Chương 50

- Việc bùa ấn bị đánh cắp tuyệt đối không thể nói cho kẻ khác. – Lão trầm giọng. Việc mật đạo bị đột nhập quả là bất ngờ. Kẻ nào có khả năng và sức mạnh làm nổi chuyện đó chứ?

- Nhưng thần lo lắng Thượng Thư đại nhân sẽ phát giác. – Một tên thuộc hạ của lão lo lắng thốt.

- Hừm... - Lão tể tướng im lặng một khoảng lâu.

- Đại nhân....

Lão xua tay – Thôi được rồi. Ta sẽ đích thân đi nói chuyện với tên đó. – Nói rồi lão đứng dậy, bước vào trong màn.

Thấy vậy, đám thuộc hạ liền cúi đầu lui ra. Khi tể tướng đi vào sau trướng nghĩa là ngài đã mệt. Bọn chúng phải trở về.

Cánh cửa khép lại và đám thuộc hạ dần khuất. Chúng không thể thấy được Naruto do kết giới của Hinata. Nhưng cô không để anh biết điều đó.

- Chúng ta vào trong thôi. – Hinata nói.

- Vào trong? Nàng muốn lộ diện à? – Ban đầu anh cứ tưởng cô chỉ thám thính thông tin thôi. Không nghĩ rằng cô lại muốn ra mặt.

Hinata không nói gì. Cô đi vào và không quên kéo theo anh. Naruto giật sững, bị cô lôi đi thô bạo.

Khi họ đi vào phòng, đám thị vệ canh gác xung quanh liền ngất xỉu.

oOo​

Lão tể tướng bật dậy ngay khi nghe tiếng cửa mở. Lão rút gươm ra và lao xuống giường.

- Ai đó! – Trong bóng đêm, lão chỉ nhìn thấy hai bóng người.

Nến đã tắt.

Không gian tối đen.

Thanh kiếm trong tay lão bỗng nhiên bị hất văng.

Cạch!

Nó rơi xuống đất.

- Các ngươi muốn gì?! – Dám đột nhập vào phủ tể tướng, lũ này to gan thật. Nhưng chúng cũng không phải dạng tầm thường vì vào được đây mà không ai phát hiện.

- Hừm... - Hinata mỉm cười ý vị - Chỉ là những vị khách đi dạo đêm thôi.

- Dạo đêm? Lũ khốn! Các ngươi biết đây là tội gì không?! – Khẩu khí của kẻ này thật xấc xược. Giọng nói có vẻ là nữ nhân.

- Tội? – Naruto rút kiếm cười cười – Ta không biết là mình sẽ phạm phải tội gì đấy, tể tướng đại nhân! - Thanh kiếm trong tay anh chĩa thẳng vào mặt lão.

- Hừ! – Lão nghiến răng. Bước lùi về sau. Tay lão luồn vào góc chăn. Ngay tức khắc một tia sáng đỏ rực bùng phát.

- Đây là?! – Hinata sững người.

Một tam giác ma thuật đỏ như máu xuất hiện. Từ tam giác đó, hàng loạt yêu quái lũ lượt chui ra.

- Hahahaha! – Lão cười điên dại.

- Thì ra ngươi là kẻ đã giao kết với yêu quái! – Anh không ngờ tể tướng lại đi xa đến mức này. Đừng nói rằng số yêu quái tấn công Hinata và hoàng huynh hôm đó là của lão. Nếu thế, không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ đứng sau mọi chuyện chắc chắn là lão!

- Câm mồm! – Lão hét lên – Giờ thì chúng bây chết chắc! – Lão giơ tay ra lệnh cho lũ yêu quái tấn công hai người.

Gruuuuu....

Lũ quái vật lao đến chỗ Naruto và Hinata như cơn lốc.

- Hừ! – Naruto mím môi, đứng chắn trước cô. Thanh kiếm trong tay anh điêu luyện xuất ra, đám yêu quái chết như rạ. Máu tanh tung tóe khắp nơi.

- Ngươi rất mạnh.... – Lũ yêu quái không còn dám khinh suất nữa. Chúng bao quanh hai người trong khi vô số đám khác lại lao lên từ tam giác ma thuật đó.

- Phải đóng cánh cổng đó lại. – Hinata nhíu mày.

- Lũ quái vật này! – Naruto liên tục xuất ra vô vàn kiếm khí. Kiếm đi đến đâu lũ yêu quái liền bị chặt thành từng khúc đến đó. Một vài con tấn công được anh, nhưng đôi chân mạnh mẽ đã đạp cho chúng phải văng xa vài trượng. Căn phòng của lão tể tướng cũng vì cuộc chiến mà vỡ nát.

- Á! – Lão chạy vội ra ngoài.

Naruto cũng nhanh chóng bế Hinata lên. Với một cú nhảy, anh đưa cô thoát khỏi đám đổ nát. Kể cả như thế, lũ yêu quái vẫn tấn công hai người liên tục.

- Kikikikikiki... Là ngươi à... – Một con quái cười khằng khặc khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lẽo của Hinata. Đôi mắt nó lóe sáng – Không ngờ lại vinh hạnh gặp ngươi ở đây.

Hinata im lặng.

- Ngươi biết nàng ấy? – Naruto đang chém giết lũ quái vật khác cũng bận tâm mà lớn tiếng hỏi.

- Hừ... – Khuôn mặt cô không được mấy cảm tình.

- À... – Con quái nghe anh hỏi thì càng cười lớn hơn. Hai mắt nó đảo qua đảo lại - Ả là nhân vật quan trọng đấy... Phải không hả? Long...

Đang nói thì nó ngưng bặt.

Naruto cũng sững người.

- Sao? Sợ giống em trai mình hửm? – Hinata mỉm cười. Thanh kiếm cô luôn giấu trong người đã rút ra khỏi bao. Chỉ cần sát khí tỏa ra từ thanh kiếm sáng lạnh đó thôi cũng đủ khiến nó không dám lên tiếng nữa. Em trai nó cũng vì nhắc đến chuyện này mà bị chém bay đầu.

Nếu chết dưới thanh Thanh Vân kiếm đó thì sẽ vĩnh viễn không thể siêu sanh.

- Chết tiệt... - Con quái gầm gừ.

Hinata đưa thanh kiếm đến gần, những ngón tay dài thanh mảnh chạm lên lưỡi kiếm sáng choang – Ta nghĩ ngươi cũng ngửi thấy mùi máu của đứa em khốn khổ rồi nhỉ? Hai ngươi đúng là anh em, ngu xuẩn giống nhau. – Ánh mắt lạnh lùng chuyển sang con quái – Có phải chủ nhân của các ngươi đã thức tỉnh không?

- Ngươi thừa biết còn hỏi. – Bọn chúng dù to lớn nhưng suy cho cùng cũng chỉ là yêu quái bậc thấp. Với sự hiện diện của Long Thần và Cửu Vĩ, bọn chúng không thể tồn tại nổi ở nơi này. Thế nhưng chúng vẫn tấn công được kẻ sở hữu Cửu Vĩ và cô ả, đó là vì chủ nhân của chúng cũng đang ở đây.

Nguồn sức mạnh bóng tối vô tận của ngài cho phép chúng chống lại thần lực của hai kẻ đó.

- Vậy thì hắn tỉnh được bằng cách nào? – Thanh Vân kiếm chĩa về phía con quái.

- Ngươi nghĩ ngài sẽ cho chúng ta biết sao? – Con vật cười gằn

- Nếu vậy... - Hinata nhíu mày – Xin lỗi nhé.

Thanh kiếm nhanh như chớp xuất ra, kiếm khí phản chiếu đầy trời. Lũ quái vật bao quanh cô chết sạch không còn một con.

Đằng kia, Naruto cũng đã giải quyết hết đám quái ở đó.

- Tuy nhiên... - Hinata đáp xuống bên cạnh tam giác đỏ rực. – Nếu không đóng thứ này lại thì chẳng bao giờ kết thúc.

Cô niệm chú và đưa bàn tay ra, thần lực dần áp chế sức mạnh bóng tối, khiến tam giác yêu ma thu nhỏ lại rồi mất hẳn.

- Giờ thì... - Naruto tiến lại chỗ lão tể tướng. Lão đang run rẩy ngồi một góc phía xa. Khuôn mặt cắt không còn giọt máu.

Anh mỉm cười, kiếm trong tay kề vào cổ lão, lưỡi kiếm lạnh và sắc đến độ để lại một vệt máu dài trên chiếc cổ nhăn nheo nhỏ bé.

- Ngài tể tướng còn gì để nói không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro