Chapter 1.2: The Secret of The Purple Mist

Shikamaru cùng Ino đến căn nhà gỗ chỉ vài phút sau khi nhận được tin nhắn từ Naruto. Dựa theo tóm tắt tình huống, gã dự trù họ sẽ cần đến sự trợ giúp của một người có chuyên môn vượt xa mình và Hokage.

Khi nhảy qua cửa sổ căn phòng gã phát hiện đội bảy đang ngồi thành hình tam giác trên sàn gỗ cũ kỹ.

"Hokage-sama," Shikamaru lên tiếng, thông báo sự hiện diện của mình, mặc dù cả Naruto và Sakura đều đã cảm nhận được họ đang đến gần từ cách xa hàng dặm. Sasuke là người duy nhất quay lại với đôi mắt mở to.

Sasuke đứng dậy khi chạm mắt Shikamaru. "Shika, cái quái gì vậy! Cậu cũng ở đây à?"

"Shika?" cả Ino và Shikamaru đều lặp lại biệt danh kỳ lạ này. Nó thậm chí còn lạ lùng hơn khi phát ra từ miệng Sasuke.

Sasuke cười như thể sắp phát điên. "Thật tình, cái quái gì đang xảy ra ở đây thế?"

Naruto đứng dậy và đặt tay lên vai Sasuke an ủi. Sasuke nhìn hắn bằng đôi mắt đen thút thít (lại là một biểu cảm kỳ lạ đối với Sasuke mà Naruto biết) nhưng gật đầu trước sự trấn an thầm lặng của Naruto. Cả hai ngồi xuống đợi Ino và Shikamaru tham gia vào vòng tròn nhỏ của họ.

"Cậu biết cậu ta là ai không?" Naruto hỏi Sasuke, chỉ ngón tay cái vào Shikamaru, người vừa cúi xuống bên cạnh hắn.

Sasuke gật đầu. "Tất nhiên, cậu ấy là bạn thân nhất của em. Đồ ngốc, anh biết điều đó mà."

Đôi mắt của mọi người đều mở to trước thông tin này. Shikamaru hầu như còn không coi cả hai là người quen chứ đừng nói đến bạn bè.

Ino bò lại gần Sasuke và nhìn thẳng vào mắt anh, hành động chỉ càng khiến anh nghiêng người ra xa hơn. "Còn tớ thì sao?" Cô hỏi và Sasuke nhìn đi nơi khác.

"Chắc là có? Trông cô có vẻ quen quen. Có lẽ chúng ta học cùng lớp ở Đại học Tokyo chăng?"

Ino chớp mắt với thông tin mới mẻ. "Tokyo?" Cô nhìn sang những người khác. Không ai hiểu gì cả. Cô quay lại nhìn Sasuke, "Nơi đó ở đâu?"

Sasuke quay lại nhìn cô và trừng mắt. "Cái gì ở đâu?"

"Tokyo?"

"Cô ngớ ngẩn đấy à?" Lời nhận xét của anh khiến dây thần kinh ở thái dương cô giật giật nhưng cô lờ đi và chờ đợi một câu trả lời rõ ràng hơn. Anh tiếp tục, "Thủ đô của Nhật Bản; đô th công ngh của thế giới. Không phải chúng ta đang ở Nhật Bản sao?" Anh nhìn quanh như thể câu trả lời có thể nằm đâu đó trong căn nhà gỗ tối tăm và u ám này.

Họ chưa bao giờ nghe đến một nơi như vậy. Mặc dù thế họ không muốn đào sâu thêm mà âm thầm ghi nhớ cái tên "Tokyo" này. Ino chọn khai thác bằng một câu hỏi khác. "Cậu đang làm công việc gì?" Cô hỏi và Sasuke lờ cô đi một lúc để trừng mắt nhìn Naruto.

"Tại sao em phải trả lời mấy cái này? Sao anh không nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra đi?" Thấy giọng Sasuke như sắp khóc lần nữa, Naruto liền đưa tay ra nắm lấy tay anh. Hắn mỉm cười dịu dàng với Sasuke, hiểu rằng vì lý do nào đó anh lại tìm thấy niềm an ủi ở mình.

"Sasuke, trước hết cậu hãy cứ trả lời các câu hỏi thôi." Sasuke có vẻ thả lỏng trước lời động viên của Naruto. Bàn tay nhợt nhạt của anh nắm chặt lấy tay hắn, và khi Naruto không rút ra, anh nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng tuy vẫn có chút gượng ép và gật đầu.

Lông mày Shikamaru nhướn lên với cảnh tượng trước mắt. Gã nhìn Sakura để tìm câu trả lời nhưng vẻ mặt ngơ ngác không kém của cô không cho gã lời giải thích thực sự nào.

Đôi mắt Sasuke quay lại tập trung vào Ino. Anh nói, "Có. Tôi làm việc tại một nhà xuất bản trong thành phố với Shika." Anh gật đầu với Shikamaru.

Ino gật đầu trầm ngâm rồi tiếp tục hỏi, "Cậu có nhớ điều cuối cùng cậu làm trước khi đến đây là gì không?"

Sasuke suy nghĩ một lúc, "Tôi đang ở chỗ làm." Anh nhìn Shikamaru, "Cậu đang kể cho tớ nghe về trận đấu khúc côn cầu mà tớ bỏ lỡ."

Khúc côn cầu? Tất cả bọn họ đều cân nhắc đến việc đề cập "trò chơi" bí ẩn này. Đó là một dạng chiến đấu hay chỉ là thi đấu thể thao?

Ino tiếp tục, "Còn trẻ con thì sao. Cậu có con không?"

Sasuke nhăn mũi trước điều này và lắc đầu.

Phản ứng của anh khiến dạ dày Sakura quặn thắt. Cô nhìn đi nơi khác, đột nhiên tràn ngập chua chát. Sarada. Cô nghĩ đến cô con gái cưng của mình. Sarada rất yêu bố, ngay cả khi anh chẳng mấy khi ở bên cạnh con bé. Cô biết Sasuke cũng yêu con gái, nhưng...

"Cậu đã kết hôn chưa hay có đang hẹn hò với ai không?" Ino tiếp tục, và Sasuke gật đầu. Phản ứng này khiến Sakura bừng sáng với hy vọng chồng mình chỉ tạm thời mất trí nhớ và ít nhất cũng nhớ được mối ràng buộc hôn nhân giữa hai người. Nhưng ngay sau đó anh nhìn sang Naruto và tất cả đều mở to mắt.

"Tất nhiên rồi," Sasuke nói bằng giọng nhỏ nhẹ. "Anh ấy là người yêu của tôi." Anh chỉ Naruto và gật đầu.

Cả hai lông mày Naruto nhướn lên. Hắn cần xác nhận lại, "Người yêu?"

Biểu hiện của Sasuke chuyển thành thứ gì đó chừng như tổn thương và tức giận trước khi trả lời, "Phải, đồ ngốc. Hôn nhân đồng tính vẫn chưa hợp pháp ở Nhật Bản. Chúng ta đã ở bên nhau mười năm rồi. Sao chuyện này em cũng phải giải thích cho anh chứ?"

Tim Naruto đập thình thịch trong lồng ngực. Điều Sasuke vừa nói làm hắn choáng váng. Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, lý do vì sao người kia lại dựa dẫm vào hắn đến vậy trong suốt khoảng thời gian vừa rồi.

Sakura không thể chịu đựng được nữa. Cô đột ngột đứng dậy, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Cô cố gắng mỉm cười để họ biết cô vẫn ổn, nhưng hóa ra nó lại giống một cái nhăn mặt hơn. Cô nhìn xuống những đồng đội của mình và lắc đầu, "Tớ cần chút không khí trong lành." Cô nghẹn lời, nhảy qua cửa sổ và lao mình vào bóng tối.

Naruto nhìn cô rời đi. Hắn muốn đứng dậy đuổi theo nhưng bàn tay mạnh mẽ của Sasuke đã ngăn lại.

Sasuke ngước lên nhìn hắn với ánh mắt cầu xin như lúc trước. "Đừng để em lại một mình." Sasuke thì thầm, lời nói của anh chỉ dành cho Naruto nhưng cả Ino và Shikamaru đều nghe rõ. Naruto cảm thấy giằng xé, hắn nhìn hai người bạn thời thơ ấu của mình, biết rằng cả hai đều cần một sự an ủi nào đó.

Naruto quỳ xuống trước mặt Sasuke và xoa đầu anh, điều mà hắn đã làm nhiều lần mỗi khi muốn hàn gắn một sự hiểu lầm nào đó với cậu con trai Boruto của mình. Tuy cử chỉ này hơi khó xử một chút nhưng lúc này có lẽ không hẳn là không phù hợp. "Tớ phải đi kiểm tra xem Sakura-chan có ổn không," Naruto giải thích với một nụ cười ân cần.

Sasuke trừng mắt và siết chặt tay Naruto. "Anh đang đùa đấy à?" Anh nuốt từng lời trong tiếng thì thầm giận dữ. "Người phụ nữ đó là ai? Và tại sao cô ta lại cần anh an ủi?" Anh quay sang Shikamaru và Ino, giọng càng lúc càng gay gắt, "Và tại sao chúng ta lại ở đây, giữa nơi hoang tàn đổ nát này và tại sao mấy người không chịu trả lời tôi một cách thành thật đi?" Mắt Sasuke mở to đầy căm phẫn; anh đang mất kiểm soát. Tình huống này đã quá sức chịu đựng của Sasuke rồi. "Còn cái này nữa!" Anh đứng dậy và nhấc phần còn lại trên cánh tay trái của mình. "Sao tôi lại mất đi một cánh tay chứ? Và sao trông nó như thể đã biến mất nhiều năm rồi vậy?" Bây giờ Sasuke đã bắt đầu la hét. Cả ba ninja đều biết họ phải sớm xoa dịu tâm trạng tồi tệ của anh. Sasuke có thể không nhận ra, nhưng con mắt Sharingan của anh đang đỏ rực. Lúc này đây anh đang sôi sục và trông như sẵn sàng giết người đến nơi. Anh tiếp tục với giọng đe dọa, "Nếu tôi không sớm nhận được câu trả lời nào, thề có Chúa là tôi sẽ..."

Câu nói của Sasuke bị cắt đứt bởi một nhát chém sắc bén vào sau cổ. Đôi mắt anh nheo lại, cơ thể lịm đi. Naruto đứng phía sau, ôm lấy cơ thể Sasuke và đặt anh nằm xuống sàn.

Hắn đứng thẳng lên cùng hai người còn lại. Tất cả đều nhìn xuống Sasuke.

Ino lên tiếng trước, "Tớ nghĩ mình biết chuyện gì đang xảy ra rồi."

Họ quay sang nữ kunoichi tóc vàng hòng tìm kiếm câu trả lời.

Cô tiếp tục, "Tớ đã từng nghe nói đến một cấm thuật được tạo ra bởi gia tộc đối thủ của Gia tộc Yamanaka. Chỉ là tin đồn thôi, nhưng..."

"Nhưng sao," Naruto nhấn mạnh.

"Chà, tớ phải điều tra lại đã. Hiện tại không còn thông tin lưu trữ gì về gia tộc này nữa rồi. Nhưng trong dòng tộc tớ chúng được biết đến với cái tên Purple Mist. Chúng chuyên về một nhẫn thuật tương tự như của tộc Yamanaka nhưng kết hợp thêm với ảo thuật hắc ám của riêng mình. Có vẻ những gì xảy ra với Sasuke bây giờ là tác phẩm của chúng. Những kẻ này đã tiến một bước xa so với Shintenshin no Jutsu rồi."

"Một bước xa?" Naruto thắc mắc trong lúc nhìn xuống khuôn mặt bất tỉnh của Sasuke.

"Khá khó để lý giải, nhưng..." Ino tiếp tục, tìm cách giải thích những gì cô hiểu về tình trạng của Sasuke lúc này. "Có vẻ như đây không phải Sasuke mà chúng ta biết."

"Ý cậu là cậu ấy bị thao túng à?" Naruto hỏi.

"Không có khả năng này." Shikamaru kết luận. "Cậu ta nhận ra chúng ta. À, hầu hết chúng ta..." Hắn nghĩ đến Sakura và không khỏi cảm thấy chua xót cho cô. "Cậu ta biết mình là ai, nhưng con người cậu ta biết và chúng ta biết lại khác nhau."

"Chính xác," Ino gật đầu. "Cậu ấy là Uchiha Sasuke, nhưng cũng không phải Sasuke. Hiểu rồi chứ?"

Naruto nheo mắt và gãi cằm, tự hỏi liệu hành động ấy có giúp ích gì cho sự hiểu biết của mình hay không. "Ờ... đại loại thế?" Hắn nói dối. Hắn không thể hiểu được tại sao người này lại có thể là Sasuke.

Ino lắc đầu, cố kiềm chế để không gọi vị Hokage của mình là tên đần như cô vẫn thường làm khi còn ở học viện. Thay vào đó cô giải thích thêm. "Thuật Shintenshin cho phép chúng ta tạm thời dịch chuyển linh hồn của mình vào đối thủ." Cô chỉ vào Sasuke. "Linh hồn này giống y hệt, nhưng không phải là linh hồn Sasuke của chúng ta. Cùng một linh hồn nhưng lại khác nhau; cách lý giải duy nhất chỉ có thể là—"

"Một linh hồn từ thế giới khác được dịch chuyển đến đây." Shikamaru kết thúc suy luận của Ino và cô gật đầu đồng ý.

"Đúng vậy. Nên nếu phiên bản Sasuke này đến từ một thế giới khác, có thể Sasuke của chúng ta—"

"Đang ở trong thế giới kia." Lần này Naruto lên tiếng và Ino gật đầu khích lệ khi cuối cùng người kia cũng hiểu.

"Phải có cách hóa giải nào đấy," Ino tiếp tục. "Tớ sẽ tìm kiếm. Chúng ta cũng cần điều tra xem thuật này có phải do những tên thuộc hội Purple Mist đứng đằng sau hay không. Và nếu là vậy, chúng ta cần biết danh tính của chúng và lý do tại sao chúng lại nhắm vào Sasuke chứ không phải ai khác. Cách duy nhất phá được loại nhẫn thuật phức tạp này là lấy được 'phương pháp chữa trị' từ nguồn gốc của nó. Nhưng trong lúc đó," cô nhìn Naruto. "Chúng ta không được để Sasuke dao động. Cậu ta quá mạnh và không biết cách kiểm soát chakra của mình. Nếu nổi điên lên cậu ta có thể giết chết những người xung quanh hoặc thậm chí là bản thân mình. Có thể đây chính là mục đích của kẻ thù."

Naruto gật đầu, "Tớ hiểu. Giờ bọn tớ sẽ đưa Sasuke trở lại tháp Hokage. Ino, tớ cần cậu giải thích mọi chuyện với Sakura-chan." Hắn quỳ xuống, nắm lấy cánh tay Sasuke rồi kéo nó qua vai mình. "Shikamaru!"

"Đã rõ."

Sau khi họ di chuyển, Ino rời khỏi căn nhà gỗ để tìm kiếm người bạn thời thơ ấu của mình.

________________________________________

Họ được xuất viện ngay sau khi Sakura rời khỏi phòng. Sasuke được đưa cho một chiếc quần jean, áo sơ mi dài tay cùng áo khoác để thay mà Naruto đã mang từ "nhà của họ". Tất cả đều có cảm giác hơi chật và ngột ngạt.

Anh kéo đường viền cổ áo ra một chút cho dễ thở hơn khi họ rời khỏi bệnh viện. Naruto luôn ở bên cạnh và lén nhìn anh liên tục trong lúc họ đứng bên đường chờ một thứ gọi là "taxi".

Chán ngấy với việc Naruto cứ nhìn chằm chằm mình, Sasuke quay sang với ánh mắt khó chịu, "Rốt cuộc cậu muốn nhìn cái quái gì hả, đồ ngốc?"

Naruto hơi nao núng trước giọng điệu gay gắt của Sasuke và nở một nụ cười yếu ớt. Cậu đã quen với những lời lăng mạ từ người kia nhưng lâu lắm rồi mới thấy Sasuke cay nghiệt đến vậy. "Em có chắc là mình ổn không thế?"

"Tôi hoàn toàn ổn." Anh không muốn gây ra bất kỳ sự nghi ngờ nào. Nhưng thành thật mà nói anh còn lâu mới ổn được. Thế giới mới mẻ kỳ lạ này khiến anh choáng ngợp vô cùng. Những tòa nhà cao vút ở khắp nơi, ai cũng mặc cùng một kiểu: vest, váy, áo blouse, những người trẻ hơn thậm chí còn mặc loại đồng phục kỳ quái giống hệt nhau. Những tiếng ồn Sasuke chưa nghe bao giờ hoặc thấy lạ lẫm hành hạ đôi tai nhạy cảm của anh. Những khối kim loại với hình dạng kỳ dị lao trên đường phố gây ra hàng loạt tiếng động chói tai và phát ra ánh sáng chói mắt. Dường như đây là phương tiện vận chuyển riêng biệt của xứ sở này. Ánh đèn chớp nháy liên tục, mọi người gọi nhau, tập trung quanh những quầy đầy ắp đồ mà anh hiểu là của người bán hàng và chẳng ai thực sự kết nối với ai hết.

Ở Konoha những mối quan hệ thân thiết được duy trì qua nhiều thế hệ, còn nơi đây mang lại cảm giác tất cả đều là kẻ xa lạ. Mọi người đều xa cách và chỉ chăm chăm dán mắt vào thiết bị điện tử của riêng mình.

Tóm lại, Sasuke có ổn không? Không. Không thể nào. Có thể nói là anh đang ở một tình trạng trái ngược, nhưng anh đã được rèn luyện đủ để không biểu lộ nét hoảng loạn nào trên khuôn mặt mình. Anh cần tìm ra lối thoát nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu ở cái thành phố khó chịu này.

"Sasuke," giọng Naruto vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Ngay sau đó, khuôn mặt rám nắng của người kia hiện ra trước mặt Sasuke và chặn mất tầm nhìn của anh về nơi họ đang đứng: Tokyo. Sasuke nghiến răng. Naruto lại ở quá gần.

Anh đặt một bàn tay rắn chắc lên ngực Naruto và đẩy cậu ta ra sau nhưng chỉ thành công khiến người kia lùi ra được vài inch. Một lần nữa, Naruto trông hết sức tổn thương.

Cậu xoa xoa chỗ Sasuke vừa chạm vào trên ngực mình và cau mày. "Sao em cứ hành động như thể em không muốn ở bên anh vậy?"

Mắt Sasuke giật giật trước câu hỏi ấy. "Ý cậu là sao?"

Ngay lúc đó một khối kim loại màu vàng dừng lại trước mặt anh. Naruto bước tới, phớt lờ câu hỏi của Sasuke và mở một phần của nó (để lộ ra một cánh cửa), dẫn vào một chiếc ghế dài bọc vải. Cậu ra hiệu cho Sasuke vào trước. Và để đáp lại, với một chút do dự, Sasuke bước vào khối công nghệ có hình thù khác thường này.

Naruto vào sau và đưa cho người đàn ông ngồi phía trước một địa chỉ mà Sasuke không nhận ra, vốn anh cũng không mong đợi điều ấy. Liền sau đó, cỗ máy chuyển động và kêu ầm ầm. Vài giây sau họ đã tiến về phía trước với tốc độ ổn định.

Đôi mắt Sasuke mở to khi chứng kiến tất cả những điều này. Anh tò mò rờ rẫm xung quanh mình, thậm chí đưa tay lên chạm vào nóc xe.

Cảm thấy một đôi mắt chăm chú dõi theo trong lúc anh sờ tay vào lớp nỉ gắn trên trần loại phương tiện kỳ lạ này, Sasuke quay đầu lại và bắt gặp đôi mắt thích thú của Naruto.

"Cái gì?" Anh nói; khó chịu khi Naruto nhìn mình bằng ánh mắt ngu ngốc ấy.

Naruto nghiêng đầu, "Cứ như em chưa từng ngồi trên ôtô vậy."

"Ôtô?" Sasuke muốn tự nói từ đó để xem chúng phát ra như thế nào trên đầu lưỡi mình. "Ôtô." Anh lặp lại một lần nữa.

Naruto mỉm cười buồn bã và lắc đầu với Sasuke, người dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Naruto không biết phải làm gì trong tình huống này. Cái quái gì có thể gây ra sự thay đổi lớn đến vậy ở Sasuke chứ? Shikamaru, người bạn chung của họ, đã gọi cho cậu một ngày trước và thông báo rằng Sasuke đột nhiên phát hoảng tại công ty và cậu ta phải đưa Sasuke vào bệnh viện. Naruto lo lắng đến mức nghỉ làm ngay sau đấy để đến bên người kia. Khi cậu đến nơi, Sasuke đã lạnh cóng và hôn mê đến tận ngày hôm sau, và chỉ vừa mới đột ngột tỉnh lại cách đây vài giờ. Kể từ lúc ấy, có vẻ như Sasuke đã bị một dạng chấn thương sọ não nào đấy. Cậu vẫn nhận ra Naruto nhưng lại lạnh lùng và xa cách đến mức cứ như là một người hoàn toàn khác. Cảm giác như cậu đang ngồi trong xe với Sasuke thời trung học, người mới công khai từ chối cậu, chứ không phải Sasuke mà cậu đã gắn bó suốt mười năm qua, người mà mới hai ngày trước còn cưỡi cậu trên chiếc ghế dài trong phòng khách của họ và nói rằng cậu ấy yêu cậu đến nhường nào.

Chắc chắn chuyện gì đó đã xảy ra. Nhưng Naruto biết dù nguyên nhân là gì đi nữa, Sasuke muốn đợi cho đến khi họ hoàn toàn riêng tư mới giải thích với cậu. Vì vậy, cho đến lúc ấy cậu sẽ không thúc ép người kia.

Sasuke bận rộn với những suy nghĩ riêng trong khi kiểm tra chiếc xe. Anh cần tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với bản thân và làm cách nào để quay về Konoha. Anh không chắc việc nói sự thật cho Naruto sẽ gây hại hay hữu ích hơn cho nhiệm vụ lần này. Từ những gì Sasuke đã kết luận cho đến nay, đây là kết quả của một loại ảo thuật cao cấp nào đó. Shin no Zōchikan? Anh không chắc thuật này có liên quan gì đến ảo thuật Tsukiyomi vô hạn của Madara hay không. Tuy nhiên với Tsukiyomi, những người bị trúng thuật sẽ không có nhận thức và chỉ đơn giản là ở trong thế giới ảo tưởng của riêng họ. Còn hiện tại Sasuke lại rất tỉnh táo và phản ứng với mọi thứ xung quanh. Anh hoàn toàn làm chủ được tâm trí và hành động của mình. Anh vẫn nhớ từng khoảnh khắc trong thời gian ở Konoha cho đến thời điểm hai tên ninja đeo mặt nạ nhốt anh vào nơi địa ngục này.

Khả năng rất lớn, và ngày càng trở nên thuyết phục với Sasuke, là thế giới mà anh đang mắc kẹt cũng có thật như thế giới nơi Konoha tồn tại. Nếu muốn tìm đường trở về quê hương mình anh cần phải tìm được người biết điều gì đó, bất cứ điều gì, về thế giới của anh.

Khi họ tiếp tục di chuyển, Sasuke lơ đãng chọc vào màn hình ở phía sau xe taxi và hết sức ngạc nhiên khi nó phản ứng với ngón tay mình. Naruto theo dõi nhưng không bình luận gì về hành động kỳ quặc này. Đôi mắt Sasuke nheo lại trông rất nghiêm túc, có lẽ chính anh cũng không biết nhìn mình ngớ ngẩn như thế nào.

Naruto cười khúc khích và lắc đầu. Toàn bộ tình huống này khiến cậu cảm thấy thật kỳ quái. Cậu gần như hy vọng Sasuke sẽ mỉm cười và nói "Đùa thôi, đồ ngốc" hay thứ gì đó tương tự, nhưng khi chiếc taxi dừng lại, Sasuke vẫn bị động. Naruto rút ví và lấy thẻ tín dụng ra. Cậu quẹt thẻ ở một bên màn hình, hành động mà Sasuke thấy hết sức hứng thú. Cậu chọn số tiền boa trong số các lựa chọn được đưa ra rồi cảm ơn người tài xế. Tiếp theo, cậu mở cửa và bước ra ngoài, giữ cửa mở và đợi Sasuke.

Khi taxi rời đi, họ quay lại nhìn ngôi nhà trước mặt.

"Đây là đâu?" Sasuke hỏi, quay sang Naruto, người lại trông như vừa bị lời nói của anh đấm vào bụng.

"Nhà của chúng ta..." Naruto nhìn đi chỗ khác. Quyết định không đào sâu thêm câu hỏi của Sasuke ở bên ngoài, cậu bước tới và dẫn người kia đến cửa trước.

Sau khi mở khóa cửa, cả hai bước vào trong. Naruto cởi giày ra và nhìn Sasuke mong đợi. Sasuke hiểu ý và quỳ xuống tháo sợi dây giày phức tạp của mình. Thấy anh chật vật với các nút thắt, cậu quỳ xuống và gỡ chúng ra cho anh, sau đó cởi từng chiếc giày và đặt chúng sang bên cạnh.

Sasuke quan sát Naruto, một lần nữa khuôn mặt họ lại ở gần hơn mức anh có thể chấp nhận.

Khi đã xong, Naruto vẫn ở tư thế quỳ và nhìn vào mắt Sasuke.

Cậu đưa tay chạm vào má anh rồi nhẹ nhàng xoa nó bằng ngón tay cái. Sasuke nhìn cậu làm điều này với đôi mắt nheo lại thành một ánh nhìn rực lửa.

"Sao cậu cứ chạm vào tôi thế?" Sasuke cuối cùng cũng hỏi, vì Naruto này cứ liên tục xâm phạm không gian cá nhân của anh.

Ngón tay cái của Naruto dừng lại trên má Sasuke. Cậu đáp lại bằng câu hỏi của riêng mình. "Sao em lại ghét anh chạm vào em đến vậy?"

Sasuke gạt tay Naruto ra, "Tại sao tôi lại không?"

Lần đầu tiên Naruto có vẻ tức giận kể từ giây phút Sasuke tỉnh dậy ở thế giới này. Cậu trừng mắt, "Bởi vì chúng ta là người yêu, Sasuke. Khá chắc chắn là anh được phép chạm vào em."

"Người yêu?"

Naruto đứng dậy; nỗi thất vọng cậu dành cho Sasuke từ lúc người kia tỉnh lại đã đến giới hạn.

Cậu quay lưng lại với Sasuke và luồn tay vào tóc một cách bực bội. Sasuke đứng dậy và đi theo cậu vào nơi có vẻ là khu vực chung được trang bị đầy đủ tiện nghi.

"Naruto, đừng bỏ lại tôi," Sasuke ra lệnh và Naruto nhanh chóng dừng lại. Cậu cho phép bản thân thả lỏng một chút, và khi làm như vậy Sasuke thấy những thớ cơ căng cứng ở lưng cậu giãn ra.

Naruto quay lại đối mặt với Sasuke, trông cậu vẫn rất thất vọng và đau đớn, "Cái quái gì đã xảy ra với em thế?" Cậu tiến về phía trước và đứng cách Sasuke một bước chân. Đủ gần để được coi là thân mật, nhưng đủ xa để tránh bị Sasuke từ chối.

Sasuke không thể trả lời câu hỏi. Anh không muốn dính vào chuyện này với Naruto. Anh cần phải rời khỏi đây và tìm kiếm manh mối để trở về nhà.

"Sasuke, em... em vẫn yêu anh phải không?" Lời nói của cậu khiến Sasuke quay cuồng ngay lập tức. Yêu? Sasuke mở to mắt, cổ họng anh khô khốc. Tên ngốc này đang nói cái quái gì thế?

Sasuke kìm lại suy nghĩ của mình và lấy lại bình tĩnh. "Tôi đã nói là tôi yêu cậu sao?" Anh hỏi một cách nghiêm túc và lần này mắt Naruto mở to kinh hãi. Cậu đã hiểu nhầm lời nói của Sasuke.

Naruto thở ra một hơi run rẩy, nhất thời không thể kiểm soát nổi những cảm xúc bất ổn đang cuồn cuộn trong đầu mình. Sasuke muốn chia tay với cậu ư? Vậy ra đây là nguyên nhân của những hành động khó hiểu kia. Nhưng, tại sao chứ? Tại sao lại bất ngờ vậy? Và lại theo một cách không bình thường chút nào?

"Sasuke," Naruto tiến lên một bước. Cậu muốn nắm lấy tay Sasuke nhưng người kia đã rời đi trước khi cậu kịp chạm tới.

Sasuke bước tới chiếc ghế dài màu cam xấu xí ở giữa phòng. Anh ngồi xuống, nhận thấy nó rất thoải mái dù màu sắc trông khá ngớ ngẩn, và ra hiệu cho Naruto ngồi cạnh mình.

Khi Naruto làm theo, Sasuke quay sang nhìn cậu và buộc cậu phải chú ý bằng ánh mắt nghiêm túc. "Naruto, tôi cần cậu lắng nghe và hứa rằng dù những lời tôi sắp nói có khó tin thế nào cậu vẫn sẽ tin tôi."

Naruto háo hức gật đầu, nhẹ nhõm vì lời đầu tiên thốt ra từ miệng Sasuke không phải là "chúng ta chia tay đi" hay những thứ tương tự.

"Tôi không tồn tại ở thế giới này."

Naruto bị sốc nhưng vẫn im lặng để Sasuke bộc lộ hết suy nghĩ của mình.

"Tôi không sống ở đây. Tôi không phải Sasuke mà cậu biết." Sasuke nói rồi nhìn quanh căn nhà. Anh thấy những bức ảnh của một người đàn ông trông giống anh nhưng mang một biểu cảm mà anh chưa bao giờ nhớ mình đã làm, bên cạnh là Naruto, người dường như luôn vòng tay ôm lấy người kia. Sasuke đưa tay vuốt tóc, bực bội vì không hiểu rõ hoàn cảnh của mình nên càng khó giải thích hơn. "Tôi không thuộc về thế giới này. Trong thế giới của tôi chúng ta đều là ninja. Cậu là đối thủ của tôi, không phải..." anh ngập ngừng khi nhắc đến "người yêu". Anh nhìn lên trần nhà, nghĩ xem mình nên nói gì tiếp để giúp Naruto hiểu được anh đến từ đâu. "Tôi đã kết hôn. Tôi có một cô con gái. Cậu có hai đứa con. Tôi sống bên ngoài ngôi làng mà cậu ra sức bảo vệ chứ không phải trong căn nhà mà cậu và con người khác của tôi sống chung như thế này. Giờ tôi cần tìm cách quay lại thế giới kia. Hy vọng cậu cũng sẽ tìm lại được Sasuke mà cậu biết. Nhưng cho đến lúc đó, tôi cần tìm được một người biết về Konoha."

Nói xong một hồi Sasuke quan sát phản ứng của Naruto. Naruto chỉ nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt mở to và khuôn miệng há hốc. Một lúc sau, miệng cậu khép lại và đôi mắt cậu lấp lánh nét hài hước. Sasuke thở dài nhận ra Naruto đang cố hết sức để không cười nhạo mình.

Thế nhưng mọi nỗ lực của Naruto đều vô ích vì chỉ vài giây sau tiếng cười nổ ra. Cậu cúi gập người, hai tay xoa xoa cái bụng đau nhức, cười nhiều đến mức Sasuke có thể nhìn thấy khóe mắt người kia rưng rưng nước. Naruto cố gắng nói giữa những tiếng cười của mình, "Chúa ơi, Sasuke." Lại thêm một tràng cười nữa. "Em thực sự không cần phải đi xa đến mức này đâu! Lố quá rồi đấy." Cậu vẫn cười không kìm nổi.

Sasuke im lặng nhìn với đôi mắt khó chịu. Trong lúc đó Naruto chỉ lờ đi cái nhìn căm phẫn của anh và tiếp tục giễu cợt câu chuyện không tưởng cậu vừa được nghe.

Cậu ngả người ra sau và dùng mu bàn tay lau nước mắt, "Nếu em định lừa anh bằng câu chuyện đấy thì ít nhất nên bỏ phần con cái đi." Cậu đứng dậy và bước ra khỏi ghế, "Nhưng quả là anh rất thích đoạn mình trở thành lãnh đạo đấy. Bảo vệ ngôi làng mình yêu mến... ngầu quá." Naruto gần như nói chuyện với chính mình khi đi vào phòng bếp.

Sasuke bực bội, xem ra anh vẫn chưa thể thuyết phục Naruto ngay được. Nhưng thật lòng mà nói, nếu anh là cậu ta anh cũng sẽ cho là mình bị điên thôi. Vậy giờ anh nên làm gì đây?

Anh rời khỏi ghế và bước tới chiếc bàn bên cạnh xem xét một vài bức ảnh. Anh muốn nhìn kỹ chúng, có thể những thứ này sẽ giúp anh hiểu rõ hơn về thế giới anh đang sống. Anh nhấc một cái lên. Đó là tấm ảnh chụp hai người họ: Sasuke và Naruto. Họ trông chỉ khoảng hai mươi tuổi hoặc hơn một chút. Cả hai đang ở một nhà hàng nào đấy, Naruto vòng tay qua vai Sasuke và cúi đầu hôn lên tóc người bên cạnh. Cảm thấy hơi khó chịu, Sasuke đặt bức ảnh xuống. Cái tiếp theo khiến anh ngừng thở trong giây lát. Lần này có thêm những người khác nữa.

Itachi...

Anh kinh ngạc đưa tay lên miệng khi kiểm tra nó.

Itachi này nhìn lớn tuổi hơn nhiều so với Itachi anh gặp lần cuối cùng ở thế giới của mình. Tấm ảnh chụp Itachi cùng với một người phụ nữ có mái tóc ngắn màu đen. Khuôn mặt cô ta trông rất quen nhưng quần áo và mái tóc của cô lại quá kỳ lạ khiến Sasuke nhất thời không thể nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.

"Em đang xem gì thế?" Giọng nói của Naruto khiến anh giật mình nhưng sự hiện diện của cậu ta còn làm anh sửng sốt hơn. Cậu đứng phía sau Sasuke, tựa cằm lên vai anh và nhìn xuống bức hình trên tay người phía trước.

"Người phụ nữ này là ai?" Sasuke hỏi, anh rất muốn thúc cùi chỏ vào Naruto vì lại đứng quá gần, nhưng vì lý do nào đó, anh đã không làm vậy. Anh không muốn thừa nhận với bản thân rằng anh thấy mệt mỏi vì phải nhìn vẻ mặt chán nản của Naruto mỗi lần cậu bị anh từ chối. Và mặc dù anh không thể hiểu được, có vẻ như Sasuke ở thế giới này thực sự có quan hệ tình cảm với Naruto. Nếu Naruto không tin câu chuyện của anh thì điều duy nhất anh có thể làm lúc này là hùa theo.

Thay vì trả lời, Naruto đặt một bàn tay ấm áp lên trán Sasuke và thì thầm vào tai anh, "Này Sasuke, trò đùa này diễn ra lâu quá rồi đấy. Em vẫn bị bệnh à?"

Sasuke không thể chịu đựng sự gần gũi này hơn được nữa, anh tách ra khỏi người Naruto, cố gắng không tỏ ra quá mệt mỏi và khó chịu khi phải thuyết phục tên ngốc tóc vàng lùi lại như những lần trước. Anh lắc đầu, "Tôi không đùa đâu. Cứ trả lời tôi đi đã."

Naruto cuối cùng cũng đặt bức ảnh xuống và nói, dù vẫn có vẻ hoài nghi, "Đây là Konan. Chị dâu của em."

Sasuke mở to mắt. Konan: người phụ nữ Akatsuki đó? Chị dâu? Vợ của Itachi? Cái quái gì vậy?

"Anh ấy vẫn sống." Sasuke thì thầm với chính mình.

Naruto nghiêng đầu, có lẽ không nghe thấy anh vừa nói gì, "Sao cơ?" Naruto hỏi, và Sasuke coi đó là tín hiệu kéo anh thoát khỏi dòng hồi tưởng của mình.

Anh lắc đầu nhưng hành động này khiến đầu anh choáng váng. Anh ôm lấy trán mình và Naruto lập tức tiến lại gần với ánh mắt lo lắng.

"Em không sao chứ?" Naruto hỏi và đặt tay lên vai để giúp anh đứng vững.

Sasuke đột nhiên thấy thật kiệt quệ. Cái cơ thể này quá yếu đuối; Sasuke không hiểu làm sao có thể chịu đựng nổi với nguồn năng lượng ít ỏi như thế.

Tầm nhìn của anh ngày càng mờ đi, anh quay sang Naruto và nói trước khi ngất xỉu lần nữa, "Tôi cần nằm nghỉ một chút. Giường ở đâu?"

Naruto gật đầu và chẳng cần đợi sự cho phép của Sasuke, cậu bế người kia lên và đi về phía cầu thang dẫn lên phòng ngủ. Sasuke nghiến răng, một tay ấn vào ngực còn tay kia chọt lên mặt Naruto. "Cậu làm cái gì thế hả, chết tiệt! Bỏ tôi xuống!" anh giãy giụa trong vòng tay Naruto còn người kia vẫn cố tìm đường đi dù đã bị tay anh che mắt.

"Gah! Dừng lại đi Sasuke, nếu không anh ném em xuống luôn đấy!" Naruto quay đầu hòng thoát khỏi cái tay trên mặt mình nhưng Sasuke không hề nhượng bộ.

"Được thôi! Tôi không cần cậu bế tôi như phụ nữ!

"Nhưng trông em như sắp ngất đi ấy!"

"Thả tôi xuống, tên ngốc!"

"Urgh, được rồi!" Naruto đi được nửa bậc thang thì đặt người kia xuống. Sasuke gắt gỏng và định bước đi nhưng đôi chân mềm nhũn khiến anh khuỵu xuống ngay lập tức. Ngay lúc anh suýt ngã gục trên sàn thì Naruto đỡ được anh lần nữa, nét mặt cậu đầy vẻ tự mãn. "Thấy chưa? Giờ thì chịu khó chút được không, đồ khó chiều này."

Sasuke càu nhàu và quay mặt đi chỗ khác. Anh ghét phải để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt cậu ta. Nhưng có lẽ đối với Naruto này, anh luôn là người cần được chăm sóc.

Anh chỉ cho phép mình dựa vào Naruto chứ không chịu để người kia bế lên như hồi nãy. Naruto dễ dàng đỡ anh lên cầu thang và dìu anh đi trên hành lang.

Phòng ngủ rất rộng rãi. Đồ nội thất được kết hợp hài hòa với hai màu chủ đạo là xanh da trời và da cam. Naruto dìu Sasuke đến chiếc giường king-size và cẩn thận đặt anh nằm xuống. Khi cảm nhận được tấm nệm êm ái bên dưới mình cơn kiệt sức nhanh chóng ập đến thân thể anh. Anh để Naruto cởi áo khoác và tiếp đến là áo sơ mi dài tay của mình. Khi tay Naruto lần xuống quần, anh giữ lấy chúng, cảm thấy gò má nóng bừng. "Tôi tự làm được," anh nói và Naruto chỉ mỉm cười, đặt tay sang một bên.

Sau đó, Naruto làm một việc mà Sasuke không chắc mình đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa. Cậu ta tiến đến gần và ấn chặt môi mình vào môi Sasuke trong một nụ hôn chậm rãi.

Trong cả cuộc đời anh đã hôn Naruto hai lần. Cả hai lần ấy dường như đều là tai nạn. Anh chưa bao giờ nghĩ những lần chạm môi ấy là cố tình, có mục đích hay hàm chứa bất kỳ một cảm xúc nào. Khi lùi lại, cậu nhìn vào mắt anh và mỉm cười dịu dàng. Cậu vuốt nhẹ mái tóc Sasuke, lần này anh không còn đủ sức để đẩy người kia ra nữa. Naruto lại rướn người về phía trước và hôn lên môi anh lần nữa. Sau đó cậu đứng dậy và có vẻ hài lòng. Sasuke chỉ có thể nhìn chằm chằm, hoàn toàn chết lặng.

"Nghỉ ngơi đi, anh sẽ chuẩn bị bữa tối." Naruto nói rồi quay người bước ra khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại Sasuke đổ sụp xuống giường.

Đây là cái thế giới quái quỷ gì vậy?

Anh chạm tay vào môi mình.

Tại sao nụ hôn ấy lại có cảm giác tuyệt vời đến vậy? Anh vẫn nhớ sự kinh hãi ở hai lần chạm môi vô tình lúc trước. Là vì cơ thể này không thuộc về anh; vì chủ nhân thật sự của nó dường như đã quá quen với những đụng chạm thân mật của Naruto? Đây có phải là lý do khiến anh phản ứng như thế không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro