Cuộc gặp gỡ

Khuynh Diệp đan hai tay vào nhau, nghe rõ cảm giác âm ẩm, dấp dính từ bàn tay mình. Đá trong ly cà phê trên bàn chầm chậm tan, thấm qua thành ly, ướt lạnh trong lòng bàn tay Khuynh Diệp. Thi thoảng cô liếc ra phía cửa.

Một người phụ nữ mặc bộ váy màu kem nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, tay xách chiếc túi cùng tông màu đẩy cửa bước vào, đưa mắt một vòng quanh quán. Khuynh Diệp đứng lên, khẽ cúi đầu chào. Người phụ nữ tiến tới.

– Cháu là Khuynh Diệp đúng không?

– Dạ vâng ạ!

Người phụ nữ khẽ mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện Khuynh Diệp.

– Bác không đến muộn, là cháu đến sớm nhỉ?

– Dạ.

– Như đã nói với cháu qua điện thoại, bác là mẹ Lâm Phong. Cảm ơn cháu vì hôm nay đã sắp xếp thời gian đến gặp bác.

– Dạ.

Khuynh Diệp bối rối nhìn xuống ly cà phê. Nhân viên phục vụ tới, người phụ nữ gọi trà hoa cúc. Người phụ nữ mỉm cười, tiếp tục nói chuyện với Khuynh Diệp. Bà nói chuyện thời tiết, chuyện nắng mưa, chuyện phố xá... Khuynh Diệp không hiểu tại sao bà nói những chuyện ấy, bà hẹn cô ra đây để làm gì?! Tâm trạng Khuynh Diệp phấp phỏng lo âu; cô chỉ biết vâng dạ trước những câu nói của mẹ Phong Lâm. Đá trong ly cà phê vẫn tan ra, vẫn lạnh ngắt lòng bàn tay, trái ngược với cảm giác nóng bừng nơi mang tai.

Nhân viên phục vụ mang ly trà hoa cúc ra. Người phụ nữ gật đầu cảm ơn cô nhân viên. Rồi bà hỏi Khuynh Diệp về công việc của cô. Khuynh Diệp bắt đầu hiểu được hướng đi của câu chuyện này. Có lẽ mẹ Phong Lâm sau khi hỏi xong công việc sẽ hỏi đến gia đình cô!
Quả không sai, sau khi biết Khuynh Diệp đang làm thu ngân cho một siêu thị mini, mẹ Phong Lâm còn hỏi thêm xem gia đình cô có mấy người, hiện các em cô đang học lớp mấy. Sự hồi hộp không lắng xuống mà càng phấp phỏng hơn trong lòng Khuynh Diệp. Cô không biết câu chuyện này sẽ đi đến đâu nữa. Mẹ Phong Lâm chạm tay vào ly trà, nhưng chưa cầm ly lên vội, bà mỉm cười hỏi Khuynh Diệp.

– Cháu năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?

– Hai mươi hai ạ.

– Trẻ nhỉ. Cháu làm bác nhớ lại hồi mình bằng tuổi cháu quá.

Dừng lại một chút, người phụ nữ tiếp lời.

– Hồi ấy bác làm kinh doanh, suốt ngày lăn lộn bên ngoài, bận tới mức bữa cơm cũng không được bình tĩnh ngồi ăn. Đến một lần, nằm trong phòng bệnh, xung quanh toàn màu trắng, bác suy nghĩ suốt mấy ngày về cuộc đời mình, về những thứ mình mải mê theo đuổi, có được và đánh mất. Thi thoảng có những quãng ngưng cuộc đời như thế cũng tốt cháu nhỉ?

– Dạ.

Người phụ nữ nâng tách trà, đưa qua mũi, hơi nhắm mắt, rồi hớp nhẹ một ngụm trà. Uống xong, bà đặt tách xuống, mỉm cười.

– Cháu uống nước đi.

Khuynh Diệp không biết nói gì, chỉ "vâng dạ" rồi nâng ly cà phê lên, nhấp một chút chỉ đủ ướt môi. Cô không quen uống thứ nước sóng sánh màu nâu sẫm đắng đót kia.

– Hôm nay, bác hẹn cháu ra đây là muốn cảm ơn cháu.
Khuynh Diệp giật mình ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, đầy băn khoăn.

– Cảm ơn gì ạ?

– Mấy hôm trước Phong Lâm về gặp bác, lâu lắm rồi bác mới thấy nó, dù cách nhà có mấy bước chân nhưng chẳng mấy khi nó chịu về thăm hai bác. Bác bất ngờ lắm. Thực sự bác bất ngờ tới mức không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Phong Lâm hoàn toàn khác. Nó không còn là đứa bé mặc cảm, tự khép mình lại với mọi người nữa. Bác cảm nhận được không chỉ ngoại hình, mà cả bên trong nó cũng đã thay đổi rất nhiều, nhiều tới mức chính người mẹ như bác cũng cảm thấy bất ngờ.

– Dạ.

– Vậy nên, hôm nay bác mới đến đây... – Người phụ nữ lấy trong túi xách ra một chiếc túi nhỏ màu xanh nhạt. – Đây là chút tấm lòng của một người mẹ như bác muốn gửi tới cháu, bác thật lòng cảm ơn cháu rất nhiều.

– Không, không bác ơi, cháu không thể nhận được, cháu...

– Cháu biết không, việc cháu giúp Phong Lâm thay đổi có một ý nghĩa vô cùng, vô cùng lớn với một người mẹ như bác. Bác biết, không thứ vật chất gì tỏ được hết sự cảm kích của bác dành cho cháu, nhưng bác vẫn muốn có một chút quà, một thứ gì đó hữu hình để biểu lộ lòng biết ơn của bác với việc cháu đã làm cho bác.

– Cháu thấy không có gì đâu bác, bác tặng quà như thế này, cháu ngại lắm! Cháu không thể nhận được đâu ạ.

– Bác biết, Phong Lâm từ nhỏ đã luôn sống cô độc, chắc cháu đã khó khăn lắm khi giúp nó thay đổi được cả ngoại hình lẫn tính cách như vậy. Cháu nhận chút quà này đi, coi như cho bác vui cũng được.

– Cháu...

Khuynh Diêp cúi nhìn ly cà phê với những viên đá đang tan dở, màu nâu nhạt dần; và hơi lạnh nơi lòng bàn tay giờ bỗng nhiên trở nên cóng buốt đến lạ. Cô khẽ cắn môi. Cô hiểu vì sao mẹ Phong Lâm hẹn gặp cô ngày hôm nay, cô đã nghĩ về nó, rất nhiều, chỉ là, cô vẫn chưa sẵn sàng, chưa bao giờ sẵn sàng. Cô siết chặt bàn tay, hơi lạnh thấm vào da thịt, vào khối óc. Hít một hơi thật sâu, Khuynh Diệp ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ đang ngồi đối diện. Nhưng bắt gặp đôi mắt đen toát lên vẻ quyền uy của bà, Khuynh Diệp bỗng cảm thấy chút dũng khí mình gom góp được tiêu tan đi đâu hết. Đầu óc trống rỗng, cô ngập ngừng.

– Cháu... cháu và anh Phong Lâm...

Người phụ nữ nhìn cô, mỉm cười.

– Bác đã thử bao nhiêu cách nhưng không sao làm cho Phong Lâm giảm cân được. May mắn thì cũng chỉ giảm được một thời gian ngắn, rồi tăng lại, thậm chí còn vượt mức trước khi giảm. Cháu đúng là giỏi thật đấy, cho bác bí quyết nhé!

– Bí quyết... bí quyết gì ạ?

– Là bí quyết giúp Phong Lâm giảm cân ấy. Hai mấy năm trời, cảm giác hạnh phúc này giống y như hồi bác sinh Phong Lâm vậy.

Khuynh Diệp cúi đầu, không dám nhìn người phụ nữ trước mặt.

– Bọn cháu... yêu nhau.

Vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn mẹ Phong Lâm, tim Khuynh Diệp đập thình thịch. Trong các bộ phim cô từng xem, những người mẹ ấy sẽ nổi giận mắng những cô gái dám trèo cao rằng đã quyến rũ con trai họ hòng nhăm nhe tài sản gia đình họ, có người còn tạt thẳng ly nước vào bạn gái của con trai mình. Khuynh Diệp rùng mình, nắm chặt tay.

– Hai đứa yêu nhau lâu chưa?

Giọng người phụ nữ vẫn dịu dàng như lúc trước.

– Dạ, cũng gần nửa năm rồi ạ.

– Vậy mà Phong Lâm tệ quá, nó không nói gì với bác cả. Bác lại cứ nghĩ cháu chỉ là chuyên viên giúp nó giảm cân thôi.

Trái tim Khuynh Diệp chùng xuống, khẽ nhói đau. Cô biết, cô nghèo, cũng không được ăn học tới nơi tới chốn. Dù Phong Lâm chưa từng nói ra, nhưng cô hiểu khoảng cách giữa họ; đó là một thứ vô hình nhưng thừa rõ ràng để bản thân cô hiểu mình không đủ sức phá bỏ, càng chẳng đủ sức kéo gần... Nhưng rõ ràng, chỉ mấy hôm trước anh ấy còn nói muốn sống bên cô trọn đời cơ mà, nếu thế, tại sao câu chuyện giữa anh và mẹ chỉ đơn giản quy về chỗ cô là một "chuyên viên"? Sống mũi cay xè, Khuynh Diệp cố kìm cảm xúc lại.

– Thế tình cảm hai đứa đến đâu rồi?

– Đến đâu là đến đâu ạ?

Khuynh Diệp vừa ngẩng đầu lên nhưng lại vội cúi xuống; cô sợ người phụ nữ kia, sợ sự nhẹ nhàng của bà ấy.

– Thì là hai đứa đã tính đến chuyện tương lai chưa ấy?

Khuynh Diệp bối rối xoay xoay ly cà phê trong tay, cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Phong Lâm từng nói muốn bên cô cả đời, nhưng cô không biết phải nói ra điều ấy thế nào. Mẹ Phong Lâm lại hỏi tiếp.

– Thế còn cháu, cháu có suy nghĩ gì cho tương lai chưa?

– Cháu ạ? -Khuynh Diệp hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của người phụ nữ.

– Ừ, là cuộc sống tương lai, tình yêu, công việc... đại loại thế.

Khuynh Diệp lắc đầu. Cô chưa từng nghĩ đến tương lai của bản thân, điều duy nhất cô mong ước là có thể nuôi hai em ăn học thành người.

– Cháu uống nước đi.

Nghe thấy thế, Khuynh Diệp mới nhìn xuống ly cà phê vẫn ôm trong tay, đá đã tan hết. Thu hết can đảm, cô hơi ngẩng đầu, nhưng vẫn tránh không dám nhìn vào mắt mẹ Phong Lâm.

– Cô có đồng ý cho cháu được ở bên anh ấy không ạ?

Người phụ nữ hơi mỉm cười, nhấp một ngụm trà. Khuynh Diệp nhìn thấy những ngón tay búp măng trắng trẻo, móng tay cắt tỉa cẩn thận, ngón áp út đeo chiếc nhẫn gắn viên kim cương rất đẹp, còn cổ tay là chiếc vòng vàng mảnh mai nhưng rất tinh tế. Bàn tay ấy toát lên vẻ duyên dáng lạ lùng. Khuynh Diệp bỗng rụt tay lại, để lên đùi, cố ý khiến chúng bị che khuất bởi chiếc bàn. Nhìn bàn tay kia, cô nghĩ đến bàn tay đầy vết chai, móng tay cắt ngắn ngủn của mình mà xấu hổ. Hai người ngồi đây, quá đối lập; và đơn giản chỉ là ở đôi bàn tay. Hơn ai hết, Khuynh Diệp hiểu khoảng cách giữa họ, nhất là khi đầu ngón tay cái khe khẽ chạm vào vệt chai trong lòng bàn tay mình.

– Bác rất vui khi nghe cháu nói hai đứa đang quen nhau... – Người phụ nữ lại mỉm cười. – Nhưng...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: