kính tưởng tượng trên sống mũi, xả ra một tràng:
"Bước đầu tiên của điều trị bệnh là chấp nhận mình có bệnh. Điều này rất quan trọng, nhất là đối với những loại bệnh tâm thần ở trẻ nhỏ. Khi người giám hộ của chúng không thể chấp nhận sự thật rằng con cái mình bị bệnh, rất có thể bọn chúng sẽ phải lớn lên trong môi trường của trẻ bình thường trong khi chúng cần chăm sóc đặc biệt hơn."
Trong không gian vấn vít mùi chả cá sực nức, nhóm cảnh sát trẻ trầm ngâm nghĩ ngợi về những đứa trẻ đặc biệt bọn họ từng gặp qua.
Jungkook hít một hơi sâu, tiếp tục bài giảng:
"Nên đại úy Kim cứ nhận đại đi. Yếu thì yếu, cùng lắm là uống thuốc, sợ gì? Bồ cũ gửi YSL hả? Mua lại cho cổ chai Chanel!"
Yoongi cau mày:
"Là sao?"
"Là nhắc sao chị xà nẹo tui hoài vậy, biết đâu tui chỉ không cứng nổi với chị thôi còn với người khác thì cảm xúc bình thường thì sao?"
Kim Taehyung lặng lẽ lập lời thề, việc đầu tiên anh cần làm sau khi Jungkook chính thức tốt nghiệp là đưa cậu qua nhà ra mắt. Phải để mẹ gặp Jungkook, Taehyung nghĩ. Cuộc sống gà bay chó chạy đó nhất định rất đáng mong chờ.
+++
Đêm đó Park Jimin uống hơi nhiều.
Lý do của Jimin cũng hơi khó nói. Dạo này anh em tổ an ninh mạng đang tích cực hoạt động trên một cái ứng dụng video nhảm nhí của Trung Quốc. Jimin cũng tò mò lên đó xem thử thiên hạ làm gì nếu không đi đua xe, tự nhiên bắt gặp một trào lưu hay hay.
Trào lưu kia hay quá, nên trong một buổi nhậu cùng anh em đội cơ động khi trời trở lạnh, Jimin vui vui luồn tay vào tay Yeonjun xem sao.
Sau đó Jimin không rút được tay ra. Choi Yeonjun uống lai rai cả một buổi tối, đầu gối cao chạm đến mép chiếc bàn nhựa đỏ ở quán trứng lộn Kim Seokjin hoàn hảo che chắn cho hai bàn tay đang vật lộn với nhau bên dưới chiếc áo khoác jeans to đùng.
Sau lần đó, mỗi khi gặp Yeonjun ở ngoài đồn là Jimin đều phải kiếm việc gì đó cho mình phân tán tư tưởng bớt. Nếu không, anh sẽ vô tình đảo mắt trúng Yeonjun, rồi giật đứng khi thấy Yeonjun cũng đang nhìn mình bằng đôi mắt nai ướt át có vài chấm sáng như sao trời.
Jimin uống đến khi đếm được ba miếng chả cá trong bát mình, nhưng ăn xong ba miếng chả thì bát mình vẫn còn hai miếng. Anh đứng dậy đi ra ngoài hóng gió, rồi cứ thế lạc qua vườn hoa trồng để kịp bán tết nên bật đèn sáng cả ngày đêm.
Jimin ngắt một chiếc lá hoa hồng, nhưng khi đưa lên mũi ngửi thì lại ra mùi hoa cúc. Choi Yeonjun tự nhiên đi ra hành lang nhà hàng hút thuốc, Jimin ngay lập tức ngồi sụp xuống giữa hai luống hoa hướng dương lùn.
Vừa nhìn mấy bông hướng dương Jimin vừa nghĩ trong lòng, nếu từ đầu đã là hướng dương thì không biết mùi hồng mùi cúc ở đâu ra.
Yeonjun hút đúng năm hơi rồi dụi tắt tàn thuốc. Người đã đi rồi mà Jimin vẫn còn ngồi ngơ ra trên mặt đất, rồi sau đó anh thấy một chuyện lạ đời xảy ra.
Kim Taehyung đi trước, Jeon Jungkook đi sau. Đến nơi hai bụi hoa leo kéo dài lên tận mái nhà, hai người dừng lại. Ngay khi Jimin dự đoán hai người nọ sẽ cãi nhau một trận ra trò, chính Jeon Jungkook ôm lấy cổ Kim Taehyung.
"Đệch!", Jimin kêu khẽ trong bụi hoa. "Cậu em chán sống này định lên gối xuống chỏ với cảnh sát hình sự đấy à!"
Tiếc cho Jimin, vì thứ tiếp theo anh trông thấy chẳng phải là lên gối xuống chỏ. Hai người kia hôn nhau như đang ở chỗ không người, mà đúng là chỗ đó vốn không người thật. Taehyung cao lớn che gần hết người Jungkook, nhưng kề sát nhau như vậy thì nhất định không phải là tư thế quát thét vào mặt nhau mày tao chi tớ.
Jimin tiếp tục ngồi ngơ ra trong vòng mười lăm phút tiếp theo, yên lặng nhìn một con ốc sên bò ngang và hai con người không hề có dấu hiệu yếu sinh lý ở phía trước. Cái gì mà phơi nhiễm H, dựa vào âm thanh phát ra thì Kim Taehyung và Jeon Jungkook đang hôn sâu lắm rồi. Càng nhìn càng thấy không ổn, Jimin dùng tư thế chim cánh cụt ngồi giật lùi tới cuối luống hoa rồi lặng thầm rẽ đi hướng khác. Trở lại nhà hàng, anh ngồi phịch xuống cạnh Yeonjun, nghĩ cũng không nghĩ được gì nhiều.
Yugyeom hăng say bàn với Yoongi chuyện ăn gì tốt cho sinh lực phái mạnh.
Jimin đờ đẫn thực hiện thử thách nắm tay bạn thân lần thứ hai.
Yoongi và Yugyeom đờ đẫn nhìn thần đua xe của đội cơ động cho tay vào trong lòng bàn tay nổi tiếng là bóp cổ gà một giây thì gà chết ngắc của Diêm Vương đội cơ động.
Diêm Vương đội cơ động nhìn thấy ánh mắt của hai ông anh rồi nhưng vẫn điềm nhiên nhét tay thần đua xe vào trong túi áo mình.
Jimin đờ đẫn nghĩ trong đầu, cái nắm tay này còn không hoang đường bằng việc Kim Taehyung yếu sinh lý có chọn lọc. Và hoang đường nhất là hình như Kim Taehyung treo niêu suốt một năm không cho Lee Yerim đập nồi chỉ vì để đợi bác sĩ Jeon về nhà.
+++
Hết phần 25.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro