Narusasu - Breaking You [Fic dịch]

Trời lạnh tê tái và cơn bão không ngừng gào thét ngoài kia khiến ngươi rùng mình, nhưng ngươi kiên quyết không co mình lại. Ngươi không bao giờ làm vậy, vì đó là dấu hiệu của sự yếu đuối, và ngươi không bao giờ cho phép bản thân mình trở nên yếu đuối.

Yếu ớt không chỉ là dấu hiệu của sự ngu ngốc mà còn là cái chết từ từ trong đau đớn – kẻ yếu luôn chết trước, cái chết rình rập xung quanh họ như một kẻ lừa đảo không hề nao núng. Ngươi không muốn chết, ngươi cần sống. Phải sống, để trở nên mạnh mẽ, để có quyền lực và để được thừa nhận: đó là thứ duy nhất xứng đáng cho ngươi tồn tại. Chỉ khi nào ngươi thật mạnh và có thể tự hào đứng vững trên đôi chân mình, tự xem thường những chiến tích của mình, ngươi mới xứng đáng được coi là một con người. Ít nhất, đó từng là tín ngưỡng trong suốt thời thơ ấu và hầu hết những năm tháng niên thiếu của ngươi, cho đến khi những chuyện tồi tệ xảy đến và sự tồn tại của ngươi biến thành hư vô.

Thật là một cụm từ ngu ngốc, nhưng ngươi chẳng thể nghĩ ra thứ gì khác thay thế, và ngôn từ chưa bao giờ là thế mạnh của ngươi.

Có lẽ ngươi chỉ có một sức mạnh duy nhất – đó là bị ám ảnh về một thứ gì đó đến mức sẵn sàng đẩy mọi điều tốt đẹp ra khỏi trái tim mình. Và rồi, nếu nỗi ám ảnh ấy không còn nữa, ngươi chẳng là gì ngoài một cái vỏ rỗng tuếch, lãnh đạm và dễ bị phá hủy. Chí ít thì ngươi buộc mình phải như thế; vì đây là cách duy nhất giúp ngươi không trở nên yếu đuối.

Ngươi thấy phát ốm – và mất trí, giọng nói đó, lời nguyền cuối cùng của lý trí mà ngươi còn sót lại – đang nói với ngươi. Nếu ngươi vẫn còn tỉnh táo, ngươi sẽ không đứng trước cửa sổ như bây giờ và nhìn chằm chằm vào cơn bão, lặng lẽ quan sát những cái cây đang đập mạnh và thờ ơ ngắm nhìn nó như một đứa trẻ. Nguy hiểm lắm, ngươi không nên tựa sát cửa sổ như vậy. Đừng nên đứng gần đến mức đôi môi ngươi gần chạm vào ô kính, trêu chọc nó tựa hồ một thiếu nữ rụt rè đang cố gắng tán tỉnh một chàng trai, nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa.

Chẳng sao hết, chừng nào ngươi còn nhìn thấy những cành cây quất qua quất lại gần như bùng cháy trong một điệu nhảy hoang dã nào đó và tạo nên một làn sóng sống động bởi những khoảnh khắc hòa tấu mê hoặc và choáng ngợp trước mắt. Ngươi có thể mãi mãi đánh mất chính mình bởi sức mạnh đáng kinh ngạc của thiên nhiên khiến mọi thứ khác trở nên thật nhạt nhòa. Thứ sức mạnh khiến ngươi khẽ cười vì biết rằng nó lớn lao đến mức có thể giết chết hàng chục mạng người chỉ trong một phút. Ngươi chợt nhận ra mạng sống của một con người thật tầm thường biết bao. Ngươi chợt nhận ra bản thân mình vô giá trị như thế nào.

Ngươi thực sự điên rồi. Ngươi không nên đứng ở đây; làm thế chỉ khiến ngươi buồn bã hơn bình thường mà thôi.

Hơn nữa, hắn đang lo lắng, và ngươi đã thề với chính mình rằng ngươi sẽ không làm bất cứ thứ gì thu hút sự chú ý của hắn, trừ khi ngươi thực sự muốn – hay đúng hơn là khao khát được cảm nhận đôi môi hắn một lần nữa. Thật dễ dàng khi lợi dụng hắn theo cách này, có một người luôn sẵn sàng kề cạnh mỗi khi nhu cầu được tiếp xúc thân mật lấn át ngươi. Tuy nhiên, mặt trái của sự thuận tiện nho nhỏ này cũng lại là vì hắn đã ở bên ngươi trong khi nhân loại ngoài kia quá đáng ghét và phiền phức, khi ngươi không mong gì hơn ngoài việc được giấu mình vào góc tủ và để bóng tối bao trùm cho đến khi... cho đến khi cơn cuồng nộ dữ dội và điên cuồng trong đầu ngươi dừng lại. Khi ngươi bị ám ảnh bởi những điều như vậy, ngươi chắc chắn không cần một người nào khác ở gần mình. Phải thừa nhận rằng không ít lần ngươi đã ước hắn là một con búp bê bằng thiếc – hay một cỗ máy cơ khí – thay vì là một sinh vật sống không thể tắt nguồn vào những thời điểm quan trọng.

Nhưng không, hắn là một con người; một kẻ luôn thành thật và cương quyết với cảm xúc của mình. Hắn không bao giờ để ngươi một mình, trừ khi ngươi giả vờ ngủ hoặc buông những lời xúc phạm tàn độc đến mức sáng hôm sau hắn mới quay lại. Những lúc như thế ngươi căm ghét hắn vì đã né tránh, và vì đó là điều hắn chưa bao giờ làm trong quá khứ.

Thật khó chịu khi hắn lo lắng cho ngươi; hắn ta thật phiền phức. Chắc chắn ngươi có thể dễ dàng đẩy hắn ra xa, chẳng hạn như đánh thẳng vào mặt hắn cho đến khi hắn ta phải gầm lên vì đau đớn, nhưng vẫn vô ích. Thực tế, làm như vậy chẳng mang lại tác dụng gì: giống như dang rộng cánh tay cầu nguyện trước một ngôi mộ, chờ đợi một điều kỳ diệu nào đấy xảy ra, dù biết rõ rằng sẽ không có gì xuất hiện. Ngươi nên biết vì ngươi đã làm chính xác điều này khi còn nhỏ và dành không ít đêm lang thang ở bên ngoài sau vụ thảm sát. Phải đến khi nỗi lạnh lẽo khắc nghiệt cùng sự hiển nhiên đến đau đớn chậm chạp thấm đẫm trái tim, ngươi mới chấp nhận rằng cha mẹ ngươi sẽ không thể quay lại nữa. Và phải mất vô số cơn ác mộng mới khẳng định được sự thật đơn giản rằng anh trai ngươi đã có tội trong cuộc tấn công không thể tha thứ đó, mặc dù trái tim ngươi đã cố gắng phủ nhận điều ấy bấy lâu nay.

Tình yêu, dù chỉ dành cho một kẻ khốn nạn bệnh hoạn cũng không phải là thứ có thể dễ dàng dập tắt được. Đôi khi ngươi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta chỉ đơn giản giết chết ngươi hoặc phá hủy tâm trí ngươi đến mức không gì có thể mang ngươi trở lại thực tại. Có lẽ về lâu dài điều này sẽ tốt hơn cho ngươi. Thế thì ngươi đã không phải kết thúc ở đây; và lẽ ra ngươi đã có thể tránh cho mình nỗi đau khi trở thành như hiện tại.

Có vẻ như ngươi thực sự ngu ngốc và phát điên mất rồi vì tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng cọt kẹt trên sàn cho thấy rõ ràng một cách đau đớn rằng ý định của ngươi đã thất bại. Giống như vị thần cát không mong muốn trong truyện cổ tích, ngươi có thể phát hiện ra sự hiện diện của hắn và sâu thẳm trong lòng ngươi có chút lay động. Một phần nào đó trong ngươi chùn bước vì sợ hãi, ngươi sợ nguồn năng lượng dồi dào cùng thứ sức mạnh mạnh mẽ bao phủ hắn; ngươi lo sợ rằng hắn có thể lây nhiễm cho ngươi thứ gì đó mà ngươi không bao giờ muốn cảm nhận được nữa – niềm hy vọng, hạnh phúc giản đơn và cảm giác thân thuộc.

"Sasuke," hắn thì thầm, tiến lại gần và vén vài sợi tóc của ngươi ra sau. Thật khó chịu khi hắn chạm vào ngươi dịu dàng và cẩn trọng như thế – và chết tiệt, được yêu thương là điều cuối cùng ngươi mong muốn. Dù sao đi nữa, cái ngươi cần là bị nghiền nát hoặc sự tán dương – phải, vì nó hiếm khi có ý nghĩa sâu sắc gì – nhưng được yêu mến hay bị căm ghét lại là một vấn đề khác. Cả hai sắc thái tình cảm ấy đều quá đỗi bền bỉ mãnh liệt; và đều không thể dễ dàng dập tắt. Thế nhưng hắn lại không chú ý gì và kéo khuôn mặt ngươi lại gần, giúp ngươi cảm nhận được hơi thở thì thầm gay gắt của hắn: hắn có mùi như ramen, ngươi biết vậy, nhưng đó không phải là điều khiến ngươi ngạc nhiên.

"Để tôi yên," ngươi thốt lên, nhưng ngay cả trong tai ngươi, thanh âm kìm nén đó nghe thật yếu ớt và chẳng có chút kháng cự; ngươi không thực sự cố gắng đẩy hắn ta ra, mặc dù sự đụng chạm ấy phần nào khiến ngươi sợ hãi. Nhưng nó không thể làm ngươi ngạc nhiên.

Ngươi đã biết rõ về hắn đến mức không một điều gì ở hắn ta có thể xa lạ hoặc gây khó hiểu đối với ngươi nữa. Vì vậy, hành động tiếp theo cũng không khiến ngươi cảm thấy bất ngờ khi hắn nắm lấy vai ngươi, kéo ngươi lại gần và chia sẻ hơi ấm không thể tin được từ cơ thể mình. Cuối cùng, chính sự ấm áp ấy sẽ khiến ngươi đáp lại và vòng tay quanh cổ hắn. Hắn ta chỉ cao hơn ngươi vài inch và ở gần đến mức hắn hoàn toàn có thể mất mạng nếu ngươi là kẻ thù. Quả thực, giết hắn chưa bao giờ đơn giản đến vậy. Ngươi chỉ cần giơ tay ra, bóp lấy cổ hắn và khiến hắn nghẹt thở như một con chó săn rên rỉ vì bị trói bởi sợi dây xích quá chặt. Nhưng thay vì làm thế ngươi lại đáp trả nụ hôn của hắn với niềm say mê vô ngần: ngươi không sao ngăn được cảm giác phấn khích và lôi cuốn kỳ lạ mà những nụ hôn ấy mang lại, chúng chưa bao giờ nhẹ nhàng từ tốn, mà luôn đầy mãnh liệt và ham mê.

Ngươi để hắn kéo mình vào phòng ngủ – thật kỳ lạ khi cái đống đồ nội thất thoải mái màu cam này được gọi thế, nhưng ngươi đã ngừng bận tâm đến những thứ như vậy từ rất lâu rồi. Hiện tại, ngươi chỉ để tâm đến việc cảm nhận hơi ấm ấy trên cơ thể mình, là chiếc lưỡi hoặc cảm giác bàn tay hắn từ từ vỗ về làn da ngươi. Ngươi nên nói gì đó, nhưng ngươi không có tâm trạng đưa ra lời nhận xét mỉa mai hay đáng ghét nào nữa: ngươi đã nói những thứ ấy quá nhiều rồi. Tuy nhiên, ngươi có thể nhận ra – dễ dàng nhận ra qua cái cau mày của hắn – rằng hắn đang chờ đợi một lời hồi đáp nào đó – bất cứ thứ gì để đảm bảo với hắn rằng ngươi không phải là một con búp bê sáp. Ngươi căm ghét cái ánh nhìn dò hỏi và cầu xin trong ánh mắt hắn. Thà rằng hắn ta hành hạ ngươi tàn bạo còn hơn là nhìn ngươi bằng ánh mắt như vậy.

Trên thực tế, ngươi những mong hắn ta xé toạc quần áo của ngươi và làm tình với ngươi đến điên dại – đến mức ngươi thậm chí không thể suy nghĩ mạch lạc được nữa. Hắn nên làm thế thật nhanh và thô bạo mà không cần chuẩn bị kỹ càng trước khi tiến vào ngươi; nỗi đau luôn tốt vì nó khiến ngươi được quên đi. Nhưng hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngươi, tên ngốc ấy, hắn ép buộc ngươi phải phản ứng...

"Đừng nhìn tôi nữa, Naruto. Cậu thật thảm hại, điều đó khiến tôi ghê tởm." Ngươi thốt ra những lời này với giọng điệu kiêu ngạo quen thuộc nhưng vẫn không sao che giấu được sự thô ráp vụng về. Không cần phải là thiên tài mới nhận ra những lời ngươi nói chẳng là gì ngoài sự bắt chước kém cỏi của bản thân ngươi trước kia.

Trong một khoảnh khắc thoáng qua ngươi đã hy vọng rằng hắn ta sẽ tức giận lao vào ngươi với đôi mắt đỏ rực và cơ thể run lên vì cảm xúc không thể kìm nén. Nhưng một lần nữa hắn lại làm ngươi thất vọng, và dù không muốn thể hiện, hắn nhận ra ngươi đã hụt hẫng thế nào. Tuy nhiên, ngươi có thể thấy rằng chính ngươi cũng đã làm hắn buồn phiền; thật là một mớ hiểu lầm hỗn độn và khó chịu.

"Sasuke," hắn gọi tên ngươi. Giọng nói ấy mong manh tựa như một hợp âm bị đứt quãng đến độ ngươi chỉ muốn quay lại và đấm thẳng vào mặt hắn. Ngươi ghét thanh âm đó; chúng không phù hợp với hắn, một người luôn lạc quan và ồn ào đến mức khó chịu. Ngươi mở miệng lẩm bẩm vài câu xúc phạm nửa vời, nhưng ngươi không bao giờ có cơ hội.

Hắn hôn ngươi lần nữa, nụ hôn đầy thèm khát kèm theo một chút tuyệt vọng. Ngươi có thể nói đó là sự tuyệt vọng vì chỉ có kẻ tuyệt vọng mới hôn một cách vội vàng, cuồng nhiệt và khao khát như thể không còn mong đợi gì khác trên cõi đời này. Thật kỳ lạ và đáng lo ngại vì hắn ta rõ ràng có rất nhiều điều đáng để kỳ vọng: một loạt cơ hội đang chờ đợi hắn. Chính tương lai của ngươi mới là thứ bị cản trở; ngươi là kẻ đã phá hỏng mọi thứ và chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ cả ngày. Đó là những gì ngươi xứng đáng nhận được, và ngươi nên hét vào mặt hắn vì đã hủy hoại tương lai của mình bằng cách lãng phí thời gian với ngươi. Thế nhưng, một lần nữa làm thế cũng giống như cố gắng thuyết phục một gã ngốc đang say rượu; hắn quá lì lợm.

Ngươi muốn chì chiết nhiều hơn nữa, nhưng những đụng chạm của hắn khiến ngươi mất tập trung và dần quên đi mọi thứ. Chẳng còn gì quan trọng vào lúc này, tiếng gió hú liên tục, hay tiếng cành cây liên tục đập vào cửa sổ tạo ra một giai điệu độc đáo mang đến sự tương phản tuyệt vời với tiếng tích tắc đơn điệu của chiếc đồng hồ báo thức. Cái đồng hồ báo thức. Ngươi từng tranh cãi với hắn, dọa sẽ ném nó vào đầu hắn nếu hắn không bỏ nó ngay lập tức. Nó vẫn nằm trên kệ và ngươi không còn sức lực hay ý chí để vứt nó đi nữa. Thiếu vắng niềm kiêu hãnh – thứ cảm xúc ngươi đã vứt bỏ, ngươi chẳng còn quan tâm liệu mình có một chiếc đồng hồ báo thức xấu xí đến mức không thể tưởng tượng được hay không.

Bàn tay hắn chai sạn nhưng thật ấm áp, và theo một cách nào đấy, chúng cũng nhuốm đầy máu tanh. Ngươi rùng mình khi nghĩ đến điều này, nhắc nhở bản thân rằng những ngón tay luôn thận trọng cởi bỏ chiếc yukata của ngươi đã không ngần ngại bóp cổ những gã đàn ông khác đến chết. Hắn cực kỳ mạnh và có thể lấy mạng ngươi ngay tại đây, ngay bây giờ, nhưng ngươi biết hắn sẽ không bao giờ làm vậy. Hắn không thể xuống tay với ngươi, mặc dù một phần trong ngươi sẽ kêu lên sung sướng nếu hắn đâm một nhát xuyên tim ngươi. Ngoài sức mạnh hung hãn còn có một con quái vật ẩn nấp sau đôi mắt xanh ấy, sẵn sàng bùng nổ nếu có cơ hội. Ngươi thường có cảm giác như có hai tâm hồn cùng tồn tại trong cơ thể đó, hắn là một tập hợp của những trái ngược và mâu thuẫn: mạnh mẽ đáng sợ, nhưng cũng rất mực dịu dàng che chở.

Quả là đáng lo ngại. Hắn ta có thể nghiền nát ngươi, cũng như cứu rỗi ngươi. Hoặc có thể làm cả hai.

Hắn vội vã trút bỏ quần áo của mình và ngươi biết hắn khao khát được làm điều này đến phát điên, mặc dù ngươi không hiểu tại sao. Những chuyện này diễn ra thường xuyên đến mức ngươi thậm chí không thể nhớ chúng đã bắt đầu như thế nào, nhưng nó không quan trọng nữa. Có một sự thật không thể thay đổi rằng hắn là người đầu tiên và duy nhất chạm vào ngươi như thế này – ngươi sẽ không bao giờ cho phép kẻ nào khác làm như thế.

Trước khi ngươi quen với cảm giác phơi bày trần trụi, thân thể hắn đã bao phủ lấy ngươi và hơi nóng của hắn – lần này mãnh liệt và mạnh mẽ hơn đáng kể – trùm lên khiến những cú sốc khoái cảm lan khắp cơ thể ngươi. Ngươi yêu thích cảm giác từ cơ thể hắn, và đôi tay ngươi có chút run rẩy khi lướt trên tấm lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Và trong khi hắn chuẩn bị cho sự gắn kết chặt chẽ của cả hai, ngươi không khỏi quằn quại dưới những đụng chạm ấy, những giọt mồ hôi chảy xuống làn da ngươi như những cột băng nhỏ. Đó là điều duy nhất ngươi có thể đáp lại hắn; ngươi chẳng còn gì khác ngoài chúng. Ngươi đã mất đi sức mạnh hay đúng hơn là nó đã bị tước đoạt khỏi ngươi, vị thế và niềm kiêu hãnh của ngươi – thật lạ lùng khi một cái vỏ rách nát như ngươi vẫn còn tồn tại. Nhưng thành thật mà nói, ngươi đã không cảm thấy mình còn sống trong một thời gian dài rồi. Đúng vậy, ngươi đang mục ruỗng – đang chết dần chết mòn.

Đêm nay hắn dịu dàng đến đáng ngạc nhiên, ngươi nhận ra chứ, hắn cẩn thận tiến vào cơ thể ngươi và cố gắng không di chuyển quá nhanh. Hắn liếm lên vành tai ngươi - cử chỉ lẽ ra phải khiến ngươi thấy kinh tởm, nhưng ngươi lại thích nó - và hôn lên trán ngươi liên tục trong lúc không ngừng đẩy vào bên trong. Hắn ấm áp, mạnh mẽ và đầy sức sống, hắn khiến ngươi gần như – như thể đã chạm tới – thiên đường trong phút chốc. Hắn ôm trọn lấy ngươi, buộc ngươi phải thừa nhận mình; môi hắn lại ghé sát tai ngươi, thì thầm êm ái.

"Tớ yêu cậu," hắn nói.

Hắn không nên nói điều này, nhưng hắn đã nói ra và ngươi muốn cào vào mắt hắn vì đã thừa nhận. Nhưng ngươi cũng biết ơn vô cùng vì những lời ấy đã khẳng định hắn thực sự là của ngươi. Ngươi ôm lấy hắn, đôi khi cất tiếng rên rỉ khe khẽ, chứng minh cho hắn thấy bằng cách nào đó, ngươi vẫn ở đây. Thế nhưng, ngươi không thể chịu được khi nhìn vào mắt hắn; chúng buộc ngươi phải sống – như thể một sự hồi sinh không mong muốn. Hông hắn bất ngờ di chuyển thật thô bạo, hắn đâm sâu hơn vào ngươi, ép ngươi phải mở mắt và nhìn thẳng vào mặt hắn. Những động tác của hắn không còn dịu dàng nữa và đôi mắt hắn rực sáng – màu đỏ thẫm ấy khiến sống lưng ngươi ớn lạnh; hắn muốn ngươi nhớ rằng chính hắn, chứ không phải một kẻ lạ vô danh nào đấy, mới là người đang lấp đầy cơ thể ngươi. Hắn tiếp tục chuyển động cho đến khi cả hai cùng rên rỉ và tiến gần hơn đến khoái cảm. Cảm giác ấy không kéo dài lâu nhưng xúc cảm nó mang lại thật tuyệt vời; quá đỗi tuyệt vời vì đó là hắn, một gã xa lạ sẽ không bao giờ có thể khiến ngươi cảm thấy như thế. Nhưng ngươi chắc chắn sẽ không tiết lộ thông tin này với hắn.

Khi nghĩ rằng ngươi đã ngủ, hắn vuốt ve mái tóc ngươi, xoắn vài lọn tóc trong ngón tay và nghịch ngợm chúng. Một lúc sau, hắn dần chán việc đó và chuyển qua âu yếm ngươi, khuôn mặt hắn rúc vào cổ ngươi và khiến cơ thể ngươi run rẩy – hơi thở của hắn làm cho ngươi cảm thấy ngứa ngáy.

Ngươi không khó chịu, chỉ là cảm giác lạc lõng và phiền muộn; ngươi thậm chí còn thấy tội lỗi hơn trước. Không phải ngươi không nói với hắn những lo ngại của mình – hắn nhất định không chịu nghe ngươi. Trái lại, hắn kiên quyết lắc đầu và nở một nụ cười ngu ngốc, cố gắng an ủi ngươi bằng những bài thuyết giảng ngớ ngẩn và những câu chuyện về lòng dũng cảm ngốc nghếch. Đau đớn thay, ngươi nhận ra rằng hắn chưa bao giờ lắng nghe mà chỉ luôn phớt lờ từng lời nói của ngươi một cách ngang ngược, lần nào cũng đầy thách thức. Ngươi ước gì hắn vẫn như trước kia; thà tranh cãi và bị xúc phạm còn hơn là được trấn an bằng những lời an ủi trống rỗng.

Ngươi tự hỏi tại sao hắn lại ở bên ngươi, ngươi chỉ còn là một bóng ma yếu ớt vất vưởng. Ngươi kiệt sức, đang lơ lửng ở rìa vách đá và có lẽ sắp sửa rơi xuống vực thẳm rồi. Nhưng như thế không có nghĩa là hắn phải đi theo ngươi, phải kết liễu đời mình bởi một lời hứa cũ kỹ có thể dẫn đến hậu quả là tự hủy hoại như thế.

Thỉnh thoảng, ngươi cố gắng làm cho hắn hiểu rằng ở bên ngươi cũng vô vọng giống như níu giữ một món đồ chơi hỏng không thể sửa chữa được nữa. Đáng buồn thay, những suy nghĩ thông thường và tư duy logic luôn là một khái niệm xa lạ đối với hắn; hắn không muốn hiểu và mù quáng chạy theo ngươi đến tận cùng địa ngục hoặc bất cứ cái gì số phận đã dành sẵn cho ngươi. Ngươi chưa bao giờ thừa nhận, nhưng điều đó làm ngươi hãnh diện: tình yêu hiếm có như thế, ngươi thực lòng trân trọng. Nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ mủi lòng. Ngươi vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó. Có lẽ ngươi sẽ không bao giờ có thể.

"Cậu biết như thế này sẽ chẳng đi đến đâu mà, Naruto," ngươi thì thầm nhẹ nhàng, để cái tên ấy lướt trên đầu lưỡi mình như một khối băng. Đã lâu rồi ngươi chưa gọi tên hắn, hoặc ít nhất thì, tựa như đã là cả cuộc đời đối với ngươi. Thành thật mà nói, ngươi sợ hãi phải nói ra cái tên này vì nó gắn liền với vô vàn ký ức đau thương mà ngươi chỉ muốn chôn vùi ở nơi sâu nhất trong tâm trí mình. Sẽ dễ dàng hơn khi nghĩ Naruto là một con người xa lạ nào khác: vì chỉ như vậy ngươi mới tránh xa được quá khứ.

Hắn không thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy mình hiểu, nhưng ngươi biết câu trả lời của hắn sẽ là gì – một cách chắc chắn như ngươi luôn biết rằng Itachi thực sự đã chết. Chỉ có điều cái chết của Itachi mang đến cho ngươi sự nhẹ nhõm nào đó, trong khi câu trả lời của hắn sẽ mang lại cho ngươi bất cứ thứ gì, ngoại trừ cảm giác ấy. Ngươi có thể cảm nhận được điều đó qua cách hắn ôm chặt ngươi hơn và những ngón tay hắn ngập ngừng vuốt ve gò má ngươi. Ngươi biết chứ, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp của hắn sẽ đơn giản và an ủi biết chừng nào nếu ngươi chỉ cho phép chúng như vậy. Hắn vẫn cứ là một kẻ ngu ngốc cố chấp, sao hắn không chịu nhận ra rằng ngươi không muốn được cứu rỗi, rằng ngươi không muốn được hắn yêu thương. Ngươi chưa bao giờ đòi hỏi tình yêu của hắn, chưa bao giờ yêu cầu bất cứ thứ gì từ hắn. Chính hắn là kẻ đã nhét tình yêu ám ảnh của mình xuống cổ họng ngươi, thậm chí còn không cho ngươi cơ hội tiêu hóa nó.

Cơn bão đã lắng xuống và tiếng gào rú ngoài kia dần được thay thế bằng âm thanh của sự thinh lặng, thậm chí chẳng thể nghe thấy một tiếng động nào, và cả thế gian dường như đã trở thành con mồi của một kẻ chinh phục vô danh nào đó, niềm hạnh phúc bị tước đoạt và mọi thứ – trong chốc lát – đã tắt ngấm: bị cuốn trôi theo cơn gió - thực vậy. Đáng lẽ ngươi phải cảm thấy lo ngại và sợ hãi, thay vì thích thú. Suy cho cùng, với sự yên tĩnh tuyệt đối bao phủ, ôm trọn lấy ngươi từ mọi phía như thế này, sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu vờ rằng đây là một ngôi mộ và ngươi đã chết, chỉ còn chờ đợi những sinh vật phân hủy đói khát biến ngươi thành từng mảnh xương thịt.

Đúng thế, mọi chuyện sẽ hoàn hảo biết chừng nào, nếu hắn không ở bên cạnh ngươi; hơi thở đều đặn và rõ ràng là còn sống, khiến ngươi có cảm giác như mình đang kéo hắn xuống nấm mồ đó. Hắn không bao giờ trách cứ ngươi, nhưng ngươi biết rằng ngươi chính là sự diệt vong của Naruto – ngươi cũng là thứ đang hoặc sẽ dần khiến hắn phát điên. Cái quyết tâm kéo ngươi ra khỏi vũng bùn ấy, hắn không nhận ra rằng hắn cũng đang đánh mất chính mình. Phải, ngươi đã phá hủy hắn, đã hủy hoại hắn bằng tình yêu của ngươi. Đúng vậy, mặc dù ngươi chưa bao giờ nói điều đó với hắn, nhưng chính tình yêu của ngươi – tình yêu dành cho hắn – đã giữ ngươi ở bên cạnh hắn. Là tình yêu đã gắn kết hai người lại với nhau. Nó đơn giản đến mức gần như khiến ngươi muốn bật cười - nó cũng ngu ngốc đến mức khiến ngươi gần như buồn bã.

Hắn không biết điều ấy, nhưng chính mong muốn ngây thơ là cứu ngươi – muốn ngươi được sống – hắn đang tự đào hố chôn mình. Hắn sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi cho đến khi cả hai cùng chạm tới đáy mộ. Lòng kiên định không cách nào lay chuyển của hắn, cùng sự ích kỷ không ngừng của ngươi sẽ giết chết cả hai. Chỉ là vấn đề thời gian.

Ngươi nên đẩy hắn ra xa vì hắn quá tốt với ngươi, nhưng ngươi lại không làm thế – yêu hắn dễ dàng hơn nhiều so với việc cô độc một mình. Ngươi nên cố gắng hơn nữa, ngươi nên bỏ chạy, nhưng ngươi lại quá ích kỷ khi giữ hắn bên mình. Ngươi yêu hắn và bị ám ảnh bởi hắn, hủy hoại hắn dễ dàng đến mức ngươi không thể buông tha hắn; chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro