Chapter 6: Theatre reflections and gifts galore
Naruto tập luyện cùng với Shikamaru, người đóng vai tu sĩ kiêm người bạn Friar Lawrence của Romeo, cậu đã gần như có thể nói trôi chảy lời thoại của mình mà không cần đến kịch bản.
"Con ơi, hãy nói cho rõ ràng minh bạch, đừng úp mở quanh co. Xưng tội mà mập mờ, thì rửa tội cũng chỉ qua quýt mà thôi." Shikamaru nói với giọng oang oang, cố tỏ ra trang trọng và thông thái.
"Vậy con xin thưa cha rõ là lòng con đã mang nặng mối tình cùng người con trai yêu kiều của nhà Capulet giàu có. Tim con đã gửi em ấy, và tim em ấy cũng đã trao cho con. Để chúng con được hoàn toàn gắn bó cùng nhau chỉ còn mong cha xe duyên cho chúng con bằng hôn lễ thiêng liêng. Trong khi đi đường, con sẽ xin thưa cha rõ chúng con gặp nhau, yêu nhau, thề thốt với nhau ra sao, khi nào và ở đâu; nhưng xin cha hãy đồng ý làm lễ kết hôn cho chúng con ngay ngày hôm nay." Naruto nói với giọng tuyệt vọng, ôm chặt lấy cánh tay bạn mình.
"Lạy thánh Francis! Thay đổi nhanh chưa! Con yêu Rosaline thiết tha như vậy mà đã vội quên người ta sao? Chà, tình yêu của những chàng trai trẻ thật chẳng nằm trong con tim mà chỉ ở ngoài khóe mắt. Lạy chúa Jesu và Mẹ Maria! Vì Rosaline mà biết bao giọt lệ đã làm ướt đẫm đôi má nhợt nhạt của con! Biết bao nước muối mặn đổ ra để giữ cho tình yêu được đậm đà, mà rốt cuộc cũng chẳng còn hương vị yêu đương gì cả. Mặt trời chưa kịp làm tan hơi thở dài của con còn đọng lại trên không; lời than thở của con còn văng vẳng bên đôi tai già này; trên má kia ngấn lệ cũ vẫn chưa phai! Nếu trước kia con đúng thật là con, và những nỗi khổ đau kia cũng thật là của con, thì cả con và những đau thương ấy đều là của Rosaline; ấy thế mà giờ đây con đã đổi thay ư? Vậy con hãy đọc câu ngạn ngữ: 'Còn trách gì người khác không chung thủy, khi bản thân dễ thay dạ đổi lòng'." Shikamaru nói đầy kịch tính.
"Cha chẳng thường mắng con vì tội yêu đương Rosaline đó sao." Naruto thở dài, gục đầu xuống.
"Cha mắng vì con si mê, chứ có phải vì con yêu đương đâu, hỡi trò nhỏ của cha!." Shikamaru gật đầu. Naruto luồn tay vào tóc mình.
"Cha chẳng thường khuyên con đào sâu chôn chặt mối tình đó là gì?"
"Cha có khuyên con chôn mối tình này để đào mối tình khác lên đâu?." Naruto hừ một tiếng.
"Thôi, cha đừng mắng con nữa. Chàng trai con yêu hiện giờ đáp lại tình yêu của con. Còn cô gái đó không hề yêu con."
"Chà, cô ta biết thừa là tình yêu của con chỉ có ngoài đầu lưỡi. Con hành động như thể đang yêu mà không thực sự hiểu tình yêu nghĩa là gì. Nhưng thôi, này chàng trai trẻ bướng bỉnh kia, hãy đi theo ta. Ta sẵn lòng giúp con vì một lý do: có thể vì mối duyên này mà oán thù giữa hai họ đổi thành tình sâu nghĩa nặng chăng!" Naruto mỉm cười rạng rỡ trước khi đứng dậy.
"Vâng, thưa cha, ta đi thôi, con nóng lòng sốt ruột quá." Shikamaru chậm rãi đứng dậy, đóng vai một người đàn ông lớn tuổi và thông tuệ.
"Cứ khôn ngoan từ tốn con ạ. Chạy mau thì dễ vấp đấy."
"Và thế là kết thúc cảnh này!" Naruto nói, cúi đầu đầy tự hào trước sự thật rằng cậu không còn cần đến kịch bản nữa.
"Làm tốt lắm. Ai mà ngờ được cậu thực sự có thể học thuộc lời thoại chứ." Shikamaru cảm thán khiến Naruto cau mày.
"Này, tớ có đầy tài năng tiềm ẩn. Tớ đã nói rồi còn gì?"
"Thì đúng là có. Nhưng tớ nghĩ cậu học nhanh thế này là nhờ một cậu bạn nào đó nhỉ." Naruto liếc nhìn Sasuke qua vai Shikamaru. Cậu ta đang tập luyện với Sakura một lần nữa trước khi chuyển sang tập với Ino, người đóng vai Paris, và cũng mong muốn được cưới Julian.
"Chỉ một chút thôi. Chủ yếu là tự tớ có khả năng."
"Hẳn rồi." Shikamaru mỉm cười, nhấc kịch bản lên và lướt qua nó. "Mặc dù vậy, tớ vẫn thấy thật buồn cười. Sân khấu dường như luôn phản ánh chính xác cuộc sống thực đang diễn ra xung quanh chúng ta." cậu ta trầm ngâm. Naruto nhướng mày bối rối.
"Huh? Ý cậu là gì?" Shikamaru nhanh chóng gấp kịch bản lại và lắc đầu.
"Ồ chẳng có gì đâu! Đừng bận tâm." Cậu ta hắng giọng nói lần nữa. "Cậu muốn diễn lại cảnh vừa rồi không hay chúng ta chuyển sang cảnh khác luôn?"
Naruto cau mày, cảm thấy tò mò về lời nói của Shikamaru nhưng lại bị phân tâm bởi tiếng cười lớn của Sakura. Cậu nhìn qua và thấy cô lại một lần nữa chạm vào Sasuke, lúc này tay cô đặt trên vai cậu ấy, còn người kia chỉ cười mỉm nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên Naruto thấy Sasuke có phản ứng như thế, vậy nhưng thực tế chẳng có gì xảy ra cả. Thậm chí chẳng có một nụ cười nào. Nếu Naruto chịu nhìn kỹ, cậu sẽ thấy Sasuke rõ ràng không có chút hứng thú nào với Sakura qua cách tương tác với cô bạn cùng lớp.
Cậu vẫn thấy buồn vì bị Sakura từ chối nhưng nỗi buồn đó không còn chua xót như lúc đầu nữa. Cậu chưa thể hoàn toàn quên được cô. Naruto đã yêu mến Sakura lâu đến mức cậu cần thêm một thời gian nữa để chấp nhận được rằng cô không quan tâm đến cậu như cách cậu quan tâm đến cô ấy. Khi mải mê nhìn Sakura, cậu vô tình bắt gặp ánh mắt của Sasuke, cậu ấy đang nhìn thẳng vào cậu. Bụng cậu bất chợt cồn cào, cậu nhanh chóng quay mặt đi. Đã một thời gian trôi qua từ ngày họ hôn nhau lần đầu tiên, cả trên môi và trên má, nhưng Naruto vẫn không thể không phản ứng mỗi khi nhớ lại. Điều đó có nghĩa là hàng ngày và bất kể lúc nào cậu nhìn thấy Sasuke.
"Naruto?" Shikamaru hỏi và Naruto bừng tỉnh khỏi trạng thái thôi miên.
"À ừ, chúng ta tập tiếp đi. Cảnh hồi nãy khá ổn rồi."
Shikamaru gật đầu, và họ bắt đầu luyện tập cảnh tiếp theo của mình.
________________________________________
Chỉ còn hai ngày nữa là đến Giáng sinh và cả lớp chuẩn bị được nghỉ lễ. Khi mọi người tập trung trong phòng chuẩn bị cho tiết học cuối cùng, Naruto đã quyết định rằng đây là thời điểm thích hợp để gửi tặng những món quà của mình.
Mỗi năm mẹ cậu đều làm những chiếc bánh quy đặc biệt cho dịp lễ này để Naruto tặng cho bạn bè. Cậu sẽ đặt bánh vào những chiếc túi xinh xắn và buộc một dải ruy băng quanh đầu để chúng trông giống như những món quà nhỏ dễ thương. Mỗi túi đều có một tấm thẻ đính kèm với những ghi chú viết tay.
Thông thường Naruto sẽ đưa chúng cho bạn bè của mình, nhưng khi nhìn xuống ba lô và thấy vẫn còn thừa một túi, cậu mới nhận ra mình đã quên mất Sakura. Cậu chỉ chuẩn bị số lượng tương tự như năm trước theo thói quen nên tình huống hiện tại có chút khó xử và cậu không biết nên làm gì.
Naruto đã luôn tặng Sakura những chiếc bánh quy đó như một cách thể hiện tình cảm và mong muốn gần gũi với cô hơn. Cậu nghĩ mình vẫn có thể tặng chúng cho cô như một người bạn bình thường, cậu cũng đã làm như vậy với những người bạn khác của mình, nhưng lòng cậu có chút chùng xuống. Sakura đã cảm ơn cậu, nhưng cô ấy chưa bao giờ tặng lại bất cứ thứ gì hay nhắc lại chuyện đó. Cô ấy chỉ nhận và thế là xong. Giờ thì cậu đã biết Sakura không có chút tình cảm nào với mình, thật khó tránh khỏi cảm giác những thứ bản thân đã làm thật uổng phí.
Cậu nhìn về phía Sakura. Cô ấy đang nói chuyện và cười đùa với Ino. Cậu thở dài. Sakura thực sự rất xinh đẹp, thông minh và đôi khi cũng hài hước nữa. Naruto đã muốn hẹn hò với cô từ rất lâu rồi nhưng cậu biết câu trả lời sẽ là gì. Đến tập kịch mà cô ấy cũng từ chối thì chẳng có khả năng nào cô muốn đi chơi với cậu cả.
Đột nhiên ánh mắt Naruto chuyển sang tấm lưng của Sasuke. Cậu ta đang viết gì đó vào cuốn sổ của mình. Naruto bỗng nảy ra một ý nghĩ hay là đưa bánh quy cho người kia. Lúc đầu cậu cau mày với ý tưởng của chính mình, nhưng càng ngẫm cậu lại càng thấy nó có lý. Cậu vẫn còn dư một túi, cậu chẳng còn người bạn nào khác để tặng và nếu như có ai đó cần được đối xử ngọt ngào lúc này thì người đó chính là Sasuke. Hơn nữa kể từ bữa tối lần trước Naruto đã luôn thấy cảm thông cho người kia, chẳng dễ chịu chút nào khi có một người anh trai quá xuất sắc và lấn át mình như thế. Có lẽ một chút đãi ngộ từ ai đó sẽ giúp tâm trạng Sasuke thoải mái hơn chăng, ngay cả khi điều đó đến từ kẻ thù.
Hít một hơi thật sâu, Naruto rút tờ giấy trắng ra và viết một lời nhắn lên đó. Cậu gắn nó lên túi bánh và bước tới chỗ Sasuke. Phải mất một lúc Sasuke mới nhận ra cậu đang đứng trước mặt mình vì quá tập trung vào bài viết. Cuối cùng cậu ta cũng nhìn lên.
"Đây." Naruto nói và đưa chiếc túi ra. Sasuke nhìn chằm chằm vào nó trước khi cau mày.
"Nó là gì?"
"Một món quà." Sasuke trông còn bối rối hơn nữa. "Mẹ tôi làm bánh quy hàng năm và tôi còn thừa một túi nên đây. Cầm lấy đi."
Từ góc nhìn của Naruto, Sasuke thậm chí còn gặp khó khăn trong việc nắm bắt khái niệm một món quà là gì, cứ xem cái cách cậu ta đang nhìn chiếc túi hiện tại. Sau một lúc Sasuke vẫn đưa tay ra và nhận lấy. Cậu ấy nhìn thấy tờ giấy ngay lập tức và lật nó lên. Sasuke cau mày.
"Hy vọng cái này sẽ xoa dịu tâm trạng bực bội của cậu." Cậu ta đọc dòng chữ và ngước lên nhìn Naruto với vẻ khó chịu. Naruto cười toe toét.
"Quà Giáng sinh cho cậu đó."
"Cậu bị ngốc à."
"Này, tôi vừa tặng quà cho cậu đấy!"
"Là mẹ cậu mới đúng." Naruto bĩu môi.
"Được thôi, nếu cậu không muốn thì tôi sẽ lấy lại." cậu nói và đưa tay định lấy chiếc túi, nhưng Sasuke đã kịp giữ lại.
"Không, tôi sẽ lấy nó. Gửi lời cảm ơn của tôi tới mẹ cậu." Naruto có chút khó chịu khi Sasuke không thèm cảm ơn cậu, nhưng nghĩ lại thì mẹ cậu mới là người xứng đáng nhận được những lời này.
"Chắc chắn rồi. Chúc một Giáng sinh vui vẻ." Naruto nói.
"Cậu cũng vậy." Sasuke trả lời và Naruto quay người bước về chỗ ngồi của mình. Ở đó cậu bắt gặp khuôn mặt đang cười nhăn nhở của Kiba và Shikamaru. Cậu nhướng mày nhìn cả hai.
"Cái gì?"
"Vậy là cậu bắt đầu bằng cách tặng quà cho Sasuke à?" Shikamaru hỏi và Naruto cau mày.
"Tớ còn dư một túi và không muốn lãng phí thôi."
"À, ý cậu là thứ cậu thường đưa cho Sakura chứ gì? Cựu crush của cậu? Thật thú vị làm sao giờ chúng lại được tặng cho Sasuke. Ờm gì của cậu ấy nhỉ....?" Kiba nửa úp nửa mở khiến má Naruto bắt đầu nóng lên.
"Ngậm miệng. Tớ cũng đưa cho hai cậu còn gì? Chỉ là tặng cho bạn bè bình thường thôi." Nụ cười của Kiba thậm chí còn rộng hơn.
"Vậy bây giờ hai cậu là bạn à?"
"Cái gì!? Không! Tớ chỉ không muốn lãng phí chỗ bánh đấy thôi."
"Cậu tự ăn cũng có làm sao đâu, hoặc mang về nhà, hay đưa cho bọn tớ, thiếu gì cách đâu-" Shikamaru bắt đầu đếm những khả năng xử lý chỗ bánh mà Naruto vốn dĩ có thể làm. Cậu ngắt lời cậu ta với vẻ cau có.
"Tớ chỉ muốn cái tên khó tính đó dễ chịu hơn một chút thôi! Vậy nên kệ tớ đi!" Hai cậu bạn liếc nhìn nhau trước khi gật đầu.
"Được thôi." cả hai đáp. Naruto thả lỏng cơ thể đang căng thẳng đến ngạc nhiên của mình. Cậu nhìn qua vai và thấy Sasuke vẫn ngồi yên trên bàn, nhưng lần này cậu ấy không viết hay làm gì hết. Thay vào đó, Naruto nhìn thấy túi bánh quy nhỏ nằm giữa bàn, chặn lên cuốn sổ tay. Sasuke không di chuyển mà chỉ dán mắt vào nó.
Tim Naruto nhảy lên một cách kỳ lạ và đột nhiên thần kinh cậu căng thẳng. Naruto không biết tại sao.
________________________________________
Ngày Giáng sinh căn nhà của Naruto tràn ngập những ngôi sao lấp lánh, những ông già Noel nhỏ nhắn và những món ăn hấp dẫn. Cây thông được trang hoàng lộng lẫy, đài phát liên tục các bài hát ngày lễ, chiếc bát chứa đầy những viên kẹo cùng bánh quế, bánh quy, các loại hạt, socola và tất cả những món ăn vặt khác, thực sự là khá nhiều đối với một gia đình nhỏ ba người. Ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi giúp sưởi ấm ngôi nhà khỏi trận tuyết rơi lạnh lẽo ngoài trời, tuy vậy họ vẫn có thể nghe thấy những cơn gió lạnh giá rít qua cửa sổ trong bóng tối dày đặc bên ngoài.
Họ vừa ăn tối xong và chuẩn bị cho trò chơi gia đình thì có tiếng gõ cửa.
"Ai vậy nhỉ? Vào dịp này ư? Các ca sĩ hát thánh ca đến muộn vậy sao?" Kushina hỏi. Minato đứng dậy.
"Anh sẽ đi xem đó là ai." Bố cậu đi ra hành lang trong khi Naruto ngồi xuống sàn đặt bảng trò chơi lên bàn cà phê trong phòng khách. Kushina giúp cậu sắp xếp các lá bài thành từng chồng riêng biệt vì cậu đã ném lẫn lộn tất cả trong lần chơi trước.
"Naruto, con có khách này." Minato nói khi quay lại. Naruto nhìn bố mình ngạc nhiên.
"Ai thế ạ?" Minato mỉm cười.
"Con nên tự tìm hiểu xem." Naruto cau mày nhưng vẫn đứng dậy bước ra hành lang. Cậu sững người khi thấy Sasuke đang đứng đó, quấn mình trong chiếc áo khoác dày với tuyết đọng đầy trên vai và một chiếc túi giấy trên tay. Mũi cậu ấy đỏ bừng và Sasuke trông có vẻ không thoải mái.
"Chào." Naruto do dự nói.
"Xin chào." Sasuke trả lời. Cậu ta hắng giọng và thò tay vào túi giấy. "Tôi xin lỗi vì làm phiền cậu vào lúc này, nhưng tôi không thể đưa kịp cho cậu đến tận hôm nay." Sasuke nhấc một món quà được gói bằng giấy màu xanh nhạt có dây bạc xung quanh cùng một chiếc nơ lớn, trên sticker in hình bông tuyết có tên Naruto được viết bằng nét chữ ngay ngắn. Naruto nhìn chằm chằm vì sốc. Điều này nghĩa là gì? Sasuke đã băng qua trận tuyết dày đặc đến tận đây để tặng quà cho cậu sao?
"Là quà đáp lại cho món quà cậu tặng tôi. Chỉ là... quy tắc xã hội thôi." Sasuke nói với vẻ mặt ngượng ngùng, thỉnh thoảng lại nhìn đi chỗ khác. Naruto nhìn người kia và món quà được gói gọn gàng trước mặt. Cậu chậm rãi nhận gói quà từ tay Sasuke. Nó vuông vức và khá cứng.
"Cậu đã ra ngoài mua cái này à?" Naruto hỏi. Sasuke không trả lời ngay.
"Ừ."
"Hôm nay sao?"
"Không, nó hết hàng nên tôi phải chờ." Naruto chớp mắt nhìn người kia. Đây là một món quà, một món quà thật sự. Thứ mà Sasuke đã dành thời gian, tiền bạc và công sức để có được. Đột nhiên tim cậu nhói lên, toàn thân cậu nóng bừng và cổ họng như muốn nghẹn lại. Naruto nuốt nước bọt một cách khó khăn, cố hắng giọng.
"Và cậu đã đi đến tận đây? Vào ngày Giáng sinh như thế này? Trong trời tuyết?" Sasuke gật đầu.
"Nhà tôi thường không có nhiều việc vào dịp lễ lắm, và tôi muốn đưa cho cậu trước khi ngày hôm nay kết thúc, để nó là một...món quà Giáng sinh đúng nghĩa. Xin lỗi vì đã làm phiền gia đình cậu." Naruto lắc đầu.
"Không, không phiền chút nào. Nhà tôi chỉ định chơi vài trò chơi thôi." Sasuke gật đầu.
"Vui đấy."
Họ đứng đó ở hành lang, không thực sự nhìn nhau. Naruto nhìn chăm chú vào dòng chữ viết tay trên món quà và Sasuke chỉ nhìn xuống sàn nhà, ngắm tuyết tan trên giày mình.
Bờ vai Naruto căng cứng nhưng một cảm giác mềm mại và ấm áp kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể cậu. Cậu không thể nghĩ ra đã có lúc nào mình nhận được một món quà, một món quà chỉn chu từ bất kỳ ai khác ngoài bố mẹ và cha đỡ đầu của mình chưa. Đừng nói đến đó là từ Sasuke. Cậu có thể nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập, nó thực sự đang dội ầm ĩ vào lồng ngực cậu.
"Cậu...Cậu có thích bánh quy không?" Naruto hỏi, ngước nhìn Sasuke. Cậu ấy hơi lúng túng.
"Tôi...không biết." Naruto cau mày.
"Không biết là sao?" Sasuke còn bối rối nhiều hơn nữa trước khi lên tiếng.
"Tôi không...thích đồ ngọt." Đôi mắt Naruto mở to đầy ngạc nhiên.
"Vậy tại sao cậu lại nhận chúng?" Sasuke trông rất căng thẳng và làm mọi cách có thể để tránh nhìn vào mắt cậu.
"Naruto! Xong chưa?" mẹ cậu đột nhiên gọi từ phòng khách.
"Đợi con một lát!" Cậu hét lại qua vai.
"Tôi về đây." Sasuke nói và kéo cổ áo lên cao hơn nhằm tránh cái lạnh đang chờ đợi.
"Đợi đã!" Naruto nghe thấy chính mình nói và Sasuke cuối cùng cũng nhìn vào mắt cậu với vẻ ngạc nhiên. Naruto hắng giọng. "Tôi ừm...Cậu có muốn vào trong một lúc không? Đợi tuyết ngớt đi đã?" Naruto hỏi, không biết điều gì đã khiến mình đưa ra lời mời. Có lẽ là do nhìn Sasuke đang run rẩy vì lạnh, hay có thể vì cậu biết Sasuke chẳng có gì thứ gì chờ đợi cậu ấy ở nhà. Hoặc là do Sasuke đang rất tốt với cậu và cậu muốn điều này kéo dài lâu hơn một chút.
"Tôi không muốn làm phiền cậu." Sasuke nói và Naruto lắc đầu mỉm cười.
"Không sao đâu. Nào, cởi giày ra và đi theo tôi. Cậu có biết chơi Garden of Evanelin không?" Sasuke lắc đầu trong khi từ từ cởi giày và treo chiếc áo khoác ướt lên. Cậu đi theo Naruto vào phòng khách và Naruto ra hiệu cho bố mẹ mình.
"Bố, mẹ, Sasuke ghé qua và con rủ cậu ấy chơi cùng chúng ta." Naruto hỏi. Bố cậu mỉm cười.
"Tất nhiên rồi." Kushina nhảy lên và bước tới ôm lấy Sasuke.
"Cháu luôn được chào đón ở đây." cô nói. Sasuke trông có vẻ căng thẳng trước cái ôm nhưng không có ý định né tránh. Cô nắm lấy vai Sasuke và nhìn thẳng vào mắt cậu. "Vậy hãy nói cho cô biết cháu muốn socola nóng của mình có bao nhiêu kẹo dẻo nào?" Nhớ ra Sasuke không thích đồ ngọt, Naruto xen vào.
"Hoặc là một tách trà có được không, Sasuke?" Sasuke nhìn vào mắt cậu và mỉm cười nhẹ nhàng.
"Thật ra thì một tách trà cũng rất tuyệt đấy." Kushina gật đầu.
"Ba viên socola và một trà, sắp tới đây!" Cô nhanh chóng đi vào bếp và bắt đầu lục tìm trong tủ.
"Chắc cháu lạnh lắm Sasuke, cháu ngồi chỗ này đi." Minato nói và điều chỉnh lại lò sưởi. Sasuke chậm rãi bước tới và ngồi xuống cuối ghế sofa, nơi tỏa nhiệt nhiều nhất. Naruto ngồi cạnh cậu.
"Giờ tôi bóc nó được không?" Naruto hỏi, vẫy vẫy món quà trước mặt.
"Sao cậu không đợi cuối ngày rồi hãy mở." Sasuke nói và Naruto bĩu môi.
"Quà của tôi, tôi muốn."
"Thế thì cậu hỏi làm gì?" Sasuke bực bội nói. Naruto nhăn mặt.
"Tùy cậu! Nhưng cậu sẽ phải đợi lời cảm ơn của tôi."
"Lúc trước cậu chê tôi không biết cảm ơn cơ đấy."
"Đoán là tôi học hỏi được từ những thứ tồi tệ nhất." Naruto nói và lè lưỡi. Sasuke cau mày.
"Đần độn."
"Khó ưa."
Đột nhiên Minato bật cười và cả hai chàng trai quay lại nhìn ông.
"Xin lỗi hai đứa, nhưng thật khó để nói rằng cả hai đã trở thành bạn bè khi nói chuyện như vậy."
Naruto nhìn Sasuke, người cũng vừa nhìn vào mắt cậu trước khi nhanh chóng cau mày quay mặt đi chỗ khác. Cậu những muốn phản bác về tình trạng bạn bè của họ nhưng có điều gì đó đã ngăn cậu lại. Đúng là Sasuke vẫn là một tên khó ưa kiêu ngạo khiến cậu bực bội vô cùng, tuy vậy sẽ chẳng có ai đi tặng quà cho kẻ thù của mình hay vui vẻ khi nhận được một món quà từ kẻ đó, thậm chí còn muốn họ ở lại bên mình lâu hơn, đúng vậy nhỉ. Những suy nghĩ bắt đầu quay cuồng trong đầu cậu về ý nghĩa của tất cả những điều này. Cậu và Sasuke có phải là bạn rồi không? Liệu điều đó có thể trở thành hiện thực được không?
Dòng miên man trong đầu Naruto bị gián đoạn khi mẹ cậu bước vào đặt một chiếc cốc lớn bên cạnh mỗi người. Naruto bắt đầu giải thích trò chơi cho Sasuke, người không hề bất ngờ gì tiếp thu vô cùng nhanh và chẳng mấy chốc trở thành một đối thủ đáng gờm. Naruto đã chơi rất nhiệt tình và cuối cùng cả bố mẹ cậu đều chịu thua và trò chơi trở thành trận chiến giữa cậu và Sasuke. Mỗi người đều hét lên đầy phấn khích khi giành thêm được lãnh thổ trên bản đồ của mình và nhăn nhó đau đớn khi mất nó. Naruto rút được lá bài cuối cùng, cậu đã thắng và Sasuke xếp sau. Naruto đứng bật dậy và giơ hai tay lên, tuyên bố chiến thắng của mình.
"Tôi phải về rồi." Sasuke nói.
"Ồ, kẻ thua cuộc đang chạy trốn vì sợ hãi sao?" Sasuke mỉm cười.
"Còn lâu. Chỉ là sắp muộn thôi. Nhưng cứ thoải mái thách đấu nếu cậu nghĩ mình có thể đánh bại tôi lần thứ hai."
"Tất nhiên rồi!" Naruto hưng phấn nói.
Sasuke cảm ơn Kushina và Minato vì đã mời mình ở lại, cả hai trả lời rằng cậu luôn được chào đón bất cứ lúc nào. Naruto tiễn cậu đến cửa, nhìn người kia mặc áo khoác và biến mất trong bóng tối. Khi đóng cửa lại sau lưng Naruto đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống trải và lạnh lẽo, mặc dù gia đình cậu và ngọn lửa ấm áp đang ở ngay phòng bên cạnh. Cuối cùng Naruto cũng quay lại và ngồi phịch xuống ghế sofa.
"Thằng bé thật là một cậu nhóc ngọt ngào." Kushina nói và Minato gật đầu đồng ý.
"Cậu ta là một tên khốn kiêu ngạo thì đúng hơn." Naruto sửa lại.
"Có lẽ vậy. Nhưng bố chưa bao giờ thấy con tự nguyện mời một tên khốn nào vào nhà như hồi nãy cả." Minato vừa nói vừa cất trò chơi đi. Naruto bĩu môi.
"Cậu ấy chỉ...có vẻ không có nhiều dịp vui vẻ với gia đình mình. Con nghĩ cậu ta sẽ thích trò chơi này." Cậu lặng lẽ lẩm bẩm. Kushina mỉm cười.
"Con rất ấm áp và tốt bụng, Naruto. Thỉnh thoảng hãy dẫn Sasuke đến để mẹ làm món bánh mì kẹp mứt cho thằng bé."
"Con đã nói rồi." Naruto nói và Kushina nhếch môi cười.
"Thật sao?" cô nói trong khi đứng dậy thu dọn những chiếc cốc rỗng. "Hay đấy." cô tiếp tục liếc nhìn Minato trước khi đi vào bếp. Naruto nhìn mẹ mình đầy bối rối nhưng không nhận được lời giải thích nào sau đấy.
________________________________________
Naruto chuẩn bị đi ngủ, cậu đã đánh răng, thay quần áo và ngồi trên giường. Cậu quyết định sẽ mở gói quà bây giờ. Cậu từ tốn bóc lớp băng dính ra, không muốn làm hỏng lớp giấy gói xinh xắn. Cử chỉ cẩn trọng như vậy thật không giống những gì cậu thường làm cho lắm, nhưng thứ này rất đặc biệt, cậu muốn cẩn thận mở nó ra và tận hưởng từng khoảnh khắc.
Sau khi sợi dây và lớp giấy gói rơi xuống, cậu nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay. Đó là quyển truyện về Rapunsel với lớp bìa cứng ở mặt trước in hình minh họa và trang trí màu vàng xung quanh. Lúc đầu Naruto nhướn mày, không hiểu tại sao Sasuke lại đưa cho cậu một cuốn truyện cổ tích, nhưng khi mở ra cậu nhìn thấy chữ viết tay của người kia ngay trang đầu tiên.
'Hãy đọc và nghiên cứu câu chuyện. Chúa biết cậu cần nó. Đồ ngốc.'
Nét chữ đẹp đẽ giống hệt như tên cậu ghi trên tờ giấy dán trên lớp giấy gói. Đến giờ Naruto mới nhớ ra, trong buổi tập đầu tiên của họ cậu đã nhầm vở kịch Romeo và Juliet với câu chuyện về Rapunsel và còn hỏi đã đến lúc Sasuke xõa tóc ra để cậu trèo lên chưa.
Cậu không thể tin được Sasuke vẫn còn nhớ. Đây chắc chắn không phải phát ngôn ngu ngốc nhất của Naruto, ngay cả bản thân cậu cũng biết. Vậy tại sao nó lại in sâu vào tâm trí cậu ta? Dù Naruto có bối rối về lý do đó đến đâu, trái tim cậu vẫn đập rộn ràng và khi những đầu ngón tay cậu chạm vào bìa sách, chúng ngứa ran. Bỗng nhận ra mình đang mỉm cười, cậu lắc đầu thật mạnh.
Naruto đi đến giá sách nghèo nàn của mình nhưng khi cậu đặt cuốn truyện lên và thấy nó ở đó cùng với những cuốn sách khác của mình, nó có vẻ không ổn. Cậu do dự, lấy quyển truyện xuống nhìn một hồi lâu. Sau đó, cậu chậm rãi quay lại giường và dựng nó lên trên chiếc kệ bên cạnh, mở hai bìa ra để nó tự đứng thẳng.
Cậu nhặt tờ giấy gói, gấp gọn gàng lại để đọc được tên mình ở trên, trước khi cất vào ngăn kéo trên cùng của chiếc tủ đầu giường. Xong xuôi, cậu bò lên giường, kéo chăn lên tận cằm rồi tựa đầu vào gối nhìn cuốn sách. Như thế này cậu có thể nhìn thấy toàn bộ phần bìa, cô gái tóc vàng đứng bên cửa sổ, mái tóc dài xõa xuống tòa tháp cao.
Tim Naruto đập mạnh và cậu thấy thật choáng ngợp khi nhìn nó. Kéo chăn lên cao hơn, cậu mong mình sẽ chìm vào giấc ngủ, nhưng mỗi khi nhắm mắt cậu lại không nhịn được mà mở ra bởi khao khát muốn nhìn thấy cuốn sách một lần nữa. Và mỗi lần làm thế, trái tim cậu lại nhói lên trong lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro