Friends (2)
"Đồng hồ của cậu bị hỏng à? Còn quá sớm để bắt đầu giờ tập buổi sáng của cậu, phải không?"
Naruto tiến lại gần Hinata đang ngồi với một bước đi nhẹ. Cậu nhận thấy cơ thể cô giật nhẹ và căng cứng bởi sự xâm nhập đột ngột của cậu. Điều này thật hiếm có, cậu nghĩ. Nhiều năm làm shinobi đã khiến họ phải luôn cảnh giác cho dù họ có thoải mái đến đâu. Và việc cô ấy buông lỏng cảnh giác ở mức thấp nhất này là quá đủ bằng chứng để đưa ra kết luận một cách an toàn rằng có điều gì đó không ổn ở cô ấy.
"Ồ, cậu làm gì ở đây vậy, Naruto-kun? Tớ không thấy cậu đang đến."
"Nhận ra rồi sao. Không phải là cậu đã quá mất cảnh giác đó chứ." Cậu nở một nụ cười nhếch mép nhỏ với cô trong khi chọn một chỗ bên cạnh cô. "Ở trên này yên tĩnh quá ha." Cậu ấy nói thêm, khi cô ấy dường như không trả lời.
"Phải, tớ thích cảnh ở đây. Khung cảnh thanh vắng và đẹp đẽ." Cô đưa mắt nhìn ngôi làng đang say ngủ, ngắm nhìn ngôi làng trông thật yên bình với mặt trăng nhẹ nhàng phủ lên họ ánh sáng như một tấm chăn mềm mại êm ái, ru họ vào cõi mộng sâu thẳm nhất.
"Tớ không biết cậu thích đến đây."
"À, tớ thỉnh thoảng đến khi tớ cần một khoảng thời gian yên tĩnh một mình." Cô ấy đáp lại với giọng điệu nhẹ nhàng như thường lệ.
"Thế xin lỗi vì đã làm phiền 'thời gian riêng tư của Hinata', vậy nên..." Cậu cười khúc khích không chút hối lỗi.
"Cậu không có vẻ gì là ăn năn cả, Naruto-kun." Cô ấy nói trong khi hướng ánh mắt về phía cậu, bây giờ thêm vào đó là một nụ cười nhỏ của cô như đùa giỡn với cậu.
"Ouch, bị cậu lật tẩy rồi." Cậu cười. "Vậy, có chuyện gì sao, Hinata? Muốn một buổi Naruto-chitchat khác sao?" Cậu nhướng mày, mở rộng sự mong đợi nhỏ nhoi.
"Sao chứ? Cậu mong đợi tớ có thể nói gì gì với phiên trò chuyện Naruto-chitchat của cậu đây?"
"Heeh, bây giờ bạn nên biết chứ! Chẳng phải chúng ta đã từng có một buổi trò chuyện giống như vầy một thời gian trước sao?" Cậu đứng dậy, đặt bàn tay còn lại duy nhất của mình lên ngang bụng và cúi đầu kính cẩn. "Cô là khách hàng số một trong dịch vụ của tôi, thưa cô."
Hinata ngước nhìn cậu, khuôn mặt bừng sáng hiện rõ hơn trên biểu cảm của cô. "Cậu ngố thật đó, Naruto-kun." Cô bật ra một tiếng cười sảng khoái. "...Không có ý xúc phạm gì đâu."
"Oái, xúc phạm rồi đấy." Cậu đặt lòng bàn tay lên ngực mình, diễn vẻ mặt đau khổ. Mặc dù nó trông thật ngu ngốc và buồn cười. Chà, nhưng ý đồ của cậu muốn vậy mà.
Hinata đưa tay lên môi, không thể nhịn được cười khúc khích trước trò hề của cậu nữa.
Phải, đúng nó rồi đấy. Cậu mỉm cười và quay trở lại ngồi bên cạnh cô, tiến đến gần cô hơn trước, dù cố ý hay không, nhưng cả hai đều không quan tâm. Vai họ khẽ chạm vào nhau, cậu có thể lờ mờ cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể cô.
"Niềm hạnh phúc trông hợp với cậu hơn, tin tớ đi."
"Cảm ơn cậu." Cô thật lòng nở một nụ cười về phía Naruto. Điều tuyệt vời nhất về sự hiện diện của cậu là cậu sẽ luôn tìm cách để thắp sáng cho cô khi cô cảm thấy trống rỗng và lạc lối. Cậu giống như một mặt trời. Ánh sáng cậu mang theo cùng với sự hiện diện của mình chói chang đến nỗi xua tan mọi khói mù u ám.
Cậu không thúc ép khi một sự im lặng thoải mái khác đến. Cậu biết nhịp độ của cô, đó là trạng thái mở đầu trước khi bắt đầu phiên chat chit của họ. Kì thực thì họ đã có rất nhiều những buổi trò chuyện thế này. Rất nhiều là đằng khác, cho đến thời điểm mà cậu nhớ rằng mình đã từng rất ghét những buổi nói chuyện thế này, rằng chỉ cần tạm dừng một lúc hoặc đợi cô ấy sắp xếp xong lời nói của mình.
Hinata luôn là loại người cẩn thận trong lời nói. Vì vậy, những lời cô ấy thốt ra là những lời đúng đắn và cần thiết, không muốn mạo hiểm để nhận lấy những điều hối tiếc về những điều cô ấy đã nói. Cô ấy thậm chí còn có xu hướng làm cho lời nói của cô ấy nghe thật hay để nó chạm vào tai người khác một cách dễ chịu. Đó là một sự tương phản nổi bật với tính cách thẳng thắn và huênh hoang của cậu, nhưng không ai trong số họ để ý đến sự khác biệt này.
Thực chất, họ cảm thấy thoải mái hơn với sự hiện diện của nhau, khiến cậu cười và hạnh phúc bằng cả tấm lòng. Cậu nhớ cô đã từng nói lắp rất nhiều khi cậu đến gần cô hoặc thử nói chuyện với cô. Đôi má ửng hồng tương phản với làn da trắng ngần của cô ấy và cách cô ấy chọc vào ngón tay trước của mình là những động tác đặc trưng của Hinata. Nhưng trong suốt những năm trưởng thành và phát triển bản thân, cậu nhận thấy rằng tất cả những điều đó đã trở thành một cảnh hiếm thấy đối với Hinata. Cậu thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng nghe thấy cô nói lắp hay chọc ngón tay là khi nào. Nhưng với sự tự tin và trưởng thành mà Hinata có trong những năm qua, cô ấy vẫn sẽ giữ khuôn mặt đỏ bừng đó nếu cậu biết cách tác động đúng chỗ. Và cậu thực sự thích thú khi nhận được phản ứng như vậy từ cô.
"Chỉ là một cơn ác mộng khác. Như thường lệ."
"Vẫn là chuyện đó hở?"
"Uh-hum."
"Ồ, thì... vậy thì cậu sẽ biết những lời tớ nói tiếp theo nhỉ..." Cậu dừng lại. "Hãy thả nó ra đi. Thả con quỷ của cậu hoành hành cho đến khi nó tự kiệt sức. Cho đến khi nó không còn gì để ném vào cậu nữa. Tất cả chúng ta đều biết đó không phải là lỗi của Hinata mà."
Không khí se lạnh lướt qua và vuốt ve làn da của cô một cách da diết. Cô run rẩy thở ra một hơi và hướng mắt về nơi nào đó ở phía bên kia của ngôi làng. Nơi được làm bằng lửa và đá. Nơi mà Neji nằm trong tư thế cuối cùng sau khi thoát ra khỏi chiếc lồng của mình. Cô nghĩ thật trớ trêu. Làm thế nào tự do mà anh ta khao khát nắm giữ là thứ chỉ có thể được ban cho bằng cả sinh mạng mình.
Khoảnh khắc đó vẫn còn hằn in trong trí nhớ của cô. Làm thế nào màu sắc bắt đầu tàn phai khỏi khuôn mặt anh. Dấu ấn trên trán anh bắt đầu mờ đi như thế nào. Khi anh trút hơi thở cuối cùng. Thay thế vị trí của cô để bị tước đi mạng sống của chính bản thân mình. Cô biết đó là sự lựa chọn cuối cùng của anh, nhưng cô không thể không tự trách mình vì đã không thể làm được gì. Nếu cô ấy không quá yếu, thì có lẽ Neji...
"Không, không. Không phải lại cái kiểu biện hộ 'tại tôi quá yếu' nữa chứ. Cậu là một ninja ngầu đét đó, Hinata!" Cậu không thể không nói ra sự thật mà mình đã biết chắc. Một khi cậu thoáng nhìn thấy biểu cảm đó, cậu đã biết cơn bão đang hoành hành trong đầu cô là gì, và cậu cảm thấy cần phải che chắn cho cô khỏi bất cứ thứ quái quỷ gì dám vẽ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô màu sắc buồn bã và chán chường như vậy.
"Bây giờ thử nêu tên bất cứ ai dám nói cậu yếu đuối xem, tớ sẽ khiến họ bị trừng phạt bởi cái mông mỏng manh của họ!" Cậu thốt lên với ngọn lửa hừng hực trong mắt trong khi tung nắm đấm lên cao.
Một tiếng cười sảng khoái khác thoát ra khỏi môi cô. "Không, Naruto-kun. Rasengan của cậu không nên dùng cho chuyện như thế."
"Ai nói không nên?! Cha tớ chắc chắn đã tạo ra thuật này để đánh vào mông người ta rồi!" Cậu hét lên phản đối. "Đặc biệt là những kẻ dám vô lễ với Hina của tơ..." Cậu dừng câu giữa chừng, đôi mắt mở to như thể con ngươi sắp rớt ra ngoài. Vết ửng hồng đang lan ra trên má cậu. Tất cả là nhờ xung quanh hầu như không có ánh sáng và làn da rám nắng của mình, nó không phải là một món quà để cô ấy nhìn thấy. Cậu chỉ muốn chôn chân mình vào ngay lúc này. Hoặc co lại thành kích thước con kiến rồi tự đào mồ chôn mình.
Mẹ kiếp. Mẹ kiếppppp. Mình vừa nói cái quái gì vậy?!!!
"Cái gì của cậu cơ?" Đôi mắt cô ấy mở to và cô ấy quan sát một Naruto bây giờ đang đỏ bừng bên cạnh cô ấy.
"Hinata của chúng tớ, phải, của chúng tớ! Cậu biết đấy, cậu giống như em bé trong nhóm vậy đó! Tất nhiên là chúng tớ sẽ luôn chăm sóc cậu! Chúng tớ sẽ bảo vệ cậu bằng mọi giá!"
"Tớ tự hỏi sao phải làm vậy chứ..." Cô thở dài.
Phù, xém chút nữa.
"Thì tại, đó là sự thật mà..." Cậu nói tiếp. "Mà này, Hinata... Tại sao cậu luôn tự đặt cho mình gánh nặng từ những thứ không phải của mình lên vai thế?"
"Tớ không có?"
"Phải, cậu có. Và cậu đang làm điều đó ngay lúc này. Tớ đã nói điều đó rất nhiều lần và tớ sẽ nói lại cho đến khi nó in sâu trong đầu cậu." Cậu liếc sang cô. "Đó không phải là lỗi của cậu. Làm ơn đừng tự trách mình nữa, Neji sẽ không muốn điều đó đâu và tớ cũng vậy."
"Tớ xin lỗi. Tớ biết tớ không nên thế nhưng..."
"Không nhưng gì nữa hết."
Cô thở dài. "Đ-Được rồi." Và thừa nhận thất bại của mình.
"Tớ cũng đã cảm thấy thế nữa, cậu biết đấy. Ngay sau khi chôn cất họ."
Hinata nhướng mày trước lời thú nhận của cậu.
"Tớ biết cuộc sống cực hình như thế nào khi mình là người bị bỏ lại phía sau. Tớ cũng tự trách mình vì đã không thể ngăn chặn những gì đã xảy ra, sau hàng nghìn giờ tập luyện. Tớ nghĩ rằng mình đã trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng không, tớ cảm thấy như tất cả đều vô ích vì tớ thậm chí còn không thể cứu được bạn của mình. Nhưng, Hinata..." Cậu dừng lại một chút khi quay đầu lại đối mặt với cô ấy, chỉ để biết rằng cô ấy đang nhìn mình. Naruto mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và nhỏ bé.
"Dù cậu có tự trách bản thân thế nào đi chăng nữa thì điều đó cũng chẳng thay đổi được gì. Cứ đắm chìm trong quá khứ cũng chẳng ích gì. Điều chúng ta cần làm là tôn trọng những người đã hy sinh cuộc đời mình để đạt được như hiện tại, đó là làm việc chăm chỉ hơn và hãy chắc chắn rằng niềm tin mà họ đã truyền cho chúng ta được giữ trong tay chúng ta. Để không làm họ thất vọng. Và họ sẽ tự hào về chúng ta, khi họ biết sự hy sinh của họ đã sinh ra hòa bình trên thế giới này."
Cậu nhìn cô một cách kiên định, như muốn kết nối tình cảm mà cậu muốn gửi gắm bằng ánh mắt của họ. "Đó là con đường được lát bằng máu thịt của họ. Chúng ta đừng lãng phí điều đó bằng cách xâu chuỗi mình vào quá khứ. Chúng ta phải bước tiếp và tiếp tục đi trên con đường mà họ đã làm cho chúng ta."
Hinata luôn ý thức được việc Naruto có cách nói của mình, và đó là một trong nhiều điều khác mà cô ngưỡng mộ ở cậu. Cô chắc chắn rằng, những lời nói của cậu luôn có tác động rất lớn với cô. Giống như khi cô đấu với Neji trong kỳ thi Chuunin, cách cậu ấy hét lên đến sưng cả phổi với cả sân đấu rằng cậu tin tưởng vào cô, ngay cả khi cô ấy thậm chí còn không tin vào chính mình. Và điều đó đã làm nên điều kỳ diệu đối với toàn bộ con người Hinata, không chỉ về mặt tinh thần mà còn cả về thể chất và tình cảm. Cậu luôn hướng cô đi đúng mỗi khi cô ấy cần nhất. Và cho dù cô có nghe những lời tương tự từ cậu nhiều như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn luôn tìm thấy niềm an ủi trong đó. Dù vấn đề có nhỏ đến đâu hay đơn giản đến nhường nào.
"Cảm ơn cậu, Naruto-kun. Thực sự cảm ơn cậu. Tớ không biết nói điều gì khác ngoài lời cảm ơn..." mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cậu với sự tôn thờ rất lớn, và Naruto có thể thề rằng, chưa ai từng có ánh nhìn như vậy với cậu như đôi mắt của cô ấy. "Cậu không biết là tớ biết ơn như thế nào vì cậu đã được sinh ra và có thể được tiếp xúc với cậu như thế này đâu."
"Nếu cậu thực sự cảm thấy thế, thì bây giờ hứa với tớ, đây là lần cuối cùng cậu đem chuyện này ra nói trong buổi trò chuyện của tụi mình. Hứa nhé?" Cậu đưa ngón út ra trước mặt cô.
"Tớ hứa." Cô liên kết ngón tay với cậu.
Có những chùm pháo hoa li ti nở trên da cậu nơi các ngón tay của họ liên kết với nhau. Cậu thích điều này, cô ấy cũng vậy. Nhưng không ai trong số họ nói ra bất cứ điều gì.
"Cậu bị lạnh rồi kìa, Hinata."
"Tớ ổn mà." Cô mỉm cười với cậu trong khi rút ngón tay ra, chấm dứt sự kết nối thể xác của họ.
"Cậu chắc chứ? Cậu không muốn trở về nhà sao? Cậu có thể ngủ được vài tiếng trước khi tập luyện buổi sáng."
"Ừ, không sao đâu. Tớ muốn ở đây lâu hơn một chút."
"Được rồi, vậy thì tớ cũng sẽ ở lại. Cậu thấy ổn chứ?"
"Ổn mà."
Nhưng cậu không thấy vậy. Cậu nhận thấy cơ thể cô đã rùng mình như thế nào khi gió lớn thổi qua, mặc cho cô đã cố gắng kìm nén chúng để làm cho nó tinh tế nhất có thể. Màn đêm dường như không có dấu hiệu sẽ sớm trôi đi. Và tiếng hót của dế kêu ngày càng to hơn, chỉ cho thấy mặt trời mọc còn rất xa mới đến. Một cơn rùng mình khác đến từ cô, và Naruto không ổn với điều đó chút nào. Vì vậy, không cần phải nói gì nữa, cậu đã làm những gì mình nghĩ là cần thiết phải làm.
Hinata vẫn hướng ánh nhìn về phía xa xa của ngôi làng, để trí tưởng tượng của cô bay xa đến bất cứ nơi đâu. Cô không để ý khi cậu đứng dậy và xới tung chiếc khóa kéo của áo khoác. Khi khóa kéo được mở ra, cậu đã không cởi nó ra. Thay vào đó, cậu tiến đến phía sau cô và quấn lấy cô cùng với cơ thể của mình, vòng cánh tay duy nhất của mình quanh eo cô để cố định ép cơ thể họ vào nhau. Để chia sẻ sự ấm áp của họ. Theo cách của Naruto.
Rõ ràng như cậu đã thấy, Naruto nhận ra khi cơ thể cô căng cứng trong vòng tay mình. Và sự thoải mái mà Hinata đem đến cho cậu, những gì cậu vừa làm khiến ruột gan cô lộn nhào điên cuồng và quay cuồng với cảm giác bồn chồn.
Naruto chưa bao giờ ghét bản thân về việc mất đi một cánh tay như lúc này. Cậu khao khát mình có thể ôm lấy cơ thể cô bằng cả hai cánh tay biết nhường nào, để ôm cô thật chặt như một người bình thường có thể làm được, để tận hưởng cảm giác ngọt ngào khi được chạm vào cô. Cậu có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lưng cô áp vào lồng ngực mình, và hơi thở của cô bắt đầu nhanh dần đều. Nhịp tim điên cuồng trong lồng ngực cậu cũng trở nên mất kiểm soát. Naruto muốn thuần hóa nó bao nhiêu lần cũng không thể. Trái im này không thể bị kiểm soát.
Họ cứ như vậy trong vài phút, không ai trong số họ nói gì cả. Họ vẫn đang cố gắng chế ngự cơn cuồng phong dữ dội bên trong tâm hồn mình bằng cách tiếp xúc với nhau. Nhưng, khi nó dường như không mang lại kết quả nào, họ đã từ bỏ và để mặc như vậy. Hãy để vũ trụ phát huy vai trò của nó và tạo ra bất cứ điều gì nó muốn xảy ra tiếp theo giữa cả hai.
Naruto cảm thấy cơ thể cô đang dần thả lỏng cho đến khi nó tan chảy hoàn toàn trong vòng tay che chở của cậu. Cậu có thể cảm nhận được cô mềm mại như thế nào, và cách cơ thể họ hòa quyện vào nhau như thể họ không thể tách rời nhau được nữa.
Hinata gục đầu vào ngực cậu và cậu xem đó là tín hiệu đèn xanh để có thể ghé vào và đặt gò má mình lên trên đó. Cô thích sự ấm áp của cậu, nhấn chìm toàn bộ con người cô với cảm giác thoải mái mà cậu mang lại cho cô, giống như cô đang được che chở và bảo vệ khỏi thế giới này. Trước đây chưa có ai khiến cô cảm thấy yên tâm và an toàn như vậy. Và cô chỉ cần vòng tay ấy để biết rằng sẽ chẳng có vòng tay nào của đàn ông ấm áp như của Naruto.
Và Naruto thích cảm giác trọn vẹn của mình, cách sự hiện diện của cô ấy lấp đầy tất cả những mảnh ghép còn thiếu bên trong cậu cho đến khi nó đầy đủ trở lại, và cách những vết sẹo cậu giữ trong suốt những năm qua bắt đầu lành lại chỉ bằng cái chạm nhẹ mà họ chia sẻ vào khoảnh khắc thoáng qua đó. Cô là sự cứu rỗi của cậu. Nhưng, ngay tại thời điểm đó, cậu cũng biết rằng cô đã trở thành điểm chí mạng của cậu.
"Bây giờ cậu ấm hơn chưa?" Cậu thì thầm gần tai cô, thổi hơi thở ấm áp của mình vào đỉnh vành tai và làm nó đỏ ửng lên. Cô có thể cảm nhận được luồng không khí cậu thở ra phả vào cổ cô, khiến cô rùng mình.
"Uh-hum. Cảm ơn cậu, cảm giác thật tuyệt."
"Tớ cũng thích như vầy. Tớ muốn ở như thế này mãi mãi."
Cậu không còn nghĩ đến những gì miệng mình đang nói. Cảm giác như miệng cậu có ý chí riêng và cậu đã để chúng điều khiển. Để nó tự do nói bất cứ điều gì nó muốn.
Cô nhích người, nhẹ nhàng hết mức có thể để cậu không buông lỏng vòng tay ôm lấy cô. Cô nghiêng đầu và quay mặt về phía cậu. Mắt họ chạm nhau.
Hinata có thể nhìn thấy cậu rất rõ ràng, mặc dù ánh sáng là tối thiểu để giúp cô nhìn thấy, nhưng nó vẫn nguyên và trong sáng như ban ngày. Đôi mắt xinh đẹp của cậu đang phản chiếu ánh trăng tròn, đóng khung nó hoàn hảo như một viên ngọc trai sáng giữa đại dương xanh. Sao cô yêu đôi mắt ấy đến thế này. Làm sao cô ấy có thể say mà không cần uống rượu. Bằng cách nào có thể khiến cô ấy mê mang mà không cần chất kích thích.
"Cậu thích thế này? Với tớ sao?"
Tựa như nam châm, kéo họ lại gần nhau hơn.
"Uh-hum, như thế này, với cậu..."
Họ say sưa nhìn ngắm nhau.
"Mãi mãi?"
Không còn gì quan trọng nữa, khi sự căng thẳng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Mãi mãi."
Bộ não cả hai hoàn toàn tê liệt. Họ không thể nắm bắt được bất kỳ lý luận nào về bản chất của mình nữa. Thế giới dường như quay chậm lại, khiến trái đất mất đi lực hấp dẫn cho đến khi mọi thứ trôi nổi như ở ngoài không gian. Họ không thể cảm thấy bất kỳ móc neo nào, ngoài việc giữ chặt nhau như giữ lấy cuộc sống.
Khuôn mặt họ ngày càng gần hơn và gần hơn, cho đến khi môi họ chỉ còn cách một hơi thở. Ngay khi Naruto cảm nhận được luồng không khí nhẹ nhàng mà cô thở ra, một thứ gì đó trong cậu đã vỡ ra, và cậu do dự. Cậu không muốn phá hỏng những gì họ đã có, bất kể đó là gì.
Nhưng khi nhận thấy ánh mắt cô chớp chớp trong một phần nghìn giây trên môi mình như thế nào, và cậu cũng hoàn toàn ý thức được việc mình đang làm.
Và với điều đó, cậu đã thúc ép vận may của mình, chơi đùa với lửa.
"Cậu có nhận thức được bản thân mình trông hấp dẫn như thế nào ngay bây giờ không?"
Im lặng.
"Nó khiến tớ muốn nếm thử cậu, Hinata..."
Lại im lặng.
"Tớ có thể không?"
Im lặng bao trùm.
Sự tĩnh lặng đáng sợ nhất mà Naruto từng cảm thấy. Cậu không quan tâm nếu cả thế giới có quay lưng với mình không. Nhưng nếu chính Hinata là người nói không với cậu, thì cậu thề với trời đất trên cao, địa ngục thậm chí là nơi tốt hơn để sống so với thế giới này.
Đôi mắt cô ánh lên một tia sáng mà trước đây cậu chưa từng thấy qua. "Vậy thứ gì đã cản cậu lại?"
Naruto không muốn nghĩ nữa. Cậu đã đầu hàng.
Và...
Họ hôn nhau.
Nó không phải là một kiểu gì đó thô sơ như lướt qua và chạm vào môi của nhau. Đó là một thứ gì đó ngoài sự tiếp xúc thể xác, một thứ gì đó quá xa lạ nhưng đồng thời lại rất gần gũi, một thứ gì đó mà cả hai chưa thể gọi tên. Nhưng họ biết rằng có điều gì đó ở đây, không phải bởi vì có thể được truyền đạt bằng lời và nhận lại bằng tai. Mà bởi vì cả hai đều biết.
Họ cảm nhận được điều đó qua từng cái vuốt ve, từng tia lửa bùng cháy trong từng tấc da thịt, từng sự thân thiết và tình cảm không nói nên lời mà họ dành cho nhau. Họ không nghe thấy, nhưng họ biết, bằng cả trái tim và tâm hồn.
Cả hai hôn nhau, trong khi trút tâm hồn vào nhau qua đôi môi giành cho nhau cho đến khi nó hòa quyện làm một.
Họ hôn nhau, trong khi hợp nhất cơ thể của họ cho đến khi họ nhấp vào một cách hoàn hảo như một mảnh ghép còn thiếu.
Và lại hôn, trong khi tận hưởng mọi cảm giác mà môi và lưỡi của họ có thể cảm nhận được.
Họ đã hôn nhau, một lần nữa, trong khi tạo ra một bức tường trong suốt để thấy rằng thế giới dường như quá xa vời, lạ lẫm và tan biến.
Nó giống như một cơn đói. Cả hai khao khát điều đó. Để nụ hôn ngập tràn và nhỏ giọt. Lấp đầy mọi khoảng trống của sự trống rỗng bên trong tâm hồn để cảm nhận sự trọn vẹn. Cho đến khi họ không thể chịu được nữa.
Lúc này, họ không nghĩ nữa. Họ không thể nghĩ được nữa.
Cậu không nghĩ làm thế nào mà tay mình lại bắt đầu lang thang lên xuống trên cơ thể cô. Đầu ngón tay cậu tham lam tìm kiếm hương vị của cả những đường cong hẻo lánh nhất trên cơ thể cô.
Cô cũng không nghĩ mình sẽ xáo trộn trong vòng tay của cậu như thế nào cho đến khi cơ thể cô hoàn toàn đối diện với cậu, hai chân vòng qua hông cậu, hai tay ôm lấy đôi gò má cậu thật nhẹ nhàng.
Naruto cũng không nghĩ làm thế nào mà lòng bàn tay mình có thể giữ lấy một bên mặt cô, vuốt ve cổ cô để theo dõi dòng chảy của mạch máu, và chạm đến gáy cô rồi đẩy nó vào mình để nhấn sâu hơn nữa nhiệm vụ mà đôi môi họ đang thực hiện.
Cô vẫn không nghĩ mình đã bắt đầu chải mái tóc vàng của cậu như thế nào, cảm thấy nó trượt qua kẽ hở của những ngón tay, hơi ngạc nhiên về độ mềm mại của nó dưới cái chạm của cô, bất chấp vẻ ngoài đầy gai nhọn của nó.
Môi họ vẫn khẽ mấp máy vào nhau, như thể cố tình để lại dấu vết của mình trên hiện trường. Nó không giống như một trận chiến để tranh giành ai là người kiểm soát. Nó mềm mỏng và dịu dàng. Như thể đôi môi của họ đang nhảy múa trên môi người kia, họ hòa quyện đồng bộ với các chuyển động của mình một cách hoàn hảo, trong khi cảm xúc nguyên thủy của họ như một nhịp điệu để giữ cho họ theo đúng nhịp độ. Nhịp tim đập mãnh liệt, trong khi chuyển động lại rất uyển chuyển.
Mỗi động thái đều nói lên tất cả những điều cần phải nói. Họ muốn... với từng thớ thịt của mình, để nụ hôn kéo dài... cho đến khi ngôi sao cuối cùng trong vũ trụ chết... cho đến khi ranh giới tưởng tượng giữa cõi phàm và thế giới bên kia mờ đi và không còn ngăn cách giữa người sống và người chết... cho đến khi thiên đường và địa ngục hiện rõ cho mọi người nhìn thấy.
Nhưng phổi của họ thì không chịu được. Vì vậy, cả hai tách môi nhau, thở không ra hơi và say sưa. Họ hít thở không khí của nhau, trong khi chờ đợi linh hồn đang hòa trộn trở lại ngôi nhà bằng xương bằng thịt của họ. Tựa trán vào nhau trong khi kiểm soát sự tỉnh táo của bản thân để bộ não tê liệt hoạt động trở lại, trước khi một trong hai người phá vỡ sự im lặng tưởng như họ chỉ sống trong không gian của vòng tay nhau.
"Chúng ta là gì đây, Naruto-kun?" Giọng cô ấy thật nhẹ nhàng, là sự hòa quyện giữa tuyệt vọng và hy vọng. Một điều trái ngược đã ám ảnh cô kể từ khi cậu xông vào thế giới quá tách biệt của cô.
Cậu ngập ngừng. "Uhm... bạn bè?" Cậu nói trong khi vẫn nhẹ nhàng thở hổn hển, để toàn bộ giác quan của mình bị nhấn chìm bởi mùi hương của cô.
"Nhưng bạn bè thì không có nếm môi nhau như vầy, phải không?" Cô nhìn thẳng vào tâm hồn cậu, thật sắc sảo và can đảm, nhưng vẫn có khả năng lôi cuốn cậu ngày càng sâu đậm hơn vào vô hạn của loài hoa oải hương đó.
Naruto biết.
Cậu ấy biết điều đó chứ.
Nhưng, cậu ấy là ai để có quyền đặt tên cho nó?
Làm sao một người như cậu, thậm chí với hình hài không nguyên vẹn này, lại có thể đặt mình bên cạnh một hình dạng hoàn hảo như cô ấy chứ.
"T-tớ xin lỗi, Hinata. Tớ biết mình không nên..."
"Này, có chuyện gì phiền lòng cậu sao?"
Cô ôm lấy khuôn mặt cậu khi cậu quay mặt đi. Ngón tay cái của cô đang vuốt ve gò má in rõ ba sợi râu của cậu, như thể để đảm bảo với cậu rằng cậu có thể tiết lộ bất kỳ bí mật nào với cô. Nhưng khi Naruto từ từ ngước lên để bắt gặp lại ánh mắt của cô, Hinata thấy có một bóng ma khác trong ánh mắt cậu, điều gì đó khiến cô nhớ lại quá khứ của mình. Cô biết ánh nhìn đó. Tuy nhiên, đó cũng chính là con quỷ mà cô đã mất nhiều năm để thuần hóa.
Tính không chắc chắn.
Sự tự nghi ngờ bản thân.
Cảm giác không xứng đáng.
Cô ghét điều đó khi đôi mắt mà cô yêu mến lại tạo ra thứ cảm xúc như vậy, Naruto và bất kỳ sự tiêu cực nào không hề thuộc về nhau.
"Tớ không biết nữa, Hinata. T-tớ cảm thấy như... tớ không có quyền làm điều này. Tớ không..."
"Không, làm ơn dừng lại." Cô ôm đôi gò má cậu bằng cả hai lòng bàn tay để giữ cậu ở nguyên vị trí, sao cho phần trán kết nối của họ không bị tách ra. Chóp mũi cô nhẹ nhàng lướt qua cánh mũi của cậu, cô hài lòng về cách họ hít thở cùng một bầu không khí.
"Nói đi, Naruto-kun... cậu nghĩ mình có thể cứu được tớ ở mức độ nào?"
"C-Gì? Ý tớ là, tại sao cậu lại hỏi như vậy? Tất nhiên là tớ thậm chí sẽ không mất một nhịp nào khi chạy đến chỗ cậu rồi!"
"Điều gì sẽ xảy ra nếu việc đó đẩy cuộc sống của cậu vào ranh giới nguy hiểm?"
"Tớ vẫn sẽ không lùi bước."
"Tớ hiểu rồi... vậy xin cậu hãy nhìn đây, Naruto-kun..."
Cô rời khỏi lòng cậu, khiến trán họ tách ra. Cậu cắn môi nguyền rủa, cậu có thể cảm thấy có gì đó trong lồng ngực của mình đang chùn lại vì thất vọng. Nhưng, Naruto để ý đến cô, và kiên nhẫn chờ đợi những gì cô ấy sắp cho cậu thấy.
Nhưng khoảnh khắc cậu nhìn thấy những gì cô sắp làm, trái tim cậu như rơi xuống. Naruto có thể cảm thấy nó chạm đất như thế nào và ngừng đập trong vài giây. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu thực sự nghĩ rằng nó sẽ dừng lại mãi mãi, nhưng cảm ơn trời nó đã không như vậy.
Cô kéo dây kéo áo khoác của mình xuống... và xuống... và xuống... cho đến khi nó dừng lại ngay bên dưới đôi gò bông đầy đặn mà cậu đã cố gắng không dám liếc nhìn. Cậu nặng nhọc thở dài. Thời gian như trôi chậm lại ngay lúc cô làm vậy, và cậu cảm thấy sợi chỉ mỏng manh giữ sự tỉnh táo của mình sắp bung ra như thế nào.
Cảnh tượng mà Naruto đang nhìn thấy thật chói mắt, làn da của cô đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ giữa quang cảnh xung quanh bị che khuất. Làn da lấp lánh có thể khiến ánh trăng xấu hổ, và khiến chính mặt trăng muốn cũng muốn chìm vào bóng tối.
Nhưng sự tập trung của Naruto đã bị phân tâm khi cậu nhận thấy một thứ gì đó rất lạ ở giữa ngực cô, một thứ mà chắc chắn là không thuộc về nơi đó, đáng lí nó không nên thuộc về đó.
"Cậu có biết tớ nhận nó từ đâu không?" Ngón tay cô sượt qua vết thương khiến da cô sợ hãi.
Cậu chỉ biết nhướng mày, sợ hãi nhìn cô, không thốt nên lời. Có gì đó bên trong cậu đang thì thầm về khoảnh khắc cụ thể đó, có thể là lý do tại sao vết sẹo kia lại ở đó. Nhưng cậu sợ, vô cùng sợ hãi. Bản thân hồi ức cũng thật không thật khó mà chịu nổi, giống như bị bóp nghẹn đến mức đau lòng.
"Phải, cuộc chiến với Pain." Giọng cô ấy nghe thật nhỏ.
Sau đó cậu im lặng, im lặng đến mức cậu gần như quên mất cách hoạt động của miệng mình một lần nữa. Không, mặc dù có thể nói chuyện, cậu cũng không biết phải nói gì. Bộ não của cậu đã ngừng hoạt động, và toàn bộ con người cậu bị chìm trong một lỗ đen.
Ngày hôm đó luôn hằn sâu trong trí nhớ Naruto. Làm thế nào mà một thứ gì đó bên trong cậu có thể bị xé nát một cách đồng bộ với mỗi giây trôi qua khi thanh sắt ấy tiến gần hơn đến nơi cô. Cái cách ý chí cậu bị bẻ gãy khi chứng kiến thảm họa ấy tựa một thứ gì đó giống như một sự đen đủi, biến thế giới của cậu thành một màu đen vô tận chỉ trong một cái nháy mắt. Cậu cảm thấy linh hồn của mình đang tan biến trong làn nước đen sâu thẳm và môi trường xung quanh cậu trở nên vô nghĩa một cách trầm trọng, giống như một người mù đang cố gắng tìm hiểu thế giới trông như thế nào. Tất cả những gì cậu có thể thấy là màu đen. Và điều tiếp theo cậu biết là mình đã đầu hàng con quỷ của chính cậu.
Naruto từ từ nhấc tay lên, ngón tay run rẩy càng ngày càng gần cảnh tượng kinh hãi trước mặt. Khi những ngón tay cậu lướt trên làn da đầy sẹo của cô, một số hình ảnh trong quá khứ lướt qua tầm nhìn cậu, khiến nó mờ đi và khó mà rõ ràng được.
Để rồi cậu bị kéo đi theo con đường kí ức, đến những lúc suýt đánh mất cô.
Kỳ thi Chuunin.
Trận chiến với Pain.
Chiến tranh.
Vô hạn Tsukuyomi.
Nó đấm thẳng vào ruột gan cậu với ý nghĩ ranh giới đánh mất cô ấy mong manh đến nhường nào, khi mà cái chết ập đến với cô ấy thật gần biết bao. Và thế giới của cậu sẽ bị nghiền nát như thế nào nếu nó thực sự xảy ra.
Naruto cảm thấy trái tim mình bắt đầu thắt lại khi đoàn tàu suy nghĩ chạy về những gì sẽ xảy ra bắt đầu trôi đi. Sự nặng nề là không thể chịu đựng được, nó khiến cậu khó thở.
Cậu không muốn nghĩ về điều đó. Cậu biết chứ, một cuộc sống không có cô ấy thật không đáng sống. Nhưng cô ấy đã ở đó với cậu, và đó mới là điều quan trọng.
Và cùng với ý nghĩ đó, cậu nghiêng người, đặt đôi môi run rẩy vì sợ hãi của mình nhẹ nhàng nhất có thể để hôn lên vết thương của cô.
Để hôn lên bằng chứng hữu hình của vòng hận thù đã in sâu vĩnh viễn trên lồng ngực cô.
Để hôn cô ấy và con quỷ của cậu.
Hỡi Đấng tối cao, nếu tôi lại làm cho cô ấy bị thương, tôi hứa, tôi sẽ đem tất cả nhẫn thuật mà tôi có đặt dưới chân Ngài, chỉ để Ngài sử dụng chúng chống lại tôi theo mọi cách mà Ngài muốn.
Cảm ơn vì đã cứu cô ấy.
Cảm ơn vì đã giữ cô ấy lại trong cuộc đời tôi.
Cậu thì thầm điều đó và lặp đi lặp lại. Để giữ cho nó tồn tại trong từng hơi thở và từng nhịp đập của trái tim, cho đến khi giọt máu cuối cùng của cậu lạnh ngắt. Đó là một lời hứa, và một lời cầu nguyện không có sự kết thúc.
Những cái vuốt ve nhẹ nhàng mà cậu cảm nhận được phía sau đầu đã kéo cậu trở lại thực tại. Naruto ngẩng đầu lên, chỉ để thấy một đôi mắt chân thành và xinh đẹp nhất đang nhìn mình theo cách mà trước đây chưa từng có người nào làm được.
"Tớ chỉ muốn nhắc cậu nhớ rằng tớ sẵn sàng làm điều tương tự cho cậu. Rằng tớ sẽ không lãng phí một nhịp nào khi có điều gì đó liên quan đến cậu. Kể cả khi mạng sống của tớ bị đẩy vào ranh giới. Dù tớ biết cái chết sẽ đến, tớ vẫn không hối tiếc..." Cô ấy dừng lại một lúc trước khi kết câu. "Cảm xúc tụi mình giống nhau mà."
Gì?
Gì??
Hinata cũng cảm thấy như vậy ư?
Điều này là sự thật phải không? Mình chắc không phải đang mơ đó chứ?
Naruto vẫn còn nghi ngờ giá trị của mình trong việc nhận được tình yêu. Nhận được từ một nữ thần như cô ấy.
"N-Nhưng... tớ không xứng đáng với điều này. Tớ không đủ tốt giành cho cậu, t-tớ, nhìn nè... nhìn tớ đây này... Tôi không có ngầu chút nào cả. Tớ thậm chí còn không có đủ hai tay và, và..."
"Cậu ngốc quá. Cậu thực sự nghĩ rằng tớ quan tâm đến điều đó ư?"
Sự ngập ngừng trong mắt cậu hiện rõ. Và Hinata đã làm những gì cần phải làm nhất.
Cô hôn cậu, nhẹ nhàng và chậm rãi. Ngọt ngào và dịu dàng, vừa đủ sự mủi lòng. Môi họ lưu luyến nhau cho đến khi cô ngả người ra sau và nhìn chằm chằm vào cậu.
"Cậu cho bản thân quá ít niềm tin, Naruto-kun..." Ngón tay cái vuốt ve gò má ửng hồng của cậu. "Cậu nên biết, bất cứ khi nào tớ nhìn thấy cậu, hy vọng của tớ bắt đầu hình thành và trở nên rõ ràng hơn. Nó đốt cháy một thứ gì đó trong tớ, một ý nghĩa nào đó khiến tớ tin rằng tớ thực sự có thể chạm đến, nắm bắt và giữ chặt nó." Cô dừng lại một chút. "Đó là do cậu cho tớ rất nhiều sức mạnh dù cậu có muốn thừa nhận hay không thôi."
Cô nhắm mắt lại. "Cậu thực sự chưa bao giờ nhận ra thật dễ để yêu cậu sao?"
Dheh.
Naruto cảm thấy trái tim mình đã đập ở một nhịp khác. Giống như đang từ từ cởi trói cho cậu khỏi sợi dây trói buộc trái tim mình. Khiến cậu nhẹ nhõm và nhẹ nhõm hơn theo từng nhịp đập thình thịch của nó.
Nó thật kỳ lạ, cậu nghĩ. Khi cô ấy nói tất cả những điều đó, mọi thứ dường như thật dễ dàng. Làm thế nào sự nghi ngờ về bản thân mà cậu luôn mang theo đã bị nâng lên và vứt bỏ. Cô khiến cậu cảm thấy mình xứng đáng. Xứng đáng để được yêu ai đó và được nhận lại tình yêu.
Người phù hợp sẽ khiến ta yêu chính mình.
Đồng tử của cậu giãn ra, khi những từ đó sống lại trong đầu cậu. Đó là những gì Iruka-sensei đã nói với cậu khi cậu hỏi đùa anh làm thế nào để tìm được người phụ nữ phù hợp giữa đám fangirl đang la hét và đang theo dõi bước đi của cậu. Nhưng tất nhiên, lúc đó cậu không nghĩ nhiều về điều đó.
Nhưng, hiện tại, Naruto đã hiểu được ý của Iruka-sensei qua những lời đó.
Cậu đã mỉm cười. Một nụ cười dịu êm và ranh mãnh.
Bởi vì những gì Hinata khiến cậu cảm thấy giống với cảm giác tràn ngập trong cậu khi gặp mẹ lần đầu tiên. Cảm giác như ở nhà. Cậu cảm thấy đó là nơi thích hợp mà mình thuộc về. Ở một nơi nào đó cậu có thể là con người thật của mình. Một nơi mà cậu không cần phải làm việc chăm chỉ chỉ để được yêu.
"Tìm một cô gái như mẹ."
Vâng, Kaa-chan... con đã tìm thấy cô ấy.
Người yêu con vô điều kiện, giống như cách ta đã làm.
Người không bao giờ ngần ngại đem mạng sống ra để cứu con, giống như cách ta đã làm.
Con đã tìm thấy cô ấy rồi, Kaa-chan. Con đã tìm thấy rồi.
"Hinata, cảm ơn cậu..."
Cậu hôn lên trán cô.
"Cảm ơn cậu đã chấp nhận tớ..."
Cậu hôn lên cả hai mắt cô.
"Cảm ơn vì đã công nhận tớ..."
Cậu hôn lên chóp mũi cô.
"Cảm ơn vì đã luôn tin tưởng tớ..."
Naruto áp trán mình lên trán cô. Đôi mắt cậu long lanh với tình yêu chớm nở mà cậu hứa sẽ giữ mãi. Mùa xuân của cậu đã đến.
"Cảm ơn cậu vì đã yêu tớ..."
Và cậu lại chồm tới, để hôn lên đôi môi cô, cảm giác rất hoàn hảo trên môi mình. Đổ tất cả tình yêu cậu có vào nụ hôn, cho đến khi nó kết nối với tình yêu mà cô dành cho cậu.
"Hinata, em có thể ôm anh được không?"
Không cần hỏi thêm bất cứ điều gì, cô ấy đã làm. Hinata vòng tay qua cổ cậu.
"Không được buông nhé?"
"Được chứ."
Cậu đứng dậy, siết chặt tay để bế cô theo phong cách cô dâu của mình, với một tay, sau đó mang theo sắc hồng nơi gò má và sẵn sàng để nhảy khỏi tượng đài.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" cô ấy hỏi.
"Đến chỗ của anh." Cậu cười với cô. "Làm một số việc khác mà bạn bè không được phép làm."
Cô chỉ mỉm cười và siết chặt vòng tay, rúc mặt vào cổ cậu trong khi thưởng thức mùi hương mang lại cho cô rất nhiều sự thoải mái.
Hôm đó, Hinata bỏ buổi tập luyện buổi sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro