Chapter 4



Những thảm cỏ xanh màu đậm lúc nào cũng ươn ướt, ngọn cong trĩu vì những giọt sương nặng trịch.

Tôi ghé mắt qua cửa sổ phòng mình thờ ơ nguệch ngoạc những màu xanh kì ảo.

Bao nhiêu ngày qua rồi để bầu trời có lại một màu xanh đẹp được như thế. Tôi cũng chẳng rõ, chút nắng mờ mờ làm những đám mây hửng sáng phía cuối trời. Nơi xa kia, đường chân trời bị rạch nát bởi những tòa nhà chồng chéo cao thấp lẫn lộn.

Khối lửa chói lòa chậm chạp nhô lên, mang theo màu đỏ chót tươi mới rải khắp những con đường nhộn nhịp, khắp những cao ốc, những núi đồi, những thảo nguyên, những bình địa, những đại dương...

Tôi thẩn thờ trông theo màu đỏ ấy, chúng tan quyện với màu trời xanh đằm trong vắt. Bức tranh cuối cùng được hoàn thành, không có gì đặc sắc lắm.

Chỉ là những gì tôi nhìn thấy được từ Bình minh hôm nay, màu đỏ ối của mặt trời, màu xanh của cỏ, màu xanh của trời, màu xám của những tòa nhà đang ngủ, màu của những đám mây...

Tối qua trời mưa, sáng nay trời sạch sẽ...

Cậu bứơc vào phòng lúc nào tôi không rõ, cậu hoảng hốt ôm chầm lấy tôi... Tôi bình lặng, thì ra, tôi đã khóc.

Tôi sẽ mất đi đôi chân này, chúng không sử dụng được nữa...

Tôi đón nhận cái tin kinh hoàng đó trong câm lặng, nước mắt đua nhau rơi xuống, nhanh đến nỗi tôi không kịp nhận ra lúc đó mình đang khóc. Mẹ tôi sửng sốt, ba tôi quay mặt đi đau lòng, em gái tôi nức nở, anh trai tôi thở dài bất lực.

Duy chỉ cậu là vẫn cười với tôi, nụ cười làm tôi an tâm. Sau hôm đó tôi không ngủ được, nhắm mắt là lại thấy đau đớn. Tôi kiệt quệ.

Cậu vẫn đến, như thường lệ, mang sách đến, bật những bản nhạc không lời nhẹ nhàng.

Chúng giúp tôi dịu đi những cảm giác rối ren nửa mơ nửa thực. Nhưng lúc này, cậu còn mang cả những quyển vở của cậu, bắt tôi chép lại đàng hoàng, cậu giảng bài cho tôi.

Giọng cậu trầm ấm, tôi im lặng lắng nghe. Cả gian phòng bệnh im phăng phắc, chỉ có mỗi giọng cậu lúc cao lúc thấp thật hay.

Cậu dựng tôi đứng dậy. Cậu ép tôi tham gia vào một khóa vật lí trị liệu.

"Vô ích thôi, tớ không thể đứng nữa đừng nói là đi!" Tôi hét lên, cả người tôi run rẩy, bài tập làm tôi toát hết mồ hôi và thất vọng tột cùng.

Chỉ là bám vào lan can di chuyển một mình từ bên này sang bên kia, một khúc rất rất ngắn.

Tôi muốn òa khóc, tại sao cậu lại chèn ép tôi làm việc này, rõ ràng là nó vô dụng, nó chỉ làm tôi đau đớn thêm.

"Cậu phải tập! Tiếp tục đi! Cậu phải đứng lên bằng đôi chân của mình!"

Cậu hét lên với tôi. Đôi mắt xanh như ngày giông bão, xoáy lại giận dữ.

Tôi nín lặng lắc đầu. Cậu ôm chầm lấy tôi.

"Cậu phải đứng lên, chúng ta chưa hết hy vọng mà!"

Tôi lắc đầu, và khóc, tôi bất lực

... Tôi yếu ớt...

Tại sao điều này lại xảy đến với tôi?

Tại sao là tôi chứ không phải ai khác?

Tôi thẫn thờ, mặt giấy trắng tinh đã lem nhem những màu đen, đen kịt, đen mù, một cách vô tổ chức, vô hình thù. Chúng chính là tâm trạng của tôi.

Tôi buông cọ mà nức nở...

Naruto kiên nhẫn bắt tôi đi tập, hàng ngày, hàng ngày. Sau giờ học, cậu mang đến một cốc Socola nóng hổi, một vài cái bánh trứng nướng nhưng lúc nào cũng than thở là nó quá ngọt và béo.

Cậu tiếp tục giảng bài cho tôi, tiếp tục dìu tôi bứơc những bước khó khăn từ bên này hành lang sang phía bên kia.

Cậu hoàn toàn trở thành cả thế giới của tôi.

Tôi chập chững đi những bước đầu tiên.

Cả gia đình tôi mừng rỡ, bác sĩ cũng phải bất ngờ bởi sự tiến bộ đến không tưởng này. Ông ấy gật gù và đem đến cho tôi một chương trình trị liệu hồi phục.

Cuối cùng thì tôi cũng đã có một chút hy vọng...

Hôm nay Sakura đến thăm tôi, cậu cũng đến. Họ gặp nhau.

Sasuke đi cùng Sakura, còn cậu đang ngồi đọc cho tôi bài thơ của James J. Walker

"Will you love me in December as you do in May,

Will you love me in the good old fashioned way?

When my hair has all turned gray,

Will you kiss me then and say,

That you love me in December as you do in May?"

~James J. Walker

_________________________

'Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ'

'Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả'

'Khi tóc em bạc màu sương pha'

'Anh sẽ hôn em và nói thiết tha'

'Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ.'

_________________________

Tôi lẩm nhẩm và cười một mình. Một bài thơ siêu siêu lãng mạn phải không?

"Bài thơ hay quá!" Sakura mở cửa, giọng nói quen thuộc của cô vang lớn.

"Sakura cũng thấy nó hay à?"

Cậu cười nhẹ nhàng, cái nhìn ấm áp. Bài thơ đó đáng lẽ nên được đọc cho Sakura thay vì tôi. Tôi cắn môi, lơ đễnh nhìn ra những đám mây mỏng trên nền trời màu khói.

Chúng tôi nói chuyện với nhau. Về trường lớp, về thầy cô, về các môn học, về những sự kiện gần đây. Cuối cùng, hai người kia cũng tạm biệt. Sasuke ra ngoài phòng bệnh sớm hơn, Sakura thỏ thẻ gì đó vào tai cậu, cô ấy cười khúc khích. Nhìn xem, cậu đỏ cả mặt...

Rồi cuối cùng, cô bạn dúi cho cậu một thứ gì đó.

Một phong thư.

Họ rời khỏi, tôi nghe tiếng bước chân và cười nói của họ xa dần, Naruto ra tiễn hai người kia, tôi lặng thinh nhìn bầu trời ảm đạm.

Tôi đang ghen.....

Một cảm xúc xấu xa đáng ghét mà tôi lẽ ra không được có.

Cậu ấy từ đầu không phải là của tôi, vậy lấy tư cách gì tôi ích kỉ?

Tôi run lên nhè nhẹ, Naruto để cửa sổ mở, những cơn gió đông lùa vào lạnh buốt.

Hơi ấm của cậu tan theo những đợt rít lên điên cuồng.

Tôi dựa đầu vào tường thẫn thờ. Rồi tôi mím chặt môi, gượng dậy, tôi bám vào thành giường trượt xuống.

Đau... đau đến bật khóc....

Đôi chân của tôi loạng choạng, đau đến buốt não. Những ngón tay nắm chặt thành giường đến trắng bệch, mồ hôi bắt đầu rỉ ra.

Tôi nhất định sẽ bước trên đôi chân của mình!

Tôi nhích chân đi, bám vào cạnh giường, rồi tới cạnh tủ.

Đôi chân ngu ngốc vẫn cứ trơ lì và cứng nhắc. Mỗi lần nhấc bước tôi lại cảm thấy đau buốt.

Có phải xưa kia nàng tiên cá cũng cảm thấy thế này trong mỗi bước khiêu vũ cùng vị hoàng tử mà cô yêu?

Vậy thì cô ấy thật là can đảm, cô ấy vẫn có thể bước trên hàng ngàn mũi kim để đến bên cạnh người mà cô yêu nhất.

Chỉ tiếc rằng, chàng hoàng tử đó đã không chọn một cô gái câm mà chọn một nàng công chúa diễm lệ nước láng giềng.

Tiên cá à, liệu đến khi nàng tan thành bọt biển, nàng có hối hận không?

Nàng đã chọn Hoàng tử là cả thế giới của mình...

Tôi vấp ngã, nền đất lạnh giá.

Không phải... không phải thế.

Tôi ngã vào một vòng tay ấm áp vô ngần, một khuôn ngực rắn rỏi.

Gương mặt cậu lo lắng, một chút hốt hoảng, đôi mắt xanh biển tuyệt đẹp đang nhìn tôi buồn bã.

Cậu thở hắt.

"Đừng cố quá... Hôm nay cậu đã hoàn thành bài tập của mình rồi..."

Cậu bế tôi về lại chiếc giường trắng nhăn nhúm. Tôi im lặng không đáp.

Rồi khi cậu ngồi xuống bên cạnh... Tôi cười như một đứa con nít

"Tớ đã từng khiêu vũ rất đẹp..."

"Tớ biết..."

"Không biết tớ có còn khiêu vũ được nữa không nhỉ?"

Tôi khẽ khàng, một câu hỏi vụt khỏi môi nhẹ như hơi thở.

"Tất nhiên là có rồi!"

Cậu cười toe toét

"Cậu sẽ là bạn nhảy của tớ trong lễ hội cuối năm học. Hứa nhé!"

Cậu giơ ngón út chờ đợi.

Mắt tôi mở lớn nhìn cậu. Tôi cười:

"Ừ!"

Giữa chúng tôi tồn tại một lời hứa.

_________________________

End!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #naruhina