Chapter 3




Chúng tôi nói chuyện với nhau. Không về Sakura, không về Sasuke, không về lớp mình. Chúng tôi nói về Anlexander và Victor Hugo, chúng tôi nói về Jack London và những người khác. Chúng tôi tựa lưng nhau đọc những quyển sách viết nên thời đại, dưới tán phong thưa dần những chiếc lá. Bầu trời xanh trong ngần, một màu xanh trải rộng diệu kì đẹp đẽ. Tôi làm cupcake, cậu ấy mua Socola nóng, chúng tôi cùng nhau ăn và cùng nhau đùa nghịch, cậu cũng bắt chước tôi, đem ép một lá phong vào vở. Cậu ấy quấy phá những bản vẽ của tôi rối tinh, thỉnh thoảng còn vẽ những nét trẻ con lên đó.

Chúng tôi trải qua một mùa thu dài yên ả.

Tôi mượn Naruto tập vở Toán của cậu ấy. Hôm nay có thầy giáo dạy thay, thầy ấy viết nhanh đến nỗi mọi thứ trôi tuột qua mà tôi chưa kịp ghi lại bao nhiêu. Naruto trao cho tôi quyển vở và đổi lại bằng một cái bánh trứng nướng. Cậu ấy không phải người hám ngọt nên bánh lúc nào tôi làm lạt hơn chút đỉnh. Cậu luôn vui vẻ khi ăn chúng và khen "Ngon cực nha!" Cậu cười híp cả mắt.

Tôi hạnh phúc.


Tối... Tôi lật sách vở học bài. Giở quyển vở của cậu bạn, những nét chữ cứng cáp và rắn rỏi. Mặc dù cậu viết khá ẩu nhưng chữ luôn thẳng đứng và ngay ngắn. Chữ đẹp. Tôi mỉm cười. Cuốn vở ấy có rất nhiều tờ Note màu vàng chú ý ghi lại những giải thích định lí, những hình vẻ minh họa,... cậu ấy có vẻ rất tỉ mẫn mặc dù thoáng nhìn thì có vẻ không như vậy.

Một mùi hương của cậu lan tỏa dịu dàng, tôi mỉm cười một mình...

Tình yêu của tôi lớn dần theo những ngày trôi qua có cậu bên cạnh. Theo những chiếc lá mùa thu nương nhờ gió bay đi xa mãi. Mùa đông tới, rét mướt và khô hanh. Những cành cây khô khốc vươn thẳng đâm lên bầu trời xám xịt với những làn mây mỏng như làn khói. Tuyết không rơi ở xứ này, chỉ có gió gào qua những ngọn thông khản đặc.
Tôi quấn chiếc khăn to sụ quanh cổ, mũi tôi đỏ ửng lên vì lạnh. Hôm nay là sinh nhật của
cậu.

Ngày 10/10

Món quà đã được tôi tự tay làm, một đôi vỏ trứng đang cười toe toét, tôi hy vọng lúc nào cậu cũng cười như chúng. Tôi gói chúng cẩn thận trong chiếc hộp vuông vức, hồi hộp chờ đợi giây phút cả lớp kéo nhau ra ngoài, tôi đến bỏ nó vào balo của cậu.
Mỉm cười khe khẽ. Tôi chạy ra cùng Sakura đang đứng chờ ngoài cửa lớp, cô bạn không hề hay biết gì cả, càm ràm tôi chậm chạp. Tôi gật đầu, mặt nóng bừng, tự nhiên cảm giác như mình vừa làm việc gì sai trái.

Nhưng thích thật, khi tôi có thể tặng quà cho cậu mà có thể gi rõ tên của mình... Hinata Hyuga.


Hôm nay chúng tôi học nhảy xà ngang. Thầy giáo đã làm mẫu thử. Tôi không thích chơi thể thao, tôi thích đọc và thích vẽ, thế thôi.

Mọi người đều hú hét khi cậu và Uchiha cùng chạy đua và bật một cách đẹp mắt qua xà. Người cậu tung lên không trung và lộn một vòng trước khi tiếp đất nhẹ nhàng như một con mèo. Thuần thục, chuẩn xác. Phải nói là thực sự đẹp ấy! Điểm A+ Cậu ấy đưa tay hình chữ V về phía tôi, cười rạng rỡ... Tim tôi đập thình thịch, thình thịch, tôi mỉm cười lại với cậu ấy.

Từ khi nào cậu ấy đã để ý rằng phía sau cậu có tôi?

Tới lượt tôi, tôi vội vàng đứng dậy, theo vạch xuất phát lao đến, tôi nhún chân bung người qua mức xà. Được rồi, tôi qua và không làm đổ mức... Thành công ngoài mong đợi mặc dù tôi tiếp đất khá gấp và không được đẹp.

Tôi nhận ra điều tồi tệ ngay lúc đó!

Tôi không thể đứng được, chân tôi hoàn toàn mất cảm giác...

Sao thế này, tôi không thể điều khiển được chân phải của mình nữa... nó đơ ra, không thể khụy lại và giúp tôi đứng lên. Di chuyển đi, di chuyển đi cái chân ngu ngốc! Tôi tấm tức, đưa tay chạm vào nó, chỉ hơi tê, còn không một chút cảm giác nữa... Tôi cứng người, chuyện gì vậy?

"Đứng lên đi! Mức xà đó mà còn nhảy không được nữa sao?" Giáo viên thể dục bắt đầu nạt nộ khi tôi ngồi ì ở tấm nệm đỡ mà không chiu về chỗ.

"Em không... em không có đứng được..." Tôi lầm bầm.

"Đứng lên!" Ông ta ra lệnh. "Người tiếp theo!"

"Chân của em... nó... nó..." Tôi lắp bắp không rõ. Thực sự tôi không biết nó bị thế nào. Tôi thấy họng mình nghèn nghẹn.

Sakura chạy về phía tôi khi cả lớp bắt đầu xầm xì, cậu ấy xem đầu gối tôi, nó sưng lên một cục.

"Hinata bị thương rồi, em đưa cậu ấy đến phòng y tế!"

"Để tớ! Cậu không mang nỗi cậu ấy đâu." Naruto bế thốc tôi lên và mỉm cười với Sakura.

"Nhờ cậu Naruto." Sakura cắn môi lo lắng, cô ấy đưa tay vuốt tóc mái đang ướt đẫm mồ hồi của tôi thì thầm: "Đừng lo Hinata... Cậu sẽ ổn thôi, không có gì đáng ngại đâu..."

Tôi gật đầu với cô ấy. Vòng tay vững chãi vội vã mang tôi đến phòng y tế. Tôi thấy người mình nóng ran, tim bắt đầu buổi ca múa nhạc loạn xạ trong ngực. Tôi thấp thỏm, dưới lớp áo thể dục, mùi của cậu như nắng, thơm nhẹ và ấm áp. Làn da bánh mật của cậu đang vòng quanh người tôi, hơi thở của cậu, chúng khiến da tôi tê rần. Tôi đỏ mặt, nếu mà cậu biết được những gì tôi đang nghĩ trong đầu, tôi sẽ xấu hổ chết mất...


Chấn thương nặng, tôi phải phẫu thuật, điều đó thật không ngờ. Suốt thời gian nằm viện có rất nhiều bạn bè đến thăm tôi. Những cô bạn bên câu lạc bộ Mĩ thuật, mọi người bên thư viện. Bạn cùng lớp cũng đến rất nhiều. Họ làm cho phòng bệnh của tôi lúc nào cũng náo nức vui vẻ. Sakura hay đi cùng với Sasuke đến, cô bạn thân càm ràm nào là tôi dạo này gầy hơn, mặt lúc nào cũng xanh tái, và vân vân... Thực sự thì tôi vốn ốm yếu từ nhỏ, số lần bệnh cũng khó mà đếm hết, vậy mà Sakura lúc nào cũng lo lắng như thế. Cô còn nằng nặc đòi đút cho tôi ăn mặc dù tôi có bị thương gì ở tay đâu? Cô ấy lúc nào cũng bảo bọc tôi như một đứa con nít...

Tôi không nỡ trách cô vì đã làm cậu buồn, cô luôn hạnh phúc bên Sasuke... Cậu ta lạnh lùng một cách quá đáng, dẫu vậy vẫn là một người tốt.

Đó là lựa chọn của Sakura...


Cậu cũng đến, điều đó làm tôi vui lắm. Lần đầu, cậu càu nhàu về việc đã đi nhầm bốn cái phòng để gặp được tôi. Lũ bạn siêu tinh quái của chúng tôi nói với cậu tôi nằm ở phòng 33 nhưng hình như đã quên mất phòng 33 tầng mấy. Cậu thì nhanh nhảu đoảng, cũng không thèm hỏi mà chạy đến đây. Nhìn bộ mặt xụ xị của cậu, tự nhiên tôi thấy buồn cười ghê...

Cậu mang đến cho tôi rất rất nhiều sách để giết thời gian. Những cuốn sách thơm mùi nắng dịu dàng. Những cuốn sách của cậu.

Chúng tôi cùng nhau nghe những bản nhạc của Bethovent và Mozart, cùng nhau uống socola nóng và ngắm nhìn mùa đông đang ùa đến. Màu trời lúc nào cũng xám ngoét, mây dường như trôi nhanh hơn và một ngày ngắn đi thấy rõ. Ở ngoài kia, gió đang gào khản, những tán cây chao đảo khẳng khiu với những cành khô trơ trụi. Tôi rùng mình, những đợt thuốc đắng nghét làm cổ họng tôi rát bỏng, vị giác tôi chẳng còn cảm nhận được gì nữa...

_________________________

End!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #naruhina