Chapter 15: The stage is ours

Lần đầu tiên Naruto cố gắng tỏ tình với Sasuke, cậu những mong mình có thể lên kế hoạch tốt hơn. Đáng ra cậu nên lường trước khu vực hậu trường sẽ luôn có người ra vào và làm gián đoạn mọi chuyện. Thật may là cậu chưa kịp nói điều gì quan trọng.

Lần thứ hai Naruto còn khó chịu hơn vì thời tiết không đứng về phía mình. Cậu đã nỗ lực kiềm chế con tim đập thình thịch trong lồng ngực và thổ lộ tình yêu của mình với Sasuke nhưng đáng tiếc thay người kia không thể nghe thấy gì vì tiếng sấm sét chấn động ngoài trời. Sau đấy Naruto lúng túng đến nỗi cậu không thể lặp lại nữa và chạy thẳng về nhà.

Đến lần thứ ba Naruto đã rất bực bội. Cậu rủ Sasuke đi chơi trong thị trấn nhưng họ nhanh chóng gặp những bạn gái trong lớp, những người tất nhiên không muốn bỏ qua cơ hội bắt chuyện với Sasuke. Lúc đấy cậu đã nghĩ đến việc tỏ tình qua điện thoại cho xong nhưng nhanh chóng kìm lại. Làm thế sẽ thật qua quýt và chẳng có cảm giác chân thành chút nào.

Đến lần thứ tư cậu biết mình tuyệt vọng lắm rồi khi suýt tỏ tình trong phòng tắm nam sinh ở trường. Rốt cuộc cậu vẫn nhận ra đó không phải là nơi phù hợp và kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội khác.

Và hiện tại cậu đang bước những bước kiên quyết cùng Sasuke đến nhà cậu ấy để tập lại lời thoại. Chỉ còn vài ngày nữa là đến đêm khai mạc rồi. Thực ra đây cũng không phải là nơi lý tưởng cho lắm, nếu Sasuke từ chối thì việc rời khỏi nhà người kia sẽ khá là khó xử. Cậu biết mình không thể ở lại nếu hai người không thành đôi, cậu sẽ khóc vì điều đó, nhưng cậu đã quyết tâm sẽ không làm hỏng chuyện lần này. Lần thứ năm hẳn là phải có gì đáng trông chờ đúng không.

Naruto cảm thấy đầu gối mình run rẩy khi họ bước vào phòng Sasuke và đóng cánh cửa lại sau lưng. Cả hai đang ở một mình và thời điểm đã đến. Cậu thấy mình sắp phát ốm đến nơi khi mồ hôi chảy dồn dập.

"Vậy cậu muốn diễn cảnh nào? Tớ nghĩ vở kịch tương đối ổn rồi nhưng còn cảnh kết hôn thì chưa chắc chắn lắm." Sasuke vừa nói vừa lật qua kịch bản của mình. Naruto nuốt khan.

"Ừ ừ. Vậy cũng được." Cậu bắt đầu nghịch nghịch ngón tay. Cổ họng cậu ngày càng khô khốc và tai cậu ù đi. Cậu cứ nghĩ rằng sau bao lần nỗ lực mình sẽ không còn lo lắng nữa nhưng hóa ra lần này cũng không bớt căng thẳng hơn là bao.

"Ừm...Sasuke." Naruto chậm rãi nói. Sasuke nhìn lên và ánh mắt họ chạm nhau. Cảm giác như thể tim cậu bị đấm mạnh một cú vậy và Naruto phải hít một hơi thật sâu. "Tớ ừ...tớ muốn...ý tớ là-

"Sasuke, em có thể-" Itachi mở cửa và bước vào nhưng dừng lại ngay khi thấy em trai không ở một mình. Naruto cứng đờ như tượng vì sốc khi tiếp tục bị gián đoạn, có điều lần này nỗi thất vọng nhanh chóng biến thành cơn giận sôi sục. Nếu có thể cậu đã bước tới đóng sầm cánh cửa đó vào mặt Itachi, chặn nó lại bằng tất cả đồ đạc trong phòng rồi mặc sức hôn Sasuke. Rốt cuộc cậu phải làm gì để có được chút thời gian riêng tư đây?

"Itachi, anh nên gõ cửa trước khi vào." Sasuke cau mày nói với vẻ khó chịu.

"Xin lỗi, anh đang vội." Itachi mỉm cười hối lỗi. "Rất vui được gặp lại em, Naruto." Itachi quay sang Naruto, người đang muốn hét lên và yêu cầu anh rời đi. Nhưng tất nhiên cậu chỉ mỉm cười đáp lại.

"Vâng em cũng vậy. Em nghe nói anh sẽ đến xem buổi biểu diễn của bọn em."

"Nhất định rồi! Anh rất mong chờ đêm khai mạc đấy." Itachi cười rạng rỡ. Anh ấy thực sự hạnh phúc. "Chắc không phải em cũng tham gia vào kế hoạch khiến em trai anh mời anh đấy chứ?" Itachi hỏi và Sasuke nhìn đi chỗ khác, tránh ánh mắt của cả hai. Naruto xoa xoa gáy mình.

"Em không chắc, em chỉ gợi ý thôi." Itachi mỉm cười ấm áp.

"Chỉ cần thế là đủ rồi, anh rất vui vì được mời." Cơn giận của Naruto đã vơi đi một chút, cậu thấy vui vì Itachi hào hứng đến xem buổi biểu diễn của em trai mình. Cậu biết Sasuke sẽ không bao giờ thừa nhận điều này nhưng cậu ấy thực lòng hạnh phúc.

"Vậy em sẽ gặp anh ở đó sau." Naruto nói và Itachi gật đầu.

"Anh không vội à?" Sasuke lẩm bẩm nhắc nhở.

"Có chứ. Em báo cho bố mẹ biết anh sẽ về muộn và đừng đợi anh được không?"

"Anh có thể để lại lời nhắn mà." Sasuke bực bội.

"Anh thích bắt quả tang em giấu một chàng trai trong phòng hơn." Itachi nói với một nụ cười nhăn nhở. Naruto không biết đó có phải là một trò đùa hay không vì mặt cậu đã đỏ phừng phừng rồi. Đầu gối cậu run rẩy trở lại và trái tim cậu lại đánh mất kiểm soát. Mắt Sasuke chuyển sang màu đỏ thẫm hệt như hai gò má cậu ấy. Cậu giận dữ đẩy người anh trai đang tươi cười ra khỏi phòng trước khi đóng sầm cửa lại. Cả hai đứng im lặng trong vài giây sau đó. Naruto thực sự biết ơn vì điều này, cậu cần thời gian để bình tĩnh.

"Xin lỗi về chuyện vừa rồi." Sasuke lẩm bẩm.

"Không-đừng bận tâm." Naruto nói và lắc đầu dữ dội, hy vọng máu trên mặt chảy lại cơ thể mình. Sasuke quay lại nhìn cậu.

"Cậu định nói gì lúc nãy à?" Naruto chớp mắt bối rối cho đến khi cậu nhớ ra mình vừa định thổ lộ với người kia.

"À, ừ..." Nhưng giờ cậu chẳng nói nổi nữa! Nó đã qua rồi, khoảnh khắc đẹp nhất đã tan vỡ. Làm sao cậu dám bày tỏ nỗi lòng sau sự khó xử vừa rồi chứ? Nghe thật ngớ ngẩn. Và cậu không thể để mình ngớ ngẩn hơn được. Sasuke xứng đáng nhận được một lời tỏ tình trọn vẹn. Vậy là một lần nữa nỗi lo lắng lại nhấn chìm cậu và cậu không nghĩ mình đủ sức vượt qua nó.

"Tớ nghĩ...cảnh đám cưới. Romeo và Julian có nên ôm lúc gặp nhau không?"

"Có thể, dù sao thì đây cũng là ngày hạnh phúc của họ." Naruto gật đầu. Cậu vốn đã lên kế hoạch làm như vậy nhưng đó là câu hỏi duy nhất cậu nghĩ ra lúc này.

"Vậy chúng ta bắt đầu nhé?" Sasuke hỏi. Naruto thở dài và đứng thẳng dậy. Thế là phải đợi đến lần thứ sáu mất rồi.

"Được thôi."

________________________________________

Đêm khai mạc đã đến. Các tiết học được rút ngắn để mọi người có thêm thời gian chuẩn bị. Đêm nay chỉ dành cho gia đình và người thân và là đêm thú vị nhất đối với hầu hết mọi người. Họ cùng dựng phông nền, mặc trang phục, trang điểm và luyện lại một số lời thoại lần cuối. Một tiếng cuối cùng trước buổi công diễn, Kakashi tập hợp cả lớp trên sân khấu.

"Thầy chỉ muốn nói lời cảm ơn vì sự chăm chỉ của các em và thầy thật lòng tin rằng buổi biểu diễn này sẽ thành công rực rỡ! Tất cả hãy cùng hoan nghênh nhau vì sự cống hiến tuyệt vời của mình, thầy sẽ rất vui nếu được chứng kiến điều đó." Kakashi nói và bắt đầu vỗ tay. Ngay sau đó các học sinh cũng tiếp nối bằng những tràng pháo tay trong khi nhìn nhau và mỉm cười. Tuy nhiên, khi Naruto mỉm cười với Sasuke, cậu thấy Sasuke không hề cười lần nào đến khi ánh mắt họ chạm nhau. Điều ấy khiến tim cậu chao đảo.

"Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng ở hậu trường. Và hãy nhớ kỹ, không nói chuyện phía sau cánh gà. Khán giả có thể dễ dàng nghe thấy và chúng ta sẽ không muốn làm phiền những diễn viên trên sân khấu." Mọi người gật đầu và bắt đầu tản ra.

Một giờ trôi qua nhanh chóng và chẳng mấy chốc rạp hát đã chật kín người. Các học sinh lần lượt ngó qua tấm rèm để xem gia đình mình đến chưa.

"Bố mẹ tớ kìa." Naruto thì thầm. Cậu, Sasuke, Kiba và Shikamaru đang nép mình trong một góc.

"Kia là bố mẹ tớ." Shikamaru chỉ tay nói.

"Hôm nay có mẹ và chị gái tớ đến!" Kiba nói hơi to khiến Kakashi phải ra dấu im lặng cách đó không xa.

Naruto mỉm cười nhìn nhà hát ngày càng đông người. Thật hào hứng khi có nhiều người đến xem như vậy. Suy cho cùng thì được biểu diễn trước khán đài chật kín người sẽ vui hơn nhiều.

"Cậu có thấy phấn khích không Sasuke?" Naruto hỏi và người kia chỉ nhún vai. "Đồ lạnh lùng." Naruto chế nhạo, nhận được một cái lườm từ Sasuke và cậu cười nhếch mép đáp lại. Sasuke định nói gì đấy nhưng ngay lập tức ngừng lại. Có thứ gì đó ở dưới khán đài lọt vào tầm mắt khiến cậu ấy sững sờ. Naruto tò mò nhìn theo hướng nhìn của người kia.

Itachi đang đi xuống hàng ghế và ngồi khá xa phía trước sân khấu. Người phụ nữ bên cạnh anh bắt đầu nói chuyện và anh mỉm cười đáp lại lời cô ấy. Naruto nhìn sang Sasuke, người đang đứng chôn chân tại chỗ và đông cứng như một bức tượng.

"Sasuke?" Naruto thì thầm khi thấy mắt Sasuke ngày càng lấp lánh hơn. Khi nước mắt đã đọng lại ở mí mắt dưới, cậu ấy nhắm mắt lại và lấy tay che mặt. Naruto đặt tay lên vai cậu. "Sasuke có chuyện gì thế?" Sasuke hít một hơi run rẩy.

"Tớ chỉ...không nghĩ là anh ấy sẽ đến." Naruto chớp mắt ngạc nhiên.

"Nhưng anh ấy đã nói là sẽ đến mà." Vai Sasuke trở nên căng thẳng.

"Anh ấy đã nói như thế rất nhiều lần trước đây. Nên tớ chỉ nghĩ lần này cũng...lúc nào cũng là 'Xin lỗi Sasuke, lần sau nhé. Để lần sau.'" Sasuke ngừng nói và gục đầu xuống.

"Sasuke..." Naruto thì thầm. Cậu muốn ôm cậu ấy nhưng không chắc người kia có thoải mái thể hiện sự thân thiết nơi công cộng hay không nếu không phải là vì vở kịch. Thay vào đó cậu nhẹ nhàng xoa lưng Sasuke, hy vọng có thể vỗ về cậu ấy.

"Mọi người vào vị trí." Kakashi thông báo. Đã đến lúc bắt đầu và tất cả nhanh chóng di chuyển đến vị trí của mình. Sasuke hít một hơi thật sâu trước khi ngước lên nhìn Naruto, đôi mắt vẫn long lanh nhưng ánh nhìn đã sắc bén trở lại.

"Naruto, cảm ơn cậu." Naruto ngạc nhiên.

"Vì cái gì?"

"Vì...tất cả mọi thứ." Sasuke đứng thẳng vai, tự tin nói tiếp. "Nếu không có cậu, anh tớ sẽ không- Tớ sẽ không..."

"Vào vị trí! Và giữ trật tự." Kakashi lặp lại, nhìn thẳng vào họ. Naruto hoảng sợ. Cậu cần nghe điều này. Sasuke đang nói điều gì đó rất quan trọng và họ lại bị gián đoạn một lần nữa. Sasuke thở dài chán nản, nhưng khi nhìn lại Naruto, cậu vẫn bình tĩnh hơn bao giờ hết. Cậu dịu dàng vòng tay ra sau gáy Naruto và tiến đến thì thầm vào tai cậu.

"Cảm ơn cậu, vì đã ở bên cạnh tớ." Với một nụ cười nhẹ, Sasuke lùi lại và lẻn sang phía bên kia sân khấu để chuẩn bị cho cảnh xuất hiện đầu tiên của mình. Naruto bị bỏ lại một mình, cảm giác như một quả bom nguyên tử vừa được thả xuống. Cậu muốn khóc, muốn cười, muốn hét lên và quan trọng nhất là cậu muốn nói cho Sasuke biết cảm xúc của mình. Đặc biệt là sau khi được nghe những lời vừa rồi, cậu không thể kiềm nén được nữa, không thể đợi thêm một giây phút nào nữa.

"Naruto, nhanh lên!" Kiba khẽ rít, kéo Naruto theo mình. Naruto nghe tiếng tấm màn được kéo ra và người dẫn chuyện bắt đầu kể cho khán giả về mối thù truyền kiếp giữa hai gia tộc.

"Kiba, tớ phải nói cho Sasuke biết tình cảm của mình." Cậu thì thầm và Kiba nhìn cậu với ánh mắt ngỡ ngàng.

"Bây giờ?" Naruto gật đầu. "Bây giờ không được! Cậu điên à? Buổi biểu diễn bắt đầu rồi. Để sau nói đi."

"Tớ không thể đợi lâu như vậy được."

"Chà, chẳng còn cách nào khác đâu Romeo. Đây là nhiệm vụ đấy." Kiba nói trước khi giúp Naruto lên sân khấu cho cảnh đầu tiên của họ. Naruto biết Kiba nói đúng. Cậu không thể phá hỏng buổi biểu diễn vì chuyện này được, như thế thật không đúng với các bạn cùng lớp. Ngoài ra hiệu trưởng đã nói rất rõ ràng rằng cậu không được làm ảnh hưởng đến vở kịch nếu không cả hai sẽ bị đuổi học. Cuối cùng cậu hít một hơi thật sâu, theo Kiba bước ra sân khấu.

Naruto diễn rất ổn định. Cậu đã tập những cảnh này nhiều lần đến độ giờ mọi thứ cứ tự nhiên như dòng nước chảy, và đó là điều tốt vì tâm trí cậu hoàn toàn đang ở nơi khác. Cậu chỉ nghĩ đến những gì mình muốn nói và nhớ lại lời thổ lộ của Sasuke đã khiến trái tim cậu rạo rực ra sao khi hơi thở nồng ấm của người kia phả vào tai và những ngón tay cậu ấy sưởi ấm làn da cậu.

Naruto không thể rời mắt khi Sasuke bước vào để đóng cảnh đầu tiên với Sakura. Diện chiếc áo sơ mi rộng cùng chiếc quần bó sát, ánh đèn sân khấu khiến toàn thân cậu ấy bừng sáng. Sasuke thật sự diễm lệ.

Vở kịch vẫn tiếp tục và đã đến cảnh bữa tiệc. Naruto đã diễn khá tròn vai của mình mà không gặp vấn đề gì cho đến thời điểm Romeo và Julian chuẩn bị gặp gỡ. Cả hai bị bỏ lại một mình trên sân khấu và ánh mắt họ chạm nhau. Đột nhiên bước chân Naruto có chút do dự khi cậu bước tới chỗ Sasuke. Cậu biết rõ lời thoại của mình, cậu nằm lòng nó. 'Nếu tay hèn này đã xúc phạm đến báu vật linh thiêng thì tôi xin chịu một hình phạt êm đềm', cậu có thể nghe thấy câu ấy vang lên trong đầu. Vậy nhưng lúc nhìn vào mắt Sasuke, trái tim cậu lên tiếng.

"Hỡi chàng trai xinh đẹp, ngay từ giây phút đôi mắt tôi chạm đến em, em đã gieo vào lòng tôi nỗi khắc khoải khôn nguôi." Sasuke nhìn cậu ngạc nhiên và bối rối, nhưng cậu ấy nhanh chóng chớp mắt, cố gắng diễn kịch trước mặt khán giả.

"Xinh đẹp là từ chỉ dành cho các quý cô." Sasuke nói. "Nhưng nhìn thấy vị công tử đây, tôi chẳng thể sửa lời anh được." Naruto gần như bật cười và bắt gặp Sasuke cũng mỉm cười trìu mến. Cảm thấy nhẹ nhõm vì có Sasuke cùng tung hứng, cậu tiếp tục.

"Tôi thấy em cô độc ở đây, và điều này khiến tôi không khỏi hoài nghi, một người lộng lẫy như em chẳng phải nên được người ta vây quanh sao." Sasuke cẩn trọng quan sát cậu, không thực sự chắc chắn những chuyện này sẽ dẫn đến đâu.

"Thưa công tử, tôi thấy anh cũng chỉ có một mình. Câu hỏi ban nãy không nên dành cho chính anh ư?" Naruto cười.

"Nói vậy là em nghĩ tôi cũng tuyệt vời như em sao."

"Bản thân mình thì tôi không dám khẳng định, nhưng về phía anh thì chẳng nghi ngờ gì." Sasuke mỉm cười và Naruto chớp mắt. Cậu biết trái tim mình đã nói tất cả lời này nhưng không chắc Sasuke nghĩ ra những câu đáp từ đâu.

"Em có cho là tôi quá sốt sắng nếu tôi dám nói rằng em đã chiếm được trái tim tôi?"

"Và làm sao anh biết trái tim mình đã bị chiếm đoạt?" Naruto tiến một bước gần hơn.

"Bởi vì khi nhìn thấy em con tim tôi đập rộn ràng và được trò chuyện cùng em khiến đôi chân tôi lơ lửng." Naruto dịu dàng nhìn người kia, trái tim cậu đang giãi bày toàn bộ nỗi lòng. "Và mỗi khi em thấy đau, lòng tôi cũng đau xiết khôn cùng." Đôi mắt Sasuke mở to. Naruto bỗng chốc lo lắng vì cậu vừa nói đúng những lời mình từng nói với Sasuke, ngụ ý rằng đó không phải là lời của Romeo mà là của chính cậu.

"Vì em hoàn hảo trong tất cả mọi thứ. Em vô cùng tài giỏi, điềm tĩnh, chưa kể còn rất tốt bụng và rộng lượng nữa-" Naruto đột ngột ngừng lời. Cậu hơi hoảng hốt vì nhận ra mình không còn dùng ngôn ngữ cổ điển của vở kịch mà đang mắc kẹt trong những lời từng nói với người kia.

Trong khi đó Sasuke chỉ nhìn cậu chằm chằm với đôi môi hơi hé mở. Tim Naruto đập thình thịch. Cậu liếc nhìn đám đông, chợt nhớ đến những khán giả đang chăm chú quan sát hai người. Cậu có thể đoán ở phía sau tấm rèm Kakashi hẳn đang chảy mồ hôi ròng ròng và lo lắng phát điên với màn ngẫu hứng bất ngờ trên sân khấu lúc này. Naruto hắng giọng, biết đã đến lúc phải cố gắng cứu vãn vở diễn.

"Thứ lỗi cho tôi, hẳn là em chẳng có hứng thú nghe những lời thổn thức này-" Naruto quay người định lùi lại một bước, nhưng một bàn tay nắm chặt lấy tay cậu đã ngăn cậu lại. Cậu ngạc nhiên nhìn xuống trước khi quay sang Sasuke, người đang nhìn cậu đầy khẩn thiết.

"Em muốn được nghe tất cả." Sasuke nói và lòng cậu xao xuyến. "Em cứ ngỡ chỉ có bản thân mình đơn độc trong những cảm xúc này. Kể từ khi nhìn thấy anh, em đã luôn biết anh là người đầu tiên và duy nhất em muốn..." Đột nhiên Naruto cảm thấy bàn tay Sasuke siết chặt lấy tay mình. Cậu nuốt khan.

"Anh sợ hãi rằng em, một người hoàn hảo hết mực như em, có thể nào để mắt đến một kẻ hành hương tầm thường như anh. Anh chẳng thể nào sánh được với tài năng cũng như sắc đẹp của em." Sasuke mỉm cười dịu dàng.

"Buông những lời khiêm nhường như vậy, người ta sẽ nghi ngờ anh bị mù...hoặc là một tên ngốc." Sasuke khẽ nhếch khuôn miệng thành một cái cười và Naruto cảm thấy hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể mình trước lời mỉa mai quen thuộc. Sasuke đang nói chuyện với cậu sao? Với Naruto? Hay sự ngẫu hứng này dành cho Romeo của cậu ấy? Cậu cười rạng rỡ trước khi bước đến nắm lấy bàn tay còn lại của Sasuke. Nghe những lời vừa rồi cậu càng muốn được hôn người kia, và chỉ có một cách duy nhất để làm được điều đó. Và cũng là để kết thúc cảnh diễn này.

"Nếu tay hèn này đã xúc phạm đến báu vật linh thiêng thì tôi xin chịu một hình phạt êm đềm. Đôi môi tôi như hai kẻ hành hương rụt rè xin sẵn sàng xóa vết bàn tay thô bạo kia bằng một cái hôn trìu mến." Nhận ra lời thoại Sasuke nhanh chóng tiếp lời theo kịch bản gốc.

"Hỡi kẻ hành hương lương hảo, người quá khắc nghiệt với bàn tay của mình. Bàn tay này làm thế chỉ là để tỏ lòng sùng đạo thành kính thôi! Kẻ hành hương có thể nắm tay các vị thánh. Tay cầm tay, đó là cái hôn của người hành hương." Sasuke mỉm cười hiền dịu, tựa người vào Naruto, nâng tay cả hai lên giữa ngực họ, và lần đầu tiên, Naruto không lo ngại Sasuke có thể nghe thấy trái tim đập rộn ràng của mình.

"Chẳng phải các vị thánh có môi đó sao? Và những người hành hương nữa?" Naruto mỉm cười, tiến lại gần đôi môi Sasuke.

"Đúng vậy, người hành hương – họ có môi để cầu nguyện." Cậu gần như cảm nhận được hơi thở người kia phảng phất trên khuôn mặt mình.

"Ôi, nếu vậy thì, hỡi vị thánh thân yêu, hãy cho phép đôi môi làm công việc của tay. Chúng đang cầu xin đó. Em hãy ưng chuẩn đi, kẻo đức tin lại biến thành nỗi tuyệt vọng." Naruto nói và từ từ buông tay Sasuke ra. Cậu chậm rãi lướt qua cánh tay, đến cổ và ôm lấy khuôn mặt người kia. Nếu không phải vì quá đắm chìm trong khoảnh khắc ấy, cậu có thể thề rằng Sasuke đã rùng mình bởi sự đụng chạm này.

"Các vị thánh thường đứng lặng, ngay cả khi họ ưng chuẩn." Bàn tay Sasuke đặt trên lưng Naruto và cẩn trọng quấn quanh cổ cậu, kéo họ lại gần nhau hơn.

"Vậy thì xin em cứ đứng lặng, để tôi được hưởng kết quả của lời cầu xin." Naruto nói và thực hiện một động tác nhỏ cần thiết để môi họ chạm nhau. Người cậu hơi cứng lại khi nhận thức toàn bộ khán đài đang dõi theo, nhưng ham muốn được hôn Sasuke lấn át tất cả. Cậu di chuyển môi mình trên môi người kia, tận hưởng sự tiếp xúc giữa hai người. Lần này cậu quên đếm đến ba, may mắn thay Sasuke vẫn kiểm soát được bản thân và cuối cùng cũng lùi lại. Lúc mở mắt cậu suýt nữa lao vào một nụ hôn khác nhưng kịp thời nhận ra mình vẫn còn lời thoại cần đọc.

"Thế là đôi môi tôi đã được môi em gột sạch tội lỗi."

"Như vậy tội lỗi lại sang môi tôi sao?" Sasuke gần như không thở được.

"Tội lỗi từ môi tôi sang môi em! Lời trách mới đáng yêu sao! Vậy xin em hãy trả lại tôi tội lỗi ấy." Không bỏ lỡ một nhịp nào Naruto lao đến chiếm lấy môi Sasuke một lần nữa. Lần này cậu đưa một tay ra sau đầu cậu ấy, luồn ngón tay vào mái tóc mềm mại và giữ cậu ấy đứng yên khi cậu khám phá làn môi Sasuke. Cảm nhận được người kia cố gắng thở trong nụ hôn Naruto mới bừng tỉnh. Có lẽ họ đã hôn nhau khá lâu rồi. Lúc cậu lùi lại Sasuke dường như có hơi lạc lõng, nhưng rất nhanh cậu ấy tiếp tục câu thoại của mình.

"Công tử hôn như thể đã học cách làm vậy." Cậu ấy nói và Naruto không khỏi mỉm cười. Đó chỉ là lời thoại thôi nhưng cậu vẫn thấy thật thú vị vì sự thật là hai người đã cùng luyện tập cảnh hôn rất chăm chỉ.

"Thưa công tử, phu nhân có chuyện muốn nói." Sakura bước ra sân khấu, kéo Naruto trở về hiện thực. Cậu ngước lên và thấy Sakura đang nhìn mình nghiêm túc, rõ ràng không muốn tham gia vào trò ngẫu hứng nho nhỏ của họ.

"Mẹ em là ai vậy?" Naruto hỏi.

"Công tử ơi, mẹ chàng ấy là bà chủ nhà này, một bậc mệnh phụ khôn ngoan và đức hạnh. Tôi là vú nuôi của con trai bà, tức là chàng trai vừa tiếp chuyện công tử đó. Để tôi nói cho công tử biết, người nào kết hôn với cậu ấy sẽ vô cùng giàu có." Naruto quay lại, buông Sasuke ra, lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

"Em ấy là người họ Capulet sao? Ôi oan trái yêu quý, cuộc sống của ta nay nằm trong tay kẻ thù." Kiba chạy tới gọi bạn mình.

"Nào, ta đi thôi. Cái hay cái đẹp nhất đã thấy cả rồi."

"Có lẽ đúng thế đấy. Tôi e là mình đang gặp rắc rối hơn bao giờ hết." Naruto nói rồi cùng Kiba bước ra khỏi sân khấu. Ngay khi khuất khỏi tầm nhìn của khán giả Kiba nắm chặt lấy vai Naruto và nhìn cậu gay gắt.

"Ôi trời đất ơi!" Cậu ta rít to hết mức có thể. Shikamaru đứng cạnh tấm rèm cũng bước vào.

"Chuyện gì vừa nãy thế? Bọn tớ không được thông báo gì về màn diễn vừa rồi?" Naruto đột nhiên cảm thấy người mình nóng lên. Cậu biết cả hai đang đứng trước mặt công chúng nhưng lúc đó cậu quá nóng lòng nên chẳng để tâm đến việc tất cả mọi người đều chứng kiến.

"Tớ ừm...Chúng ta nói sau được không. Không được phép nói chuyện ở cánh gà." Naruto nói rồi quay lại xem tiếp các cảnh diễn khác. Bạn bè cậu thở dài rồi để cậu lại một mình. Cậu thầm biết ơn vì không phải đối mặt với muôn vàn thắc mắc lúc này.

Nhìn qua phía bên kia sân khấu Naruto chỉ khao khát được đến đó ngay lập tức. Romeo và Julian luôn bước vào sân khấu từ những hướng khác nhau nên cậu không có cơ hội để hỏi những lời Sasuke nói là từ Julian hay chính bản thân cậu ấy. Cậu cân nhắc chạy đến chỗ người kia nhưng các bạn cùng lớp đang dõi theo nhất cử nhất động của họ và cậu không muốn làm rối tung hậu trường. Naruto dằn lòng, cậu phải đợi thôi.

________________________________________

Phần còn lại của vở kịch trôi qua như thường lệ, không còn những câu thoại ngẫu hứng nữa. Điểm khác biệt duy nhất là giờ đây mỗi khi Naruto nhìn thấy Sasuke, trái tim cậu không chỉ rung động mà là cảm giác sắp nổ tung. Chẳng mấy chốc họ đã đến cảnh cuối cùng. Sasuke đang nằm trên một ngôi mộ đá thực chất là gỗ được dàn dựng tỉ mẩn, giả vờ hôn mê. Naruto lao ra sân khấu và làm bộ mặt đau đớn

"Một nấm mộ? Ôi không! Hỡi chàng trai trẻ tuổi sớm thiệt phận, đó là cái vòm của một tòa lâu đài, vì có Julian nằm đấy, và sắc đẹp của chàng khiến nhà mồ này xán lạn như một phòng dạ hội đèn đuốc tưng bừng. Hỡi người đã khuất, hãy nằm đây." Naruto bước chầm chậm xung quanh Sasuke, cúi xuống cơ thể bất động trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve gò má người kia.

"Kẻ chôn ngươi cũng là một kẻ chết rồi. Nhiều khi, những kẻ sắp chết tự nhiên thấy vui hẳn lên, người chăm nom họ thường gọi đó là tia chớp trước giờ chết. Ôi, ta có thể gọi giờ phút này là tia chớp không nhỉ? Hỡi người yêu của ta! Chồng của ta!" Naruto kêu lên sầu thảm.

"Thần chết đã hút mật ngọt của hơi thở em, nhưng chưa xâm phạm được tới dung nhan em; màu cờ của sắc đẹp còn đỏ tươi trên môi, trên má em, và lá cờ nhợt nhạt của thần chết chưa tới đó được." Những ngón tay cậu di chuyển trên bờ má Sasuke. Cậu thử chạm vào môi cậu ấy, khát khao được hôn nó lần nữa. "Tybalt, anh nằm đó, trong tấm vải liệm đẫm máu đó ư? Tôi còn làm gì vui lòng anh hơn được nữa, vì với chính bàn tay đã cắt đứt tuổi trẻ của anh, tôi sẽ chém gãy tuổi trẻ của kẻ thù anh. Xin anh tha thứ cho tôi. Ôi, Julian yêu quý, sao em vẫn đẹp như vậy?"

Naruto nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Sasuke khi cậu cúi xuống chạm trán họ vào nhau, diễn tả tiếng khóc của mình.

"Phải chăng thần chết cũng si tình, và cái bóng ma xương xẩu hãi hùng kia muốn giữ em trong cõi âm u này để tính chuyện ái ân? Vì lo như vậy, nên anh sẽ ở lại đây với em, và sẽ không bao giờ rời khỏi tòa lâu đài của đêm tối này nữa. Anh muốn ở đây, ở đây với lũ giòi bọ, hầu cận của em!" Cậu ngồi dậy, nắm lấy tay Sasuke, quan sát khuôn mặt bất động của cậu ấy. Cậu chăm chú ngắm nhìn người kia, hoàn toàn bị mê hoặc. Một lần nữa, cậu không thể ngăn trái tim mình lên tiếng.

"Anh sẽ gánh vác tất cả gánh nặng của em và chết cùng em." Naruto muốn nói nhiều hơn nhưng cậu đã làm xáo trộn vở kịch quá nhiều và đến lúc phải kết thúc rồi.

"Ôi, đây sẽ là nơi an nghỉ mãi mãi của ta. Ta sẽ quên đi tất cả những điều xui xẻo đã làm phiền ta. Đôi mắt ta ơi, hãy nhìn một lần cuối; đôi cánh tay ta ơi, hãy ôm một lần cuối! Và hỡi đôi môi của ta, nơi hơi thở vào ra, hãy hôn một cái hôn trung thực để ký kết vĩnh viễn với tử thần tham lam." Naruto không phí phạm thêm chút thời gian nào mà vội vã cúi xuống hôn Sasuke. Lần này cậu ấy không phản hồi nhưng nụ hôn vẫn gây nghiện đến mức cậu phải đếm từng giây. Khi tách ra cậu tranh thủ cơ hội nhẹ nhàng lướt lên môi người kia, tận hưởng sự mềm mại của chúng.

"Nào, lại đây, hỡi người chỉ nẻo đắng cay!" Naruto nói và lấy trong túi áo ra một cái chai nhỏ. "Nào, lại đây, hỡi kẻ đưa đường chua chát! Hỡi anh lái đò tuyệt vọng, hãy đưa ngay vào đá cho tan tành chiếc thuyền anh đã mỏi mệt chán chường! Hỡi người yêu quý, anh xin nâng chén vì em!" Cậu nâng chai lên giả vờ uống. "Ôi người thầy lang thật thà, thuốc của thầy hay thật. Thế là ta được hôn em mà chết." Với một tiếng kêu đau đớn, Naruto ngã xuống sàn, trút hơi thở cuối cùng.

Sasuke bắt đầu di chuyển và cậu có thể nghe tiếng người kia tỉnh dậy.

"Tu sĩ nhân từ ơi, chồng tôi đâu rồi? Tôi rất nhớ là hiện nay tôi phải ở đâu, và nơi đây đúng là chỗ đó rồi. Nhưng Romeo của tôi đâu? Gì thế này?" Sasuke hỏi Shikamaru vừa bước vào sân khấu.

"Có tiếng gì lao xao... Công tử ơi, hãy rời khỏi nơi đây, nơi đây là ổ chết chóc, ổ truyền bệnh, là nơi có những giấc ngủ trái lẽ tự nhiên. Một quyền lực mà chúng ta không thể nào cưỡng lại được đã khiến dự định của chúng ta tan vỡ. Thôi, ta đi thôi! Chồng cậu nằm chết trong lòng cậu đấy, còn kia là Paris! Đi thôi, ta sẽ đưa cậu vào nương thân trong nhà tu kín. Đừng hỏi nữa, lính tuần tới nơi rồi... Nào hãy đi với ta, hỡi Julian. Ta chẳng dám ở lâu hơn nữa."

"Phải đó, thôi ông đi đi, còn tôi, tôi chẳng đi đâu cả." Sasuke giận dữ nói và Shikamaru bước ra. Một bàn tay ấm áp chạm vào Naruto, nắm lấy cái chai.

"Một cái chai, người yêu của ta nắm chặt trong tay! À, ra là thuốc độc đã chấm dứt đời chàng quá sớm. Ích kỉ chưa này, uống hết cả, chẳng để lại một giọt nào làm người bạn giúp ta theo chàng! Em muốn hôn anh, ngộ may trên môi anh còn giọt nào khiến em được uống cùng mà chết."

Một cái chạm nhẹ vào má khiến Naruto ngứa ngáy khắp người và đôi môi mềm mại của Sasuke nhanh chóng bao phủ lấy cậu. Ôi cậu ước mình có thể tóm lấy Sasuke và kéo cậu ấy lại gần hơn. May mắn là Naruto vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng cậu không thể làm thế. Sasuke lùi lại nói lời cuối cùng.

"Môi anh ấm quá. Có tiếng động! Ta phải nhanh tay! Ôi, con dao quý báu! Cơ thể ta sẽ là vỏ bọc cho ngươi! Ngươi hãy nằm nghỉ nơi đây, để cho ta được chết." Sasuke hét lên một tiếng hấp hối rồi ngã xuống bên cạnh Naruto. Cậu nghe tiếng rèm đóng lại trước mặt, che chắn cả hai khỏi đám đông. Cảnh diễn cuối cùng với hai gia tộc tụ tập vẫn tiếp tục ở phía bên kia bức màn. Nhờ nó che mất ánh đèn nên phía sau sân khấu lúc này tối om, chỉ có vài ánh sáng le lói từ những ngọn đèn phía sau.

Naruto mở mắt và từ từ ngồi dậy. Sasuke cũng làm tương tự. Ngay khi họ nhìn nhau, tim Naruto như ngừng đập. Sasuke không còn mỉm cười như Julian, cũng không dịu dàng nhìn cậu như Julian nữa. Vở kịch đã kết thúc. Đây là Sasuke, người mà cậu vừa thổ lộ toàn bộ trái tim mình.

"Naruto-"

"Tớ xin lỗi." Naruto thì thầm, ngắt lời Sasuke. Cậu vẫn nhớ không nói quá to để không làm phiền những người trên sân khấu. Sasuke cau mày.

"Vì điều gì?"

"Vì...đã làm xáo trộn vở kịch." Cậu nuốt khan và ngồi ngay ngắn trên đầu gối. "Tớ chỉ...cần phải làm thế." Sasuke cùng quỳ gối trước mặt cậu.

"Phải làm gì cơ?" Tim Naruto đập mạnh vào ngực cậu một cách đau đớn.

"Phải...nói thế." Sasuke thận trọng quan sát cậu.

"Có phải...đó là những lời Romeo muốn nói với Julian?" cậu ấy ngập ngừng hỏi. Naruto thở ra một hơi run rẩy, chậm rãi lắc đầu.

"Không. Đó là những lời tớ muốn nói với...cậu. Không phải là đóng kịch, không phải là Romeo và Julian. Chỉ có tớ Naruto, đang tỏ tình với cậu, Sasuke." Đôi mắt Sasuke mở to nhưng cậu ấy không nói gì. Naruto bắt đầu đổ mồ hôi.

"Tớ cũng vậy." Sasuke thì thầm. Bây giờ đến lượt Naruto kinh ngạc.

"Cái gì?"

"Đó cũng là những lời tớ muốn nói với cậu, không phải với Romeo." Nếu lúc này Naruto đứng lên chắc chắn cậu sẽ ngã nhào.

"Cậu đang nói gì vậy?" cậu hỏi với vẻ hoài nghi. Sasuke trợn mắt.

"Tớ nói là tớ cũng thật lòng thổ lộ với cậu. Tất cả đều là sự thật." Sasuke lên tiếng nhưng Naruto đang mất phương hướng vì quá choáng váng. Cậu nhớ lại những gì Sasuke đã nói trên sân khấu. Rằng cậu là người đầu tiên và duy nhất Sasuke muốn. Những lời này chỉ có thể lý giải theo một cách, nhưng nó không thể nào là sự thật được.

"Ý cậu là...cậu thích tớ sao?" Sasuke cau mày.

"Không phải điều này quá rõ ràng à?" Naruto nhìn cậu sững sờ.

"Cái gì? Rõ ràng á?" Sasuke thở dài.

"Tớ tặng quà cho cậu? Hỏi cậu có thích con trai không? Còn viện đủ lý do để hôn cậu nữa?" Đầu Naruto bắt đầu quay cuồng và cậu cảm thấy mặt mình đỏ bừng.

"Lý do để...hôn tớ? Nhưng không phải đó chỉ là diễn tập, một phần của vở kịch thôi à." Sasuke nhìn chằm chằm vào cậu trước khi bật cười khúc khích.

"Cậu ngốc thật đấy." Sasuke vẫn cười.

Trái tim Naruto loạn nhịp. Vậy là Sasuke yêu cầu hai người hôn nhau không phải để luyện tập mà vì muốn hôn cậu? Sasuke cũng thích cậu? Toàn bộ thời gian qua? Cơ thể cậu bắt đầu bốc cháy, những ngón tay cậu ngứa ran. Cậu không nghĩ mình kiềm chế được nụ cười toe toét đang nở trên khuôn mặt.

"Nhưng, sao cậu không nói gì cả?" Sasuke hơi cau mày.

"Tớ đã hành động lộ liễu hết mức rồi và khi cậu chẳng có phản ứng tớ đã nghĩ là cậu không có cảm xúc gì với tớ cả." Sasuke mỉm cười. "Nhưng có vẻ tớ đã đánh giá thấp sự ngốc nghếch của cậu rồi Romeo ạ." Nụ cười của Naruto chuyển thành tiếng cười thoải mái. Sasuke cũng cười với cậu.

"Sasuke." Naruto nói và Sasuke ngừng lại, dịu dàng nhìn cậu. "Tớ yêu cậu."

Nụ cười vụt tắt trên môi Sasuke, có thứ gì đó lấp lánh trong mắt cậu ấy. Bàn tay Sasuke chậm rãi nhưng đầy quả quyết ôm lấy má cậu, ngón tay cái xoa xoa làn da cậu khi cậu ấy nghiêng mặt lại gần. Naruto hít một hơi run rẩy và vòng tay ôm lấy lưng người kia. Họ nhắm mắt lại và nhờ những luyện tập thuần túy cả hai dễ dàng tìm thấy đôi môi nhau.

Làn môi Sasuke mềm mại, ấm áp và ngọt ngào hơn bao giờ hết. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên cậu chân chính hôn người kia chứ không phải Julian. Sasuke khiến toàn thân cậu rung động vì ham muốn được đến gần đối phương.

Naruto siết chặt vòng tay mình quanh tấm lưng và vòng eo cậu ấy. Sasuke cũng đưa tay lên quấn quanh cổ cậu, hơi nghiêng đầu sang một bên để nụ hôn được sâu hơn.

Naruto không ngần ngại hé miệng, liếm môi dưới người kia, thưởng thức hương vị nơi đó. Sasuke cũng tách môi và chẳng mấy chốc cậu cảm nhận được đầu lưỡi kích thích của cậu ấy. Nó chui vào miệng cậu và Naruto khẽ rên rỉ trước sự xâm nhập nóng bỏng và ẩm ướt.

Đầu lưỡi cả hai không ngừng dây dưa trong khi làn môi họ vẫn quyện chặt vào nhau. Hơi thở ấm áp của Sasuke khiến cậu rùng mình. Ôm chặt Sasuke trong vòng tay như thế này, lồng ngực áp vào nhau mạnh mẽ, sức nóng bỏng rát từ hai cơ thể khuấy động tận sâu dạ dày cậu.

Naruto đang lơ lửng, hoàn toàn chìm đắm trong khoảnh khắc đó. Cậu hạnh phúc, hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cậu phấn khích đến mức gần như chết đi được.

Rồi đột nhiên đôi môi Sasuke rời khỏi cậu. Cậu chớp chớp mắt và thấy người kia đang nhìn chằm chằm sang một bên. Lúc đầu, Naruto hơi bối rối và thất vọng vì nụ hôn tuyệt diệu đã kết thúc.

Cho đến khi cậu nhận ra sân khấu đã sáng đèn từ bao giờ và khán đài yên tĩnh đến kỳ lạ. Naruto quay đầu lại nhìn thì hóa ra vở kịch đã kết thúc, tấm màn đã được kéo lên. Cả hai lẽ ra phải đứng đó, cúi chào người xem trước khi cả lớp bước lên và tất cả cùng chào kết thúc.

Vậy là thay vì Romeo và Julian cúi đầu chào khán giả, cả rạp hát được chứng kiến một màn hôn hít cuồng nhiệt giữa Naruto và Sasuke.

Naruto đỏ bừng mặt. Bất chấp ánh đèn chói lóa cậu vẫn nhìn thấy phần nào những khuôn mặt vừa choáng váng vừa ngạc nhiên. Cả cậu và Sasuke đều cứng đờ tại chỗ. Bây giờ họ nên làm gì? Chính xác thì chẳng có cách ứng biến nào để thoát khỏi tình huống này cả. Nhân vật của họ đã chết và vở kịch đã xong. Vì vậy Naruto làm điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến. Đó là làm như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu đứng dậy, nắm tay Sasuke để kéo cậu ấy đứng cạnh mình. Naruto cúi chào đầu tiên, đến lần thứ hai Sasuke cũng làm theo. Tiếng vỗ tay vang lên chậm rãi, nhanh chóng chuyển thành tiếng hoan nghênh nồng nhiệt. Naruto cố gắng mỉm cười và liếc nhìn Sasuke, người dường như đang nỗ lực hết sức để không đỏ bừng mặt.

Một tiếng huýt sáo chói tai khiến cậu chú ý. Cậu nhìn ra đám đông và thấy ngay mẹ mình đang đưa ngón tay lên miệng, cố gắng hét to nhất có thể còn bố cậu thì vỗ tay điên cuồng. Cả hai đều giơ ngón tay cái lên với nụ cười rạng rỡ. Naruto thấy xấu hổ không thôi, bố mẹ cậu đã chứng kiến con trai mình hôn say đắm người trong mộng.

Naruto cũng bắt gặp Itachi đang vỗ tay với nụ cười dịu dàng. Anh gật đầu khích lệ khi ánh mắt họ chạm nhau và Naruto cố nặn ra một nụ cười, cảm thấy thật ngốc nghếch vì vừa hôn em trai anh ngay trước mặt anh ấy. Ít nhất thì Itachi không có vẻ khó chịu về điều đó. Cậu tò mò không biết Sasuke sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Sau vài cái cúi chào, từng người bạn của họ cũng bước lên sân khấu. Kiba đến bên cạnh nắm tay cậu và cùng cúi đầu chào khán giả.

"Cần lời giải thích!" cậu ta gay gắt.

"Không phải bây giờ." Naruto thì thầm đáp lại trong khi vẫn mỉm cười và cúi đầu. Kiba cười toe toét.

"Vậy cuối cùng Romeo đã chinh phục được Julian?" Kiba hỏi. Naruto nhìn sang Sasuke, người vẫn đang đỏ mặt, nhưng ngay khi thấy Naruto, cậu ấy mỉm cười trìu mến. Sasuke vẫn rất xấu hổ nhưng cách cậu ấy siết chặt tay Naruto giúp cậu hiểu rằng người kia vẫn ổn, dù cho có bị cả khán đài chứng kiến. Naruto cười đáp lại.

"Ừ, có thể nói vậy."

Tiếng vỗ tay vẫn vang dội nhưng Naruto không thể nghe rõ nữa. Bị mê hoặc trong ánh mắt tràn ngập yêu thương của Sasuke, cảm nhận bàn tay ấm nóng của cậu ấy nằm gọn trong tay cậu, khoảnh khắc đó dường như cả thế giới đã bị cuốn trôi và chỉ còn lại hai người trên sân khấu.

Không phải sân khấu của Romeo và Julian, mà là Naruto và Sasuke.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro