Chap 30: Tuyệt Vọng

Chap 30: Tuyệt Vọng

Trong gian phòng xa hoa, khói trầm hương tỏa ra thoang thoảng mà đượm nồng, ươm vào bầu không gian một cỗ mùi vị thanh nhã dễ chịu. Sakura nằm im lặng trên giường, hai mắt chăm chú nhìn lên trần, đầu óc cảm thấy u mê và trống rỗng, không thể suy nghĩ được điều gì.

Một đêm qua nàng hầu như không ngủ.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Rika bưng chậu nước trên tay, rón rén bước vào, cố gắng hạn chế gây tiếng động, dường như không muốn đánh thức nàng. Sakura vén chăn ngồi dậy, hơi buồn cười nhìn vẻ mặt sửng sốt của cô bé.

-Nô...nô tì làm ồn sao??

-Không, ta đã thức dậy từ sớm.

-Trông sắc mặt người kém quá. Đêm qua chẳng lẽ ngủ không ngon giấc??

Sakura gật đầu, mệt mỏi đứng lên. Rika hiểu ý cũng không tiếp tục hỏi thêm, vội vàng bưng chậu nước đã chuẩn bị sẵn cho nàng rửa mặt. Xong liền đi pha một bình trà mới. Sakura áp chặt hai tay vào chiếc cốc men sứ tinh xảo, hưởng thụ hơi ấm truyền sang. Uống một ngụm, toàn thân cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng cũng dần thư thái trở lại.

-Tenten đâu?_ Sakura thắc mắc hỏi. Thường thì vào giờ này, Tenten đã lộc xộc chạy sang kéo nàng cùng đi ăn điểm tâm. Hôm nay không thấy, lại tựa như thiếu vắng một cái gì đó.

-Công chúa sáng sớm đã sang tẩm cung của hoàng thượng.

-Có chuyện gì sao??

-Nô tì không rõ_ Rika lắc đầu, rồi chợt nhớ ra, vội nói_ Có lẽ liên quan đến chuyện hòa thân chăng?

Ah? Lại có một con thiêu thân không biết sống chết chạy sang cầu hôn Tenten sao. Nhớ lần trước, vị thái tử Thủy Quốc kia không biết đã bị nàng ấy chỉnh thành cái dạng gì, không dám ló mặt ra, chỉ gửi thư cáo lỗi rồi cấp tốc cuốn gói chạy về nước. Nghĩ lại thật đáng thương, dù sao nàng cũng rất có hảo cảm với y. Người ta chỉ muốn cưới vợ thôi, tiếc rằng đã chọn nhầm đối tượng.

Mấy hôm nay nàng sức khỏe không tốt, trong lòng nhiều phiền muộn, căn bản không hề bước chân khỏi phòng, thành thử chuyện gì cũng mờ mịt. Không ngờ chỉ mới ít lâu đã xảy ra biến động.

Trí tò mò bị khơi dậy, tâm trạng hiếm khi phấn khích lạ thường. Sakura hứng thú hỏi tiếp:

-Là ai muốn cầu hôn Tenten?

-Không phải công chúa_ Rika mỉm cười, rót thêm một tách trà cho nàng, đáp lời_ Là hoàng thượng. Lôi quốc hai ngày trước cử sứ giả sang ngỏ ý muốn gả công chúa của họ cho bệ hạ. Sama không biết sao??

<< Xoảng!!! >>

Sakura kinh ngạc đánh rơi tách trà trên tay. Nước bắn lên tà váy nàng, bốc ra hơi khói mỏng. Đôi mắt xanh bàng hoàng mở to, ánh lên một tia thảng thốt.

Là...Sasuke.

Chàng muốn thành thân sao? Muốn cưới vị công chúa Lôi Quốc kia?

Sakura bật dậy, lao nhanh khỏi phòng, vội vã chạy đến tẩm cung Sasuke. Nàng không tin. Nàng muốn hỏi chàng, muốn chính miệng chàng nói ra đáp án.

Ông trời không thể đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy được. Nàng đã mất gia đình, mất Naruto, nàng không thể lại mất thêm người mình yêu thương nhất.

Nước mắt bỗng rơi xuống, trượt dài trên hai má.

Đông Cung cách Thanh Lam Cung không xa, ngày thường luôn được nghiêm mật bảo vệ, vững chắc như tường đồng vách sắt. Nhưng hôm nay toàn bộ binh lính đều bị cử ra bên ngoài. Thị vệ canh gác thấy nàng, đã thành thói quen, tuyệt nhiên không ngăn cản.

Sakura hồi hộp bước vào, do dự không mở cửa phòng. Nỗi sợ mãnh liệt lấn át lòng nàng, nàng sợ phải đối mặt với kết quả không hề mong muốn.

Run run cắn môi, âm thầm hạ quyết tâm. Bàn tay vừa định đẩy cửa liền bị một âm thanh quen thuộc ngăn lại động tác.

-Bệ hạ, người nghĩ sao??

Giọng nói này, là Neji.

-Còn nghĩ cái gì. Ta phản đối. Ả đàn bà đó muốn làm hoàng tẩu của ta. Nằm mơ.

Bên trong vang lên tiếng đập bàn cực kỳ tức giận.

-Ta nghĩ việc này muội không thể quyết định được rồi.

Thanh âm trầm tĩnh như nước, nghe ra có ý trêu chọc. Sau cùng được chốt lại bằng tiếng thở dài "Thật phiền phức"

-Được rồi, bệ hạ sẽ tự có phán xét.

Khô khan và đều đều. Đây là giọng của Gaara.

Trong phòng tức khắc liền yên tĩnh. Dường như tất cả đều đợi câu trả lời của Sasuke. Sakura siết chặt bàn tay kiềm nén trái tim đang đập dồn dập của mình.

Chàng sẽ...nói gì??

-Karin, cô ta là quân cờ rất tốt để lợi dụng_ Sasuke lạnh lùng lên tiếng, ngầm ẩn chứa một nụ cười toan tính_ Cuộc liên hôn này, không tệ.

Sakura nghe tiếng lòng tan vỡ.

Mãi về sau, rất lâu, cái cảm giác của ngày hôm đó vẫn còn là nỗi ám ảnh đọng lại trong tâm trí nàng.

Nàng nhớ, khoảnh khắc tựa như sa chân vào vực thẳm, rơi xuống đáy của tận cùng tuyệt vọng. Bầu trời cao rộng trên kia, dần khuất hẹp qua hai bờ cheo leo vách núi. Nàng yếu ớt vươn tay, muốn chạm vào màu thiên thanh dịu dàng, muốn níu giữ lại những tháng ngày yên bình từng nhận được dưới vòm trời đó. Tự do như một chú chim nhỏ bay giữa ngút ngàn tầng mây, hạnh phúc như đóa hoa khoe sắc dưới ánh nắng rạng rỡ.

Không còn nữa, những hồi ức tươi đẹp đã mãi mãi chôn vùi vào dĩ vãng, đến một nơi mà nàng vĩnh viễn không bao giờ chạm tới.

Không còn gì cả.

Sakura quay lưng bỏ đi, chậm chạp lê từng bước chân nặng trĩu.

Lạ thay, nước mắt không hề rơi, lòng cũng không đau như vẫn tưởng, chỉ có sự trống rỗng đến hoang tàn, tựa như một mảnh đất sa mạc khô khan cằn cỗi.

Đau đã tận, lệ đã cùng, trái tim hóa nên chai sạn bởi những đắng cay nghiệt ngã của vận mệnh. Thời khắc đó, tia sáng duy nhất còn tồn tại trong lòng Sakura đã bị bóng đêm vùi tắt.

Nàng đã quên, nơi thuộc về nàng không phải ở đây. Nó ở một thế giới xa xăm mà có lẽ cả đời nàng cũng không còn cơ hội quay trở lại. Nơi đã sinh ra nàng, đã nuôi nấng nàng, đã cho nàng tân hưởng khoảng thời gian yên bình ấm áp.

Sasuke...

Chàng sắp thuộc về người con gái khác, không phải nàng, chưa bao giờ là nàng cả.

Nàng mệt mỏi quá.

Ai đó, làm ơn, hãy đưa nàng rời khỏi đây. Cho dù phía trước có là địa ngục, nàng cũng tình nguyện bước vào.

Không đau, không tiếc, không oán, không hận.

Nàng đã có thể bước đi mà không một lần ngoái đầu lại.

Cuộc đời là mộng, mộng ắt sẽ tan.

Giấc mộng này, đến lúc phải tỉnh rồi.

------------------------

Trên đại mạc khô cằn rộng lớn, bốn phía là những dải cát trải dài ngút tầm mắt, mênh mang không thấy điểm dừng. Thái dương treo cao, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng chói chang đến bỏng rát. Bóng người cưỡi lạc đà từ xa tiến gần, trong bức tranh hoang mạc đơn điệu này lại đặc biệt nổi trội.

Kakashi thở mệt nhọc, mồ hôi đã làm ướt đẫm y phục bên dưới lớp áo choàng dày cộm. Tầm mắt mờ dần bởi những tia nắng nhức nhối. Luồng không khí nóng bức khó chịu liên tục ập tới tựa hồ đang muốn thiêu sống y trong cái lò nhiệt thiên nhiên này. Nếu sớm biết, y đã không sĩ diện từ chối người dẫn đường để giờ phải khổ sở mò mẫm trong cái sa mạc chết tiệt đây.

Có ai ngờ, Hatake Kakashi – cao thủ lừng danh Ngũ Quốc lại là kẻ mù đường bẩm sinh đâu chứ.

Rõ ràng nói Phong Quốc cách không xa, nhưng y đi suốt năm ngày kết quả vẫn dậm chân tại chỗ, hơn nữa giống như càng lạc càng trầm trọng. Lương thực cùng nước uống đã sắp cạn kiệt. Nếu tiếp tục kéo dài, không nghi ngờ gì y sẽ phải chết khô tại cái nơi quái quỉ không người hay biết này.

Kakashi bi phẫn phun lệ. Cuộc đời y chẳng lẽ lại kết thúc một cách bi đát như vậy sao.

Sasuke, Tenten, các con nhớ đừng quên ta. Hằng năm phải bái tế loại rượu và thức ăn mà ta thích nhất. Còn nữa, ta vẫn chưa xem tập tiếp theo của bộ sách do Jiraiya-sensei viết, nhớ đốt xuống cho ta. Thêm vào đó,... bla ... blô ... bla... blô ...

Kakashi đang hăng say liệt kê di ngôn, bỗng phát giác một luồng charka tiến tới với tốc độ chóng mặt. Nguồn nội lực có vẻ rất quen thuộc. Sắc mặt y thoáng chốc trầm xuống.

<< Bùm!!! >>

Một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, khói bụi mịt mù che khuất tầm mắt. Thân người từ dưới lòng đất nhanh như chớp phóng tới tấn công Kakashi. Y phản xạ nghiêng người né tránh, lùi xa nơi mình vừa đứng. từ trong đống hỗn độn kia, kẻ đó điềm đạm bước ra, lộ rõ chân tướng.

Ông trời ạ!!! Kakashi trong lòng không ngừng gào rống thảm thiết. Phật tổ chứng giám, y tình nguyện chết héo trong sa mạc này chứ không muốn gặp lại hắn ta. Lão quái vật người không ra người quỷ không giống quỷ, toàn thân cao thấp đều khiến kẻ khác phải kinh tởm, căm ghét như độc xà mãnh thú.

Hoàng đế Lôi quốc – Orochimaru.

-Đã lâu không gặp, Shi-kun!_ Hắn nói, bờ môi nhợt nhạt nhếch lên nụ cười nham hiểm.

Ọe!!! Kakashi cố nén cơn buồn nôn dâng lên cổ họng. Tiếng gọi kia muốn có bao nhiêu thân thiết liền có bấy nhiêu. Y không chịu được, trừng mắt cảnh cáo:

-Ngươi không có tư cách gọi ta như vậy.

Orochimaru đáp lại, thanh âm trầm thấp nhu hòa, thản nhiên đến độ khiến Kakashi muốn phát điên.

-Ta là đồng môn của sư phụ ngươi.

-Ngươi đã bị trục xuất từ lâu.

-Dù sao cũng từng.

-Dông dài. Ngươi muốn gì??

-Ta muốn ngươi.

Ách!!! Kakashi rùng mình, toàn thân đồng loạt nổi gai ốc, lạnh toát cả sống lưng. Này này này này này, hắn có biết ba chữ vừa rồi rất dễ gây hiểu lầm không? Làm ơn đi, hắn sao có thể nói một cách bình thản đến thế. Nếu có người ở đây, thật không dám tưởng tượng bọn họ sẽ bị nhìn bằng ánh mắt quỷ dị ra sao nữa. Lúc đó, oan ức đầy mình, dù nhảy xuống sông cũng rửa không sạch tội.

Nghĩ vậy, y liền căm tức quăng cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.

-Có vẻ ngươi không muốn nghe. Vậy ta cũng sẽ không nói nhiều. Shuriken Kage Bunshin no Jutsu! (Thuật phân thân Shuriken)

Orochimaru vừa dứt lời, phi tiêu trong tay áo lập tức được phóng ra, từ một chiếc bỗng chốc phân thân thành hàng ngàn hàng vạn chiếc nhắm vào Kakashi, bày ra thiên la địa võng chết chóc không để lọt một ke hỡ.

-Fuuton: Atsugai (Phong Độn: Áp Hại)

Kakashi niệm ấn, không khí đột ngột bị nén chặt lại rồi bung ra, tạo thành áp suất khổng lồ đánh bay toàn bộ phi tiêu. Y sử dụng Chidori, những tia sét xanh xuất hiện trên bàn tay trái, thanh âm ma sát rít gào ghê rợn như tiếng sấm dữ dội rạch ngang bầu trời. Một mảng sa mạc bị uy lực của nó thổi mất, cát ùn ùn chảy xuống lấp lại hố sâu.

-Doton: Doryuu Heki (Thổ Độn: Địa Thành chi Thổ)

Những mô đất dâng cao chặn lại Chidori, kình lực khi hai chiêu thức giao nhau đã san bằng mọi thứ trong phạm vi mười dặm xung quanh.

<< Pặc!! >>

Giữa trận chiến kịch liệt, thanh âm nho nhỏ vang lên khiến tất cả trở về thanh tĩnh. Cái yên lặng đượm mùi chết chóc. Máu tuôn như dòng suối đỏ, vương trên nền cát vàng vọt. Orochimaru kinh ngạc nhìn bàn tay từ đằng sau xuyên thủng ngực trái mình, khó nhọc mở miệng:

-Ảnh...phân...thân...

Rút lại cánh tay dính đầy máu tươi, Kakashi hóa giải ảnh phân thân đã sử dụng Chidori đánh lạc hướng ban nãy, bỗng thấy bất an. Có phải quá dễ dàng rồi không?? Tên quái vật này sơ suất như vậy sao? Y cúi xuống kiểm tra, thi thể trước mắt đột nhiên biến mất.

"Nguy to!"

Nhanh nhẹn xoay người lại, điều duy nhất Kakashi kịp nhìn thấy chính là ánh sáng chớp lóe trên thanh Kusanagi vươn ra từ trong miệng Orochimaru đang đâm tới.

<< Xoẹt! >>

Thanh âm bén ngọt cứa vào da thịt. Trong phút hiểm cảnh, Kakashi tuy may mắn tránh được, nhưng vẫn bị chém một nhát sâu trên bả vai. Orochimaru hài lòng thu lại vũ khí, nhếch môi cười âm hiểm.

-Xem ra ta buộc phải đánh nghiêm túc với ngươi._ Y kéo băng bảo vệ giải phóng con mắt Magekyo Sharingan. Đây là giải pháp duy nhất, nhưng khi đã sử dụng nó đồng nghĩa với việc chuẩn bị tinh thần chết chung với đối thủ.

-Ấy, ta không định sẽ cùng ngươi lưỡng bại câu thương. Ta đã có thứ ta cần. Nên kết thúc tại đây thôi._ Orochimaru nói xong liền chui xuống lòng đất biến mất.

Kakashi nhăn mày, cẩn thận suy nghĩ. Đột ngột đến rồi đột ngột đi, mục đích của hắn chắc không đơn giản chỉ nhắm vào một mình y.

Nếu vậy...chẳng lẽ...Sasuke.

Không được. Y phải nhanh chóng trở về Hỏa Quốc. Hi vọng mọi chuyện không quá muộn.

Kakashi cưỡi trên lạc đà của mình, thúc mạnh dây cương, rời khỏi sa mạc.

_str":"���Z�A�

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro