9

Kikyo rên rỉ khi ánh ban mai rực rỡ chiếu xuống cô.  Ngủ ngoài trời có lẽ không phải là ý tưởng sáng suốt nhất... Ngồi dậy, cô liếc nhìn xung quanh và thấy Naraku đang nằm dựa lưng vào một cái cây, đôi mắt đỏ thẫm của hắn ta khóa chặt cô. Tại sao lúc nào hắn cũng đang nhìn cô, Kikyo thắc mắc. Hắn như vậy khiến cô có cảm giác mình như là con mồi luôn trong tầm ngắm của thú săn mồi vậy. 

Đôi mắt hắn dường như chiếm hữu... giống như cách Onigumo từng nhìn Kikyo vậy.

"Ngươi dậy sớm."  Cô trầm ngâm.

"Ta không cần ngủ."  Hắn ta trả lời, có vẻ khá bực bội.

"Bây giờ ngươi là con người. Con người cần ngủ."  Môi cô cong lên thành một nụ cười nhẹ khi nhìn thấy Naraku lộ rõ ​​vẻ cau có khi được gọi là con người.

"Ta  đi tắm; ngươi cũng nên chuẩn bị cho cuộc hành trình."

"Kikyo ... Ta không biết cô đang làm gì nhưng cô thật sự tin rằng ta sẽ yêu lòng tốt giả tạo của cô?"

Naraku trố mắt cảnh giác khi Kikyo đi về phía mình.  Hắn chỉ đơn giản là bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô ấy... mái tóc hơi xoăn khiến cô ấy trông hoang dã hơn, trái ngược với vẻ thanh cao  vương giả thường thấy. Đôi mắt vẫn còn mệt mỏi  của cô khiến trái tim hắn lỡ nhịp. Trang phục hơi xộc xệch sau khi thức dậy khiến cô ấy thậm chí còn quyến rũ hơn bình thường, hắn cảm thấy như mình đang được mời gọi vậy.

Naraku gần như thở hổn hển khi cô đứng trước mặt mình. Hắn nghiến răng , muốn tự đấm một cái vào mặt mình để thức tỉnh khỏi sự yếu đuối này.

"Naraku, ta đang cho ngươi một cơ hội để chuộc lỗi. Hơn nữa , biết đâu trong chuyến đi này ngươi và ta đều sẽ tìm được mục đích của mình."  Cô mỉm cười hài lòng, tuy nhiên Naraku không bao giờ là người cả tin.  Cô không thể đánh lừa hắn ta ngay cả với giọng nói ngọt ngào lừa dối của mình.  Nhưng dù sao thì  hắn cũng đã cắn câu;  Naraku thấy vai diễn này khá thú vị.  Trải nghiệm độc đáo về nơi hắn là con mồi và cô là kẻ săn mồi.

Kikyo không muốn liên kết mình với Naraku theo một cách tích cực, nhưng để thỏa mãn cơn khát trả thù mà cô phải chịu đựng.  Cô không biết rằng Naraku vẫn có cảm xúc mâu thuẫn với cô.  Hắn không yêu sâu đậm như cô nghĩ hay đúng hơn là hy vọng hắn sẽ như vậy.

"Chị Kikyo, chị đi đâu vậy?"  Kowane nhìn cô, đôi mắt đã bắt đầu ngấn nước.

"Kowane, Naraku và chị có việc cần làm."  Cô giải thích một cách ngọt ngào khi cô quỳ xuống để nhìn vào tầm mắt của đứa trẻ .

"Chị có thực sự phải đi không?"

"Đáng buồn là có ... nhưng chị hứa  là chị sẽ trở lại."

"Vậy ... tạm biệt chị Kikyo..."

"Tạm biệt Kowane."  Kikyo liếc nhìn lại đứa trẻ lần cuối trước khi rời làng.  Naraku cau có  phía sau khi cô ấy vẫy tay chào tạm biệt dân làng.

"Con người các cô đa cảm đến mức khiến ta phát ốm."

"Bản thân ngươi cũng là một con người."  Cô chế nhạo Naraku, chỉ càng khiến hắn tức giận.

Naraku đi theo sau Kikyo với vẻ không hài lòng rõ ràng.  Hắn ta đã quá quen với một cuộc sống xa hoa, nơi hắn ta ngồi nhàn rỗi trong khi các phân thân hoặc người hầu của hắn làm việc vặt cho hắn ta.  Và bây giờ hắn buộc phải tự làm bẩn bản thân bằng cách trở thành một kẻ lang thang vô gia cư, từng là một "quý tộc" giờ trở thành kẻ lang thang.  Ít nhất hắn đi cùng với một người mà hắn từng quan tâm đúng không?  Không, Naraku lập luận, ngay cả Kikyo cũng không đáng giá với cuộc hành trình vô nghĩa đầy chán ghét này.  Nhưng rồi hắn cũng không khá hơn hay khác biệt  dù có hay không có Kikyo...hắn vẫn là một con người lang thang chứ không phải là bán yêu Naraku nữa, nên hắn chọn tham gia chuyến đi này.

Naraku dán mắt vào lưng Kikyo, mái tóc đen mượt của cô buộc thành đuôi ngựa, vì lý do nào đó khiến hắn khó chịu.  Cô ấy có vẻ rất ít khi xõa tóc, hắn bực bội nghĩ.

Đi theo cô có thể là sai lầm lớn thứ hai mà hắn từng mắc phải, điều đầu tiên là điều ước đáng tiếc mà hắn đã thực hiện.  Trong lòng thở dài, hắn đã theo dõi Kikyo nhiều lần trong quá khứ để biết cô ấy chọn làm gì trong cái gọi là chuyến phưu lưu của mình.  Cô thích đóng vai thần và giúp đỡ mọi người gặp khó khăn.  Chính ý tưởng đó đã làm hắn ta kinh tởm.  Những người quá yếu không thể sống sót thì chỉ nên chết hoặc tự tìm cách sống sót.  Đó là cách cuộc sống nên như vậy .  Tất cả những gì Naraku có, hắn ta tự kiếm được, chứ không phải một tổ chức từ thiện nào đó trao cho hắn ta. Không ai đã từng bận tâm hay giúp đỡ cho hắn ta bất cứ điều gì, thậm chí không phải phân thân của hắn, chúng được ta tạo ra tất nhiên chúng phải phục vụ cho ta , đó không phải là sự giúp đỡ. Hắn tự mình làm mọi thứ và sẽ luôn như vậy.

Naraku nheo mắt lại, nhìn thấy vài cái cây đổ rạp xuống, ngay sau đó là một tiếng hét không ngừng kêu cứu.  Trong lòng thở dài hắn có thể biết được điều gì xảy ra sau đó.  Và đúng như dự đoán, Kikyo tiến về phía con người đáng thương mà rõ ràng là không đáng sống.

Một con quỷ đen khổng lồ với cặp sừng cong đang đuổi theo một chàng trai trẻ.  Con quỷ gợi nhớ đến Goshinki, nhưng rõ ràng là không mạnh bằng, xét cho cùng, một oni được lai tạo tự nhiên không bao giờ có thể hy vọng sánh được với một con được sinh ra từ da thịt của Naraku vĩ đại. Naraku tự hào nghĩ.

"AHH! Làm ơn giúp tôi!"  một thanh niên chừng 20 tuổi gào khóc tuyệt vọng, điên cuồng bò đến Naraku.  Nắm chặt lấy chân hắn , anh ta ngước lên cầu xin.  Sự bất lực và trạng thái đáng thương của người đàn ông chỉ khiến Naraku càng thêm cáu kỉnh.  Người đàn ông cảm thấy máu mình lạnh đi khi đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Naraku chuyển thành một ánh mắt ghê tởm.

Người đàn ông lại hét lên nhưng lần này không phải vì con quỷ .  Naraku rút thanh katana của mình ra, nhắm vào cánh tay vi phạm đang giữ chặt chân hắn ta.  Người đàn ông lúc này đang chực trào nước mắt,  trợn mắt nhìn nhưng khi nghe thấy tiếng động của một cơ thể ngã xuống, anh ta nhanh chóng quên đi tình trạng hiện tại của mình với Naraku.  Con quỷ giờ đang gục đầu nằm vô hồn trên con đường đất, nhưng những ngón tay khẽ co giật vẫn khiến anh rùng mình. Kikyo đã giết nó.

"Anh có bị thương không ?"  Kikyo hỏi khi cô đỡ người đàn ông dậy.

"Không, không hẳn, tôi chạy đi nhanh nhất có thể."  Anh ấy nói rõ ràng vẫn còn bị sốc.

Naraku lặng lẽ đứng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Hắn cho rằng người đàn ông này phải đẹp trai theo tiêu chuẩn của phụ nữ;  anh ta có những lọn tóc sẫm màu quăn với đôi mắt xanh biếc.  Màu da của anh ta cũng sáng hơn so với những gì Naraku thường thấy ở người bình thường, anh ta có cơ bắp rõ ràng và một hình thể cân đối. Nhưng không phụ nữ nào thích một kẻ hèn nhát, hắn nghĩ.  Naraku cau có khi người đàn ông đỏ mặt vì bị Kikyo nắm lấy.  Cảm thấy không hài lòng và thậm chí là ghen tị khi cả hai bắt đầu nói chuyện.  Naraku không thèm nghe cuộc trò chuyện của họ nhưng cái cách người đàn ông nhìn cô đã khơi dậy lòng căm thù sâu thẳm trong lòng hắn .  Hắn ghét bản thân  mình vì đã quan tâm quá nhiều đến Kikyo, người không hơn gì ngoài một con người, một miko không hơn không kém!  Nguyền rủa trái tim con người của hắn ... nguyền rủa trái tim yêu quái của hắn.  Nguyền rủa bất cứ trái tim nào làm hắn có cảm giác như vậy.

"Naraku ... chúng ta sẽ đến làng của Asa. Họ đang gặp khủng hoảng và nhiệm vụ của ta là phải giúp đỡ."

"Giúp ? Tại sao cô luôn bận tâm đến việc không phải của chính mình?"

"Naraku ... nếu ta không bao giờ giúp đỡ những người cần giúp đỡ, ta sẽ không bao giờ gặp được ngươi ."  Cô cười trêu chọc;  khuôn mặt của cô ấy rất tự mãn, nó làm cho máu của Naraku sôi lên vì thịnh nộ.

Naraku cau có trước câu trả lời của cô ấy nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.  "Chính xác là cô nên dừng lại ... nếu không muốn một tai nạn khác xảy ra."  Hắn ta cười hắc hắc, nhấn mạnh từ 'tai nạn'.

"Ta không hối hận, phải không Naraku?"

Nheo mắt, hắn tự hỏi Kikyo đang muốn ám chỉ điều gì .  Cô không hận hắn sao?  Ngay cả khi Kikyo có tha thứ cho hắn ta, làm thế nào cô ấy có thể khẳng định rằng cô không hối tiếc khi giải cứu tên cướp đáng thương Onigumo đó?  Cô ấy không nhận ra rằng chính sự đồng cảm và tốt bụng của cô ấy đã tạo ra nỗi ác mộng là Naraku?

"Này Kikyo. Anh chàng đó có phải là chồng của cô không?"  Asa nhìn Naraku đang quan sát anh như một thợ kim hoàn đang kiểm tra kim cương.  Asa nhanh chóng quay đi ngay khi thấy Naraku trừng mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro