Vỡ lòng
Đêm đã khuya, bữa tiệc mừng đầy tháng của con trai Khánh cũng đã kết thúc, quan khách dần dần ra về. Ánh đèn lồng trước cổng phủ hội đồng vẫn còn sáng rực, từng hàng gia nhân bận rộn thu dọn những chiếc bàn còn vương tàn rượu và thức ăn.
Khánh khoác chiếc áo dài gấm, chậm rãi bước qua hành lang rộng lớn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Đêm nay thật sự là một ngày vui con trai anh đã tròn một tháng tuổi, cả nhà ai nấy cũng đều hoan hỉ. Ngọc Bích mấy ngày qua còn yếu, nhưng hôm nay vẫn cố gắng cùng anh tiếp khách, đến khi mệt quá thì lui về phòng nghỉ ngơi.
Anh khẽ nhếch môi cười nhẹ, định bụng nhanh chóng trở về phòng cùng vợ.
Nhưng khi đi ngang qua khoảng sân sau, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự run rẩy vang lên trong bóng tối:
— "Khánh..."
Anh dừng bước.
Dưới ánh trăng mờ ảo, một dáng người nhỏ nhắn đứng đó, đôi mắt hoe đỏ vì những giọt nước mắt chưa kịp lau khô.
Khánh cau mày. Anh không có ấn tượng gì với cô ta cả.Thế giới của anh bây giờ chỉ xoay quanh Ngọc Bích và con trai. Những thứ khác, những con người khác, với anh mà nói, đều trở nên xa lạ.
— "Cô gọi tôi?" – Khánh lên tiếng, giọng trầm lạnh, chẳng có chút ấm áp nào.
Linh nắm chặt vạt áo, ánh mắt chứa đầy sự tổn thương.
— "Anh... anh thật sự quên em rồi sao?"
Khánh nhíu mày.
— "Quên? Tôi không hiểu cô đang nói gì."
Linh cười chua chát, những giọt nước mắt lại không ngăn được mà rơi xuống.
— "Anh đã từng hứa... anh đã nói sẽ cưới em, sẽ không bao giờ rời xa em... Anh nói rằng chỉ yêu một mình em thôi... Vậy mà bây giờ, anh lại quên tất cả sao?"
Những lời cô nói, đối với Khánh mà nói, chẳng khác nào một câu chuyện xa lạ của người khác. Anh nhíu mày, cảm thấy vô cùng khó chịu.
— "Tôi chưa từng nhớ rằng mình có hứa hẹn gì với cô cả."
Câu nói dứt khoát như một nhát dao đâm vào tim Linh.
Cô run rẩy, lùi lại một bước.
— "Anh nói dối... Anh đang đùa với em đúng không? Không thể nào! Sao anh có thể quên em? Chẳng lẽ... chẳng lẽ anh đã phụ bạc em, quên hết những gì chúng ta từng có sao?"
Khánh thở dài, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng hơn.
— "Tôi chưa từng phụ bạc ai cả. Tôi chỉ biết hiện tại tôi là chồng của Ngọc Bích, con trai tôi vừa tròn một tháng tuổi, và tôi chưa từng có chút ký ức nào về cô. Nếu trước đây có chuyện gì giữa tôi và cô, thì cũng đã là quá khứ rồi. Tôi không có nghĩa vụ phải nhớ đến."
Linh chết lặng.
Cô đã chờ, đã tin, đã hy vọng một ngày nào đó Khánh sẽ nhớ lại, sẽ quay về bên cô. Nhưng giờ đây, anh lại nhìn cô như một người xa lạ, không chút cảm xúc.
— "Anh thật sự tuyệt tình như vậy sao?" – Giọng cô nghẹn ngào, trái tim như bị bóp nghẹt.
Khánh lạnh lùng gật đầu.
— "Phải."
Một chữ ấy, như một cú giáng mạnh khiến Linh gục ngã.
— "Anh thật tàn nhẫn... Tôi hận anh .... Suốt đời suốt kiếp "
Cô lẩm bẩm, ánh mắt đau đớn đến cực điểm.
Anh quay lưng bỏ đi, không hề để ý đến người con gái phía sau đang run rẩy đến mức không còn đứng vững.
Linh thất thần bước đi trên con đường đất vắng vẻ, gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến tà áo dài của cô bay phần phật. Hai tay cô siết chặt vạt áo, móng tay cắm sâu vào da thịt đến bật máu, nhưng cơn đau thể xác chẳng thể nào sánh bằng nỗi đau trong tim.
Người đàn ông từng ôm cô vào lòng, từng dịu dàng dỗ dành cô, từng thề thốt yêu cô cả đời...
Giờ đây lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, như thể cô chỉ là một người xa lạ.
Cô đã đánh đổi cả lòng tự trọng , liêm sỉ của một người con gái để chờ đợi, đánh đổi tất cả để nuôi hy vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ nhớ lại, sẽ trở về bên cô. Nhưng bây giờ, tất cả hy vọng đều tan biến như gió thoảng qua tai.
Trái tim cô vỡ vụn.
Linh lững thững bước đi, không biết mình sẽ đi đâu. Đến khi nhận ra, cô đã đứng trên một chiếc cầu gỗ bắc ngang qua dòng sông lớn.
Nước sông đen kịt, lạnh lẽo, phản chiếu ánh trăng mờ nhạt.
Cô nhìn xuống bóng mình in dưới dòng nước, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Không còn gì cả.
Không còn gì để níu kéo nữa.
Cô đã mất đi tất cả...
Linh nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.
Nếu sống chỉ để đau khổ, chỉ để bị quên lãng... thì sống còn có ý nghĩa gì?
Linh bật cười yếu ớt, rồi không chần chừ nữa...
Cô nhắm mắt lại... và buông mình xuống dòng nước lạnh lẽo.
Một tiếng "tõm" vang lên, mặt nước vỡ tung rồi nhanh chóng trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có.
Bóng đêm nuốt chửng lấy cô, không một ai hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro