Chương 4: Thích Ngươi Chỉ Trong Một Ánh Nhìn

Naruto mở mắt ra, nhìn trần nhà có chút xa lạ mà ngây ra một lúc.

Phải rồi, cậu hiện tại đang bỏ nhà đi bụi! Nhưng... đây là đâu?

Cậu xoay người muốn xuống giường, nhưng chân vừa chạm đất, cổ chân chợt truyền đến một trận đau nhức.

"Khuyên ngươi một câu, tốt hơn hết là nên nằm xuống nghỉ ngơi đi, chân ngươi hiện tại chưa thể đi được đâu." Sasuke bước vào nhìn thấy cậu như vậy liền nhíu mày nói.

Naruto nhìn người đang bước vào, chợt nhớ lại cảnh tối hôm trước, khi cậu gặp nguy hiểm và được người thanh niên tóc đen kia cứu giúp. Là người kia đã cứu cậu, sau đó ôm cậu về đây sao?

Mặt cậu không khỏi nóng lên. Hôm qua cậu vậy mà lại ngủ quên trong lòng người ta. Thật mất mặt!

'Mới được người khác bế thôi liền biết thấy mất mặt. Vậy sao lúc ngươi cong đuôi bỏ chạy lại không thấy mất mặt như vậy?'

Nghe giọng điệu không hề che dấu sự khinh thường của Kurama, Naruto không khỏi âm thầm bất mãn. Kurama có cần phải nói nhiều như vậy không? Hôm qua cũng nói cậu suốt về vấn đề này rồi. Đó cũng chỉ là sự cố thôi mà.

'Cần! Cái sự cố của ngươi không được chấp nhận! Rõ ràng cho học hành tu luyện tử tế, để cuối cùng mới gặp nguy hiểm là chạy hả?'

Naruto: "...." Được rồi, mặc kệ con hồ ly này đi. Đúng là càng già càng khó tính.

'Ngươi nói gì! Ta %#^@&......'

Naruto bỏ qua Kurama đang gào thét bên trong. Cậu quay sang Sasuke rồi nói: "Cảm ơn vì ngày hôm qua đã cứu ta."

"Không có gì, tiện tay thôi." Sasuke lãnh đạm đáp lại.

"Nhưng mà chân của ta rốt cuộc bị làm sao? Không phải chỉ là trật khớp thôi sao?"

Sasuke nhìn biểu cảm ngu ngơ của cậu, khẽ thở dài: "Chẳng lẽ ngay cả việc mình bị bong gân từ khi nào mà ngươi cũng không cảm giác được sao?"

Naruto chỉ biết gãi đầu ngượng ngùng. Chợt nghe thấy thanh âm khinh khỉnh kia lại vang lên bên tai: 'Hừ! Ngu thì chết!'

Thế là Naruto chính thức ngắt liên kết từ ý thức với con hồ ly khó tính kia.

Sau đó, bởi vì đi mệt mỏi cả một ngày hôm trước, lại thêm sự việc tối qua nên Naruto đã ngủ một mạch tới chiều.

Naruto sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Cậu hình như đang ở nhà của người đã cứu cậu! Hơn nữa cậu còn chưa biết tên người kia là gì nữa!

Cậu chỉ có thể biết được một điều khi nhìn thấy người đó trong dạng yêu quái ngày hôm qua, người này là một tộc nhân của Uchiha - Thiên Cẩu tộc.

Tạm gác chuyện này sang một bên. Vì đã ngủ gần một ngày nên hiện tại Naruto thấy bụng cứ đang kêu réo không ngừng.

Cậu liền xuống giường, khập khiễng ra mở của rồi bước ra ngoài. Bên ngoài là hành lang khá rộng và dài. Naruto mới bước đi được vài bước liền nghe thấy một thanh âm vang lên đằng sau.

"Sao lại ra đây rồi?"

Sasuke nhíu mày nhìn cái con người đang tập tễnh bước đi phía trước. Chân đã đau còn thích đi ra ngoài?

Naruto vội giải thích: "Tại ta đói bụng nên..."

Nghe thế, Sasuke cũng ý thức được rằng Naruto chưa ăn gì cả ngày hôm nay rồi.

"Ngươi muốn ăn gì?"

"Không lẽ ngươi biết nấu ăn sao?" Naruto ngạc nhiên.

"Ta đi mua."

"....."

Naruto gãi đầu ha ha cười: "A ha ha. Là vậy sao?"

Sau đó, ánh mắt cậu mong chờ nhìn Sasuke: "Ở đây có cửa hàng nào bán ramen không?"

"...Có"

"Hay quá! Vậy phiền ngươi mua giúp ta một tô ramen cỡ lớn nha!"

Sasuke toan đi liền nghe thấy tiếng gọi vọng lại từ phía sau, khiến hắn phải dừng chân: "A đúng rồi! Đợi chút đã!"

"Ta còn chưa biết tên ngươi là gì nữa."

Sasuke vẫn không quay đầu lại nói: "Sa-..." Đang định nói từ 'Sasuke' thì hắn chợt khựng lại vài giây.

Nhớ đến sáng nay, Sakura nói danh tiếng của hắn hiện không được tốt lắm, ai nghe cũng phải khiếp sợ. Hắn bắt đầu lo rằng khi nói tên mình ra thì người này sẽ chạy mất.

Mà Naruto đợi mãi vẫn không thấy nói tiếp, liền hỏi lại: "'Sa' gì cơ? Ta không nghe được. Ngươi nói to lên một chút được không?"

"...Washi! Đó là tên của ta." Vẫn là dùng tên giả được rồi.

"Sawashi? Ra đó là tên ngươi sao!"

Sasuke: "...." Được rồi, sao cũng được. Chỉ là tên giả mà thôi.

"Còn ta là Na-..."

'Ư hừm' Âm thanh nhắc nhở vang lên.

Naruto nhớ lại lời Kurama nói hôm qua, cậu cũng không muốn bị người nhà tìm được nhanh như vậy, tên cậu cũng khá nổi bật rồi.

Thế là vội sửa lại: "Là Naki! Ha ha đúng vậy, tên ta là Naki. Rất vui được gặp ngươi."

"Ừm. Rất vui được gặp."

.

.

.

Sasuke đi trên đường lớn Konoha. Trong đầu lúc này đang không ngừng hiện lại vẻ mặt sáng sủa của người kia. Hắn liền bất giác cảm thấy vui vẻ theo.

Nhớ lại lúc sáng nay gặp Sakura. Hắn có hỏi cô về những cảm xúc khác thường của mình, tất nhiên là hắn sẽ không nói đó là mình.

Sakura nói: "Cảm giác đó gọi là 'thích'. Chỉ cần ngươi nhìn thấy người đó tim liền đập nhanh. Người đó buồn ngươi cũng sẽ buồn, người đó vui ngươi cũng sẽ vui vẻ theo. Ngươi sẽ luôn để tâm đến người đó, luôn lo lắng cho người đó từng chút một. Đại khái là một số biểu hiện như vậy."

Sasuke chợt ngộ ra. Nếu đúng là như thế, vậy hắn thật sự thích Naki chỉ trong một cái nhìn đầu tiên? Này cũng có chút nhanh rồi.

(Không phải 'chút' nữa mà là 'quá nhanh' rồi ạ ◔‿◔)

Mặc dù chính Sasuke cũng cảm thấy có phần hoang đường, nhưng hắn luôn cảm giác dường như hắn đã từng gặp Naki trước đây. Chỉ là hiện tại vẫn chưa thể nhớ ra được.

_______________

• Đôi lời của tác giả:

Cố lên! Nốt chương này là hết giống rồi ( ╹▽╹ )

* Đã remake sương sương <( ̄︶ ̄)>

Cảm ơn vì đã đọc (◍•ᴗ•◍)❤

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro