Chương 36

- ÁCH! QUÊN MẤT!

Mới sáng sớm, tẩm điện thải tử đã vang vọng tiếng gào thét. Bọn thị nữ vì vậy không dám bước vào. Họ nhìn dáng vẻ bực bội của Naruto, khuôn mặt ai cũng tái xanh.

Trên giường, anh chàng tóc vàng trừng mắt nhìn vết thương trên tay chằm chằm.

Tối qua, anh định sẽ dùng nó để ăn vạ Hinata. Theo kế hoạch, anh sẽ bắt cô ra ngoài dạo chơi cùng mình. Tưởng sẽ được một ngày riêng tư bên nàng. Nào ngờ, anh lại sơ ý quên mất một điều...

- Chết tiệt mà! - Naruto lẩm bẩm chửi.

Ánh sáng bên ngoài hấp háy rọi vào. Trên làn da mạnh mẽ của anh, những vết xước đã lành lại hoàn toàn. Giống như chưa từng tồn tại. Naruto thở hắt một hơi để bớt bực hơn rồi thả người 'phịch' xuống giường. Anh luồn những ngón tay vào mái tóc vàng hơi rối, đôi mắt đăm chiêu nhìn đỉnh màn.

Nhớ rồi, anh đã nhớ ra sự đặc biệt của cơ thể này. Kể từ năm anh lên bốn, cơ thể của anh bắt đầu có khả năng chữa lành mọi vết thương.

Dù là vết thương lớn hay nhỏ, bất kể nặng nề ra sao... Chỉ cần ngủ một đêm, liền lành lặn như chưa từng xuất hiện. Ấy vậy mà anh lại quên mất! Cứ đinh ninh rằng, hôm nay có thể dùng vết thương tối qua mà ăn vạ nàng.

- Hazzz... - Tiếng thở dài của anh khiến những thị nữ bên ngoài đánh trống ngực liên hồi.

Đối với họ mà nói, sự thất thường của thái tử đã trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng. Vì vậy, mỗi khi ngài tức giận, tim họ lại giật thon thót. Chỉ sợ rằng sẽ bị ăn mắng.

Mãi đến khi Naruto đứng dậy và cho phép họ vào phục vụ, cả bọn mới thở phào, nhanh nhẹn bước đến, thay y phục cho anh.

Vừa chuẩn bị xong, Naruto đã vội vã lượn ra hoa viên.

Anh biết rằng, tà áo tím ấy, mỗi sớm đều sẽ ở đây.

Dù đã vụt mất cơ hội ăn vạ, anh vẫn có vô số cách để ở bên nàng. Vì vậy Naruto liền xốc lại tinh thần, tìm đến hoa viên. Khi anh vừa mới đến nơi, căn đình tinh xảo giữa hoa viên đã nằm trong tầm mắt. Đôi mắt xanh lập tức trợn lên. Trong đình, Hinata cùng Neji đang ngồi đánh cờ.

- C... Cái quái... - Naruto không tin nổi vào mắt mình.

Nàng... Nàng cùng nhị hoàng huynh của anh đang chơi cờ ư? Đây đúng là chuyện hài. Khoan hãy nói về sự lãnh đạm ghét giao thiệp của Hinata. Chỉ riêng tính cách trầm lặng, ưa yên tĩnh của hoàng huynh Neji thôi cũng đủ khiến anh hoang mang rồi. Một người không thích tiếp xúc với nhi nữ như Neji, lại có thể cùng ngồi đánh cờ với nàng ư?

Còn nàng nữa... Chẳng phải hôm qua, nàng rõ ràng không thích hoàng huynh ư? Kể cả khi anh năn nỉ nàng chào huynh ấy, nàng còn chẳng đoái hoài. Ấy mà bây giờ... Cảnh tượng gì đang diễn ra thế này?!

Naruto liêu xiêu tiến lại chỗ họ.

- Dậy rồi à? - Neji mỉm cười với Naruto trong khi vừa hạ một quân cờ xuống bàn. Hinata thì vẫn lãnh đạm như cũ, còn chẳng buồn liếc anh mà chỉ thong thả bao vây nhị hoàng tử.

Naruto nghe một tiếng 'rắc' vỡ nát trong tim. Anh trân trân nhìn bàn cờ vây chi chít quân trên bàn - Hai người ở đây từ khi nào vậy?

- Canh tư. - Giọng Hinata thản nhiên.

- Canh tư á?! - Naruto vò đầu. Đó chẳng phải là lúc anh vừa rời khỏi phòng nàng để đi ngủ hay sao?!

- Do đêm qua, sau khi giải quyết hết công văn ta có ra vườn tản bộ một chút. Nào ngờ bắt gặp nàng ấy cũng đang đi dạo... - Neji ôn hòa cười.

- Thế rồi hai người ngồi đây đến giờ này hả?! - Naruto chống hai tay xuống bàn.

- Đúng vậy. - Hinata đáp không cảm xúc. Cô vừa hạ quân cờ cuối xuống - Kết thúc ván này với chiến thắng gay go.

- Nàng thắng rồi. - Neji cũng buông quân cờ cầm sẵn trên tay.

Cả hai hoàn toàn không quan tâm gì đến khuôn mặt tan vỡ của anh.

- H... Hai người... - Anh chàng tóc vàng ngập ngừng. Lúc này đôi mắt xanh mới để ý thấy những vết khắc trên bàn. Đó là những vết thẳng - Gạch chéo xen kẽ nhau. Dường như được hai người đó dùng để đánh dấu thắng - Thua.

- Hai người... Ai là vết thẳng ai là dấu chéo vậy? - Anh hỏi.

Neji nghe vậy liền mỉm cười sảng khoái. Đôi mắt bạc nhìn sang Hinata - Nàng ấy là vết thẳng đấy. Đúng là một kì thủ cao tay. Ta đã gặp qua nhiều đối thủ nhưng chưa ai có thể ngang ngửa.

Quả thật, những dấu gạch chéo và vệt thẳng luôn xen kẽ với nhau rất điều đặn. Chứng tỏ rằng, Hinata là đối thủ nặng kí đối với Neji.

Naruto ngẩn người nhìn cô.

Lần đầu tiên, anh nhận ra, nàng là một cô gái rất thông minh.

Cảm thấy khó chịu khi đôi mắt xanh cứ dán vào mặt mình, Hinata cau mày, liếc anh - Nhìn cái gì?

Naruto thấy cô phát bực vẫn không dời mắt, anh cứ nhìn cô mãi.

Hinata cũng không biết làm sao với gã này.

Bấy giờ thị nữ cũng đã bày trà và điểm tâm lên bàn. Hinata và Neji cũng không chơi cờ nữa thay vào đó, mọi người bắt đầu trò chuyện. Họ nói về những vấn đề liên quan đến Naruto và Neji.

- Lúc nãy ngươi có nhắc đến xử lí công văn? - Đôi mắt oải hương khó hiểu nhìn sang anh chàng tóc vàng rồi lại hướng về phía Neji - Sao nhị hoàng tử lại phải làm việc đó? Chẳng phải đấy là trách nhiệm của thái tử sao?

- À... Chuyện này... - Neji nhất thời không biết giải thích thế nào. Bên kia, đôi vai Naruto bỗng giật thót lên.

- Đó là vì... - Hai má Naruto đỏ bừng. Anh gãi đầu nhìn khẽ Hinata, cuối cùng chỉ đành xấu hổ quay đi.

-.... - Hinata im lặng chờ đợi Neji trả lời.

Trước sự chăm chú của cô và vẻ mặt tựa như muốn chui xuống đất của hoàng đệ, Neji cười khổ

- Đó là vì... Hoàng đệ của ta còn quá nhỏ.

- Nhỏ? - Hinata vừa lặp lại lời Neji vừa nhìn đôi vai to lớn mạnh mẽ căng lên dưới lớp áo bào của Naruto.

- À... Cũng không phải... - Neji cười gượng - Thật ra, Naruto chưa nắm được chính sự. Dù được chọn là thái tử nhưng đệ ấy vẫn còn non nớt lắm. Cho nên ta được hoàng thượng chỉ định trợ giúp cho đệ ấy. Trước khi Naruto chính thức được sắc phong, ta sẽ tạm thời xử lí công việc thay. Tuy nhiên... - Chàng thở dài - Ta cũng nhiều lần khuyên đệ ấy nên bắt đầu chuyên tâm học hỏi chính trị. Đệ ấy lại không nghe, cứ suốt ngày rong chơi bên ngoài.

- Không có mà... - Naruto rên rỉ. Anh thực sự muối mặt khi để cô biết được điều này.

Chính ra, Neji nói vậy cũng coi như giữ thể diện cho anh rồi. Chứ nói thẳng ra thì, với sự ngốc nghếch của Naruto, xử lí chính sự là chuyện không thể.

Nên nhớ rằng, Naruto không phải do năng lực mà được chọn làm thái tử. Anh được ban cho chức vị này chẳng qua vì Cửu vĩ lựa chọn thôi. Vốn dĩ, bản tính của Naruto không hề thích hợp để làm vua. Anh đơn giản và nhiệt thành, luôn thân thiện với mọi người xung quanh. Không giống như Neji thích đọc sách hay Toneri luôn cố gắng xây dựng những mối quan hệ chính trị, Naruto chỉ thích phiêu lưu bên ngoài và tìm kiếm những người bạn.

Ngay cả hoàng đế cũng nhìn ra được tính cách này của anh. Dù ngài yêu thương anh hết mực nhưng mặt khác cũng không kì vọng ở anh quá nhiều. Có lẽ trong ý định của ngài, cùng lắm Naruto chỉ trở thành vương mà thôi - Một vương tử vô âu vô lo. Nào ngờ, trong chuyến diện kiến Thần Hồ năm đó, lại chỉ có Naruto được chọn.

Giờ thì ván đã đóng thuyền. Kết quả không thể thay đổi. Nhưng với đầu óc của Naruto, muốn anh nắm được chính trị e rằng khó khăn. Vậy nên hoàng đế đành giao công việc của thái tử lại cho nhị hoàng tử Neji - Mong muốn Neji có thể thay Naruto một thời gian, trước khi Naruto có đủ bản lĩnh để bước lên ngai vàng.

Quyết định này của hoàng đế cũng chiếu theo một tiền lệ xưa. Tương truyền vào thời của Tịnh Đế thứ tư cũng xảy ra trường hợp giống vậy. Người được Cửu Vĩ lựa chọn không phải là hoàng tử ưu tú. Để khắc phục tình trạng này, Tịnh Đế thứ tư đã giao việc chính sự lại cho tam hoàng tử, để vị hoàng tử này trợ giúp người kế vị. Sau cùng, Vương triều đó trở thành một trong những vương triều đại thịnh nhất trong lịch sử.

Vì phải xử lí chính sự thường xuyên, ra vào hoàng cung liên tục nên hoàng đế cho phép Neji ở lại Đông Cung, chứ thật ra, phủ của chàng ở bên ngoài hoàng thành. Cả một ngày, chàng dành hầu hết thời gian cho công việc, nhốt mình trong thư phòng. Ngược lại, Naruto được tự do vui chơi, ở bên ngoài thành nghịch ngợm đủ trò.

Là thái tử nhưng thời gian anh ở Đông Cung vô cùng ít ỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro