6
——
"Naraku,ta thất vọng về ngươi, ta còn nghĩ là ngươi có thể giết ta cơ đấy." Ả cười, giọng nói lạnh lùng của cô ta để lại một âm vang lớn.
"Tin ta đi Tsubaki, ta có thể đưa ngươi vào quên lãng nếu ta muốn." Naraku đáp lại với nụ cười nhếch mép thích thú như thường lệ.
"Ồ, vậy sao? . Nếu ngươi có thể giết ta, ngươi đã làm như vậy." Cô ta mỉm cười đắc thắng. Lưỡi cô thè ra, liếm vào má trái của Naraku.
"Ghê tởm." Hắn nhổ nước bọt tức giận. Kể từ khi trở thành con người, hắn thấy mình khó kiểm soát cảm xúc hơn.
"Sức mạnh của ngươi ở đâu, hmm Naraku? Ta có nên kết thúc sự đau khổ của ngươi không?" một lần nữa tiếng cười lạnh của ả lại tràn ngập. Cô ta nâng cánh tay mỏng manh dường như yếu ớt của mình, đưa con rắn thức thần của mình về phía Naraku. Khe đen trên mắt con rắn mang một vẻ thèm khát như thể sẵn sàng ăn tươi nuốt sống con nhện cũ.
"Một con rắn ăn một con nhện, thật phù hợp." Tsubaki cười khúc khích.
"Đây là thức thần chịu trách nhiệm đầu độc con chó cái Kikyo đó. Nếu ngươi muốn -" Tsubaki không thể nói hết câu trước khi phát hiện cánh tay cũng như những mảnh vụn của thức thần đang bay trong không khí. Chất lỏng màu đỏ thẫm trào ra từ bên trong phần chi bị cắt rời.
"Ngươi đã quá tập trung trong việc chế giễu ta. Ngươi quên mất con vật cưng của ngươi là thứ đang trói tay ta. Thật đáng thương." Naraku nhìn xuống với chiếc mặt nạ tự mãn thường ngày mà hắn ta luôn mang khi nói chuyện với cả đồng minh và kẻ thù của mình.
"Naraku, ta hy vọng ngươi đừng dại dột tin rằng mình đã chiến thắng chỉ vì những vết thương nhỏ này." Tsubaki chế nhạo, mặc dù cô ta vẫn giữ vẻ mặt đắc thắng của mình nhưng không thể ngăn giọng nói của mình nổi lên vì thịnh nộ.
Phần cánh tay bị cắt rời của cô ta phun ra nhiều con rắn và ngoằn ngoèo như yêu quái. Naraku đã quá quen thuộc. Rốt cuộc, đã có lúc chúng phục vụ dưới quyền của hắn ta. Hắn lấy thanh kiếm đẫm máu của mình và tấn công. Cứ giết một tên lại sinh ra mười tên khác. Hắn biết chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi hắn hoàn toàn bị hạ gục.
"Naraku! Ta đã hy vọng sau này sẽ dâng ngươi cho những yêu quái này sau khi ép ngươi chứng kiến cái chết của ả Kikyo. Nhưng ta đoán ngươi đã " cưỡng bức" ta... theo nghĩa bóng ." Cô ta lại chế nhạo, đôi môi màu hồng ngọc của ả cong lên thành một nụ cười đắc thắng.
——-
Gần, nhưng đủ xa để tránh xa cuộc chiến,đủ gần để hiểu rõ tình hình. Kowane nhìn cảnh tượng đang hiện ra trước mắt mà sợ hãi. Từ lâu cô bé đã nhận ra người đàn ông đó là Samurai lang thang bí ẩn. Bộ kimono màu xanh lam của anh ấy được trang trí bởi đám mây trắng, bao kiếm màu đen không trang trí của thanh katana ấy cô đã thấy qua. Mái tóc đen gợn sóng xõa ngang vai, không thể nhầm lẫn, đó là anh ta.
Anh ta dường như không có bất kỳ mối nguy hiểm nghiêm trọng nào.... Nhưng số lượng yêu quái khổng lồ chắc chắn sẽ khiến anh ta yếu thế nếu không muốn nói là bị giết ngay lập tức. Anh ấy chỉ là một con người bình thường, tuy nhiên yêu quái quá đông và muốn nuốt chửng anh . Anh chắc chắn sẽ kiệt sức, cô bé biết anh cần giúp đỡ và cô không thể làm gì được. Có lẽ người dân thị trấn có thể giúp đỡ! Kowane đã nghĩ thế. Nếu họ cứu mạng anh ta thì anh ta sẽ phải đồng ý cố gắng cứu sống Kikyo. Rốt cuộc, một samurai bị ràng buộc về danh dự chắc chắn không thể từ chối yêu cầu của ân nhân cứu mạng.
Cô bé chạy đi nhanh hết sức có thể mà đôi chân nhỏ của nó có thể làm được. Kiệt sức và thở hổn hển, Kowane đã mất khả năng nắm bắt thời gian, quên mất mình đã chạy bao lâu rồi.
"Mọi người hãy giúp đỡ!" Cô bé hét lên thu hút chú ý của mọi người.
Người dân thị trấn nhìn bé gái thất sắc với ánh mắt dò hỏi. "Một người đàn ông đang bị tấn công bởi rất nhiều yêu quái, xin hãy giúp anh ta!"
Mọi người nhìn xung quanh nhưng vẫn tiếp tục các hoạt động hàng ngày của họ. Dù gì họ cũng chỉ là những nông dân già. Những chàng trai trẻ của họ cũng có gia đình để chăm sóc và không thể liều mạng để giúp một người chống lại yêu quái.
"Đưa ta tới chỗ đó."
Kowane không thể tin vào tai mình. Giọng nói du dương thật yên tâm và ấm áp thuộc về không ai khác ngoài cô ấy.
"Chị Kikyo!"
"Chị không sao!" cô bé thốt lên hoàn toàn sốc và sự nhẹ nhõm chiếm lấy tâm trí, tạm thời xóa tan nỗi lo về kẻ lang thang.
"Đúng, nhưng không có thời gian cho việc đó, chúng ta phải nhanh chóng đến với người đàn ông đang bị tấn công!" . Kowane gật đầu đồng ý kéo hakama của Kikyo dẫn cô về phía hang động.
Đứa trẻ tự hỏi làm thế nào Kikyo có thể được chữa lành hoàn toàn như thể không có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Chỉ vài giây trước khi cô ấy gần như sắp chết, sau đó nó chợt nhận ra. Nó nhớ trong cuộc đối đầu giữa kiếm sĩ bí ẩn và người phụ nữ kỳ dị, cô tình cờ nghe được điều gì đó về con rắn là nguyên nhân cho điều gì đó của Kikyo. Cô bé không thể nghe thấy gì khác nhưng nó cho rằng khi kiếm sĩ chém con rắn, lời nguyền của Kikyo đã bị phá vỡ. Kikyo đã đề cập trong thời gian bị bệnh rằng cô đã bị nguyền rủa bởi một miko đen tối. Vậy chính là kiếm sĩ đó! Anh ấy đã cứu chị Kikyo mặc dù anh ấy nói sẽ không. Cô bé không thể không mỉm cười với ý tưởng đó. Nhưng bây giờ anh ấy cần giúp đỡ, và họ cần phải nhanh lên.
——
Naraku khuỵu xuống, thở hổn hển, phổi của hắn như đang bị lửa đốt. Cơ bắp của hắn đau nhức khắp nơi. Đôi vai có nguy cơ rụng ra sau vì vung kiếm. Thanh katana từng là ánh sáng nay có cảm giác như đang đe dọa kéo cả cơ thể hắn xuống đất.
"Chị Kikyo ,chính là anh ta!" Cô bé kêu lên, Kikyo rút cung nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, cô không bắn nó. "Chị Kikyo?" Nó thắc mắc, tự hỏi tại sao trên thế giới này, một miko quyền năng lại chờ đợi khi cô ấy có khả năng tiêu diệt yêu quái kia mà cứu người.
Thị lực tinh tường của Kikyo cho biết cô đã nhìn thấy gì. Màu xanh lam của người đàn ông quá quen thuộc mà cô đã cứu trước đây. Đặc biệt là những vạt áo dài màu sẫm có vẻ giống như chân của một con nhện. Đó là hắn, đó là Naraku.
"Chị không định cứu anh ta sao?" Kowane nhìn Kikyo với vẻ thắc mắc.
"Không phải người này. Người này là kẻ xấu xa tận cùng của chính linh hồn hắn." Cô tức giận nghiến răng. Đang suy tính phóng mũi tên hay không, nhưng không phải về phía Tsubaki mà là về phía Naraku.
"Nhưng anh ta đã cứu chị!"
Trong một khoảnh khắc, Kikyo định thả dây cung của mình ra, thứ sẽ ngay lập tức cắt ngang đầu của Naraku. Nhưng nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của cô bé đang kéo vạt áo hakama của mình khiến cô bật ra khỏi cơn thịnh nộ kiên quyết.
"Hắn chỉ vô tình cứu thôi." Cô chắc chắn rằng Naraku không có ý định cứu cô. Cả cuộc đời này của hắn đều dành để gây ra cho cô nỗi đau và sự đau khổ, cô không thể tin, không cô không tin rằng hắn sẽ cố gắng và cứu cô.
"Nhưng anh ta có tức giận tấn công người phụ nữ đó khi anh ta phát hiện ra những gì người phụ nữ xấu xa đó đã làm với chị !"
Kikyo bắn mũi tên của mình, làm nổ tung cánh tay còn lại của Tsubaki cũng như thanh tẩy tất cả các yêu quái.
'Đừng nghĩ ta làm vậy để cứu hay để cảm ơn. Ta làm điều này để trả thù cho chính mình. ' Kikyo nghĩ . Tạo cho mình một lý do để không giết tên Naraku kia và cố tin vào điều đó.
Tsubaki mở to mắt sau cú va chạm khi cánh tay còn lại của ả biến thành cát bụi. Cuối cùng cũng nhận ra kẻ thù không đội trời chung của cô ta. Tsubaki tự nguyền rủa bản thân vì không đủ mạnh đẩy lùi sức mạnh của Kikyo. Dịch chuyển bản thân ra xa, cô ta thề sẽ báo thù bằng cái chết đau khổ cho cả Naraku và Kikyo. "Đừng nghĩ rằng ngươi đã thắng , Kikyo. Ta sẽ còn quay lại!"
Naraku quay đầu lại, vẫn mang nụ cười tự mãn đặc trưng của mình.
"Sự kiêu ngạo đó ..." Lầm bầm trong hơi thở, cô nhìn hắn ta loạng choạng bước tới với vẻ mặt kiên định bất chấp vết thương của bản thân.
"Một lời cảm ơn còn không có hả? Yêu quái đáng ghét!" cô giận dữ thốt lên. Kikyo quên mất rằng bé gái kia đang ở ngay bên cạnh mình. Cô luôn giữ được bình tĩnh nhưng kể từ khi hồi sinh, cô dường như dễ dàng mất đi sự bình tĩnh vốn có khi đối diện tên khốn Naraku.
Naraku bước đến gần cô, gần đến mức mũi hắn chỉ còn cách mũi cô một cm. Con ngươi đỏ thẫm của hắn nhìn sâu vào đôi mắt cô. Thích thú gặp giận dữ. Vẫn nụ cười nhếch mép kiêu ngạo đó, Kikyo có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi dồn dập của hắn trước mặt.
Hắn đã ở quá gần. Khoảng cách này khiến Kikyo khó chịu. Cô muốn đẩy hắn ra, cái mùi của hắn quanh quẩn mũi cô làm cô phát ốm. Nhưng Kikyo là người dũng cảm, cô chưa bao giờ biết nhún nhường kẻ ác , huống chi trước mặt là kẻ thù truyền kiếp đang tỏ thái độ đùa cợt và thách thức cô. Cho nên Kikyo không tránh , tuy nhiên cũng có chút hơi lo lắng dấy lên từ đáy lòng cảnh báo cô về khoảng cách đầy nguy hiểm này.
Khẽ vén lọn tóc rối của cô sang một bên, hắn tự mình sượt qua đôi môi như cánh hoa mềm mại của cô, chưa đầy một giây trước khi rời đi, vẫn mang theo nụ cười thích thú đầy tự tin đó. "Cảm ơn."
Vị của nó tuyệt vời hơn rất nhiều so với hắn nghĩ. Hắn luôn muốn biết đôi môi của Kikyo như thế nào... Nếu như được thử một lần mà bị cô giết ngay tức khắc thì Naraku cảm thấy cũng đáng lắm. Hắn không muốn nó ngắn ngủi như vậy, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo để rời đi ngay trước khi Kikyo hết kinh ngạc mà giết hắn. Naraku vô cùng thích thú khi thấy biểu hiện của Kikyo , biểu cảm của cô lúc nào cũng thu hút hắn, là liều thuốc cho tâm hồn hắn. Naraku có chút tiếc nuối, dù chỉ là một cái lướt qua, hắn cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại ngọt ngào từ đôi môi ấy, khiến cho hắn không thể quên đi mà còn thêm khao khát . Mà Kikyo sẽ không là của hắn , cô căm ghét hắn như thế thì liệu làm bạn thôi còn khó nói gì đến yêu. Khao khát của hắn càng lớn thì tuyệt vọng cũng càng nhiều. Bỗng chốc hắn thở dài.
—-
Bên này, Kikyo muốn lấy cây cung của mình và kết thúc cuộc đời tên khốn Naraku vì đã làm ô uế cô theo cách hắn ta vừa làm. Nhưng cô không thể, toàn thân bị tê liệt vì sốc. Chính hắn đã chán ghét cô, hủy hoại cô, tất cả những gì hắn mang lại cho cô là đau khổ. Và hắn ta dám làm một cử chỉ như vậy với cô. Và sự kiêu ngạo đáng nguyền rủa đó! Sự kiêu ngạo quay lưng về phía cô sau khi làm một hành động vô liêm sỉ như thể không có gì sai. Nhưng thật đáng ghét cô lại cảm thấy chân tay không nghe lời mình, không thể rút vũ khí ra. Cô tự hỏi liệu Tsubaki chết tiệt đó có nguyền rủa cô mà cô không biết hay không. Kikyo nghĩ thế, cố lờ tiếng tim đập loạn nhịp của Naraku mà cô nghe thấy khi hắn đứng trước cô.
"Chị Kikyo?"
"Xin lỗi Kowane." Thoát khỏi trạng thái bất động , cô tự mắng bản thân mình đã yếu đuối trước kẻ thù. Cô không lạ gì với dục vọng mù quáng và những gì Naraku đã làm với cô... Thêm lý do để tống hắn ta xuống địa ngục.
Mặt trời lặn để lại một màu cam và đỏ, bao phủ thị trấn bên dưới khi Kikyo mệt mỏi và cô bé Kowane từ từ trở về làng. Kikyo có một cảm giác đáng ngại rằng Tsubaki vẫn chưa từ bỏ. Không dễ dàng như vậy ... cô nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro