CHƯƠNG 67

Phòng tiệc xa hoa, tráng lệ

Theo lẽ thường Hoàng Tử Thao sẽ cùng nữ trợ lí đến mời rượu đại diện của Ngô thị, nữ nhân xinh đẹp khoác tay cậu, cả hai chậm rãi bước đi trước ánh nhìn của bao người

Đến bàn tiệc lớn, Hoàng Tử Thao không tự nhiên bắt gặp mâu thủy lạnh lẽo của Ngô Diệc Phàm, nam nhân ngồi đó như một bá vương lãnh đạm nhìn cậu, bên cạnh còn có...Kim Chung Nhân, bên cạnh Kim Chung Nhân là Độ Khánh Thù

Trái tim bình thản khẽ đánh thịch một cái, Hoàng Tử Thao nụ cười nơi khoé môi đông cứng, ánh mắt nhìn tới vẻ kinh ngạc của Khánh Thù, người nọ sắp khóc rồi

_________________

Ngoài hành lang dẫn đến nhà vệ sinh

-" ...Em...vui lắm"

Giọng nói mềm mại vang đến bên tai, Hoàng Tử Thao kiềm không được xúc động ôm đối phương vào lòng

-" Anh xin lỗi, Thù nhi, anh xin lỗi đã để em lo lắng như vậy "

Đối phương không nói gì, Tử Thao chỉ nghe được tiếng khóc thút thít như mèo nhỏ trên vai mình, siết chặt vòng tay muốn mang niềm hạnh phúc này trao cho Khánh Thù biết, bao năm qua cậu đã nhiều lần ao ước gặp nhóc như thế nào

-" Ngoan, đừng khóc, nam nhi ai lại như vậy chứ a! " khẽ buông lời trêu chọc nhóc con

-" Người ta mới là không thèm "

Độ Khánh Thù đứng thẳng dậy, đưa tay lên quệt nước mắt không ngừng tràn ra, nội tâm ẩn chứa ngọt ngào. Bao nhiêu năm trôi qua, cảm giác bên cạnh Tử Thao vẫn không hề thay đổi, vẫn bình yên đến lạ kì như thế

-" Ai nha, để anh xem nào, Thù nhi của chúng ta hiện tại ra dáng tinh anh trong xã hội rồi "

Hoàng Tử Thao một bên nói, một bên lia mắt nhìn nhìn đối phương đánh giá. Vóc người của Khánh Thù nhỏ bé nhưng khoác tây trang lại gây cảm giác cuốn hút, vẻ ngoài hoàn hảo thuyết phục người khác, như thế này có thể gọi là thành tựu

-" Xùy, em lớn rồi đó, không phải tiểu bạch thỏ ngày xưa đâu nha! "

Nói xong nhóc tiến tới ôm lấy cánh tay mảnh khảnh của cậu, cả hai hướng bên trong phòng tiệc đi vào, vừa nảy do không kiềm nén được, nên Khánh Thù chạy ào ra ngoài, lúc đó Tử Thao cũng nhanh chân đuổi theo

Cảm xúc này không nói được thành lời, xem như công lao và ước muốn bấy nhiêu năm rốt cục đã được đền đáp, người ta nói không sai chỉ cần có đủ quyết tâm, không có việc gì là không thể. Độ Khánh Thù tìm Hoàng Tử Thao lâu như vậy, vẫn không hề gì, chẳng phải hôm nay người đã toàn vẹn đứng trước mặt nhóc hay sao

-" Thấy em như vậy anh yên tâm lắm "

Hoàng Tử Thao dịu dàng cười, nghĩ đến đối phương có nơi nương tựa, có người yêu thương, sự nghiệp vững vàng trên đà phát triển thì trong lòng một chút gánh nặng đã được đặt xuống, đứa nhóc này đối với cậu như ruột thịt, ngày hôm đó rời bỏ có bao nhiêu là luyến lưu nhưng hiện tại đều đã ổn cả rồi

-" Anh, đứa trẻ...có khoẻ không, bây giờ hình như đã 6 tuổi? " Độ Khánh Thù luôn mang kích động muốn nhìn thấy con của Tử Thao, muốn xem thử bộ dáng đứa trẻ đặc biệt đó là như thế nào, chắc chắn là như một thiên thần nhỏ, trắng trẻo, phấn nộn

-" À...thằng bé rất tốt, nó tên Triều Ca, sau khi tiệc kết thúc nó sẽ đến đây, lúc đó sẽ cho em tận mắt nhìn thấy cái gì gọi là thiên hạ của Hoàng Tử Thao! "

Nhắc tới bảo bối của mình Tử Thao nhịn không được vui vẻ, ý cười trên môi càng thêm rực rỡ

___________________________

Trên bàn lớn bày rất nhiều thức ăn, có điều vẫn chưa có ai chịu động đũa chỉ thấy mấy chai rượu tây đắt tiền đang dần dần cạn đáy

Hoàng Tử Thao ngồi cạnh Khánh Thù, bên trái cậu là nữ trợ lí xinh đẹp đang mời rượu những người xung quanh

-" Các vị, Tịch Dương của chúng tôi rất là vinh hạnh được phục vụ, lần sau nếu có nhu cầu hãy liên hệ với chúng tôi a, nữ chủ nhân của Tịch Dương chắc chắn rất cao hứng, ly này tôi mời !"

Lời vừa dứt, nữ nhân liền mang rượu ngửa cổ uống cạn, đường cong xinh đẹp ở cổ họng trắng toát, theo động tác nuốt xuống khẽ động vô cùng quyến rũ, ly này uống xong liền khiến cho gò má đỏ hồng thu hút mấy gã đàn ông háo sắc

Tiệc rượu như thế này Tịch Dương toàn cử cao thủ đi tiếp ứng, rượu uống vào như nước mát, quả thật không đáng bận tâm, Hoàng Tử Thao ngồi bên nhìn cảnh này chỉ biết âm thầm thở dài, khoé miệng câu lên không ngừng

-" Sao chỉ có một mình cô gái xinh đẹp kia uống? Hoàng Trưởng phòng, cậu có ngại cùng ta uống ba ly cho những lần hợp tác tới? "

Người vừa nói không ai khác là Ngô Diệc Phàm, nam nhân bất động thanh sắc từ đầu buổi rốt cục đã lên tiếng. Ánh mắt kia lặng lẽ theo dõi Hoàng Tử Thao không phải cậu không nhận ra, mà là không muốn để tâm, ở gần hắn cậu chỉ thấy áp bức

-" Đúng nha, nghe danh đã lâu hôm nay đã được gặp mặt. Hoàng tiên sinh tôi rất muốn uống cùng cậu vài ly để kết bằng hữu?! " là tiếng của một người đàn ông béo ú ngồi đối diện Hoàng Tử Thao

-" Tôi rất sẵn lòng! " Hoàng Tử Thao ưu nhã tiếp nhận chiêu độc của đối phương, nếu là trước kia cậu sẽ khéo léo từ chối, nhưng hiện tại đã khác. Lăn lộn trong thương trường bấy nhiêu cũng đủ khiến cậu đối với lời mời mấy ly kia không có nảy sinh run sợ

-" Để tôi rót rượu cho! " nữ trợ lý nghe vậy liền sốt sắng xung phong đích thân bồi rượu, ý cười trên mắt càng nồng đậm

Cô chọn chai rượu Pháp màu trắng ở trên kệ gần đó, nhìn vào nồng độ ghi trên thân chai liền khiến người ta lắc đầu ngao ngán, cảm tưởng trong bụng mà không ăn gì mà uống vào chắc chắn sẽ như lửa đốt a

-" Ngô Tổng ngài lên tiếng trước, nên ngài cùng trưởng phòng mỹ nhân của chúng tôi uống trước" nàng ở phía sau Ngô Diệc Phàm khom lưng rót rượu, hai chữ "mỹ nhân" này nói ra rất khẽ nhưng mà thâm vị khó lường

-" Ngô Tổng, mời ngài! " Hoàng Tử Thao nhìn vào mắt nam nhân, cười khách sáo làm động tác kính rượu, ly rượu đầy gần tới miệng ly khiến người khác nhăn mày há miệng

Hoàng Tử Thao ngửa đầu đem rượu một hơi uống cạn, Ngô Diệc Phàm cũng vậy

Uống xong còn quay ly đổ xuống, ý bảo không còn một giọt. Kim Chung Nhân và Độ Khánh Thù nhìn nhau, rồi nhìn Hoàng Tử Thao, biểu tình kinh ngạc không thể che giấu

-" Hảo tủ lượng" nhìn con người trước mắt so với lúc trước hoàn toàn khác biệt, Ngô Diệc Phàm nhếch khoé miệng có chút tán thưởng

-" Ngô Tổng, ngài quá lời rồi, nào mời! " Hoàng Tử Thao khẽ cười, đem ly thứ hai nuốt vào, rồi ly thứ ba cũng yên vị trôi tuột vào bụng cậu

Qua hiệp thứ nhất, chai rượu trắng đã sắp hết, thế nhưng Hoàng Tử Thao vẫn bình thản ưu nhã, gương mặt tinh xảo một chút cũng không có đỏ. Còn Ngô Diệc Phàm thì không cần phải nói, khả năng uống rượu của hắn chính là nổi danh trong giới chỉ qua ba ly thì chỉ như gãi ngứa

-" Tới lượt tôi rồi, Hoàng trưởng phòng " là người đàn ông béo ú ban nảy

-" Ai nha, như vậy thật buồn chán, vị tiên sinh ngài có ngại tôi pha chế một ít không a" trợ lý điệu cười quỷ quái nháy mắt với Hoàng Tử Thao

Phi, nàng phi phi phi vào hắn, nhìn một cái liền biết gã muốn gì nha, háo sắc như vậy, sợ người ta không biết hay sao??!!

-"...pha...pha chế? " gã có chút lưỡng lự

-" Đúng vậy, như vậy mới là mỹ vị, là thưởng thức, ngài không muốn à? " nói tới đây còn làm vẻ mặt nủng nịu

-" Đâu có, nào nào cứ pha đi" Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vì một chút sĩ diện này đương nhiên sẽ không từ chối

-" Được, mọi người chờ một chút! " nữ nhân cười như hoa nở đi lấy rượu, lúc quay lại hai tay cầm hai chai, một chai giống vừa rồi, còn chai kia có màu hổ phách lóng lánh

Mau chóng mở nắp, rót rượu, pha theo tỉ lệ bảy ba, bảy phần rượu trắng, ba phần rượu màu hổ phách

-" Xin hỏi vị tiên sinh, ngài muốn uống mấy ly? " Hoàng Tử Thao đối người kia hỏi

-"à...òm...ba ly" gã có chút choáng váng với kích thước của ly rượu đặt trên bàn, màu sắc vàng nhạt khiến người ta chưa uống đã hoa cả mắt, chóng cả mặt

-"Hảo, mời! " Hoàng Tử Thao bàn tay thon nâng ly, đưa vào miệng bắt đầu uống

Một chai rượu Pháp màu trắng đã đủ nồng độ hạ gục không ít người, hiện tại dưới bàn tay ma quỷ của nữ trợ lý thức uống này không còn đơn giản là rượu uống xã giao nữa, mà là muốn lấy mạng người a

Ly đầu tiên cạn đáy, Hoàng Tử Thao giống như uống trà giải khát, thản nhiên cầm lên ly thứ hai, thế nhưng người kia đã có chút loạng choạng

Người xung quanh hai mắt mở to nhìn chằm chằm mỹ nhân xinh đẹp uống rượu như nước lã kia trong lòng nảy sinh yêu thích
Ngô Diệc Phàm cũng nhìn, chỉ là tâm tình kì lạ, Hoàng Tử Thao trước mặt gây nên cảm giác xa lạ đến nói không nên lời

Rốt cục ba ly rượu đã cạn, người đàn ông béo ú không chống đỡ nổi, ánh mắt lờ đờ ngã trên ghế, miệng cười ha ha như đần độn

Hoàng Tử Thao khẽ thở ra, trên má đã nhiễm một tầng màu hồng, khoé mắt ướt át

-" Tiểu Thao, anh ổn chứ! "

Độ Khánh Thù bên cạnh có chút hoang mang, uống nhiều như vậy mà không ăn gì quả thật rất hại thân thể

-" Không sao" Tử Thao nhẹ giọng nói, trong bụng có chút khó chịu. Đúng là có hơi liều mạng nhưng mà không làm vậy thật sự sẽ chống đỡ không nổi với mấy người kế tiếp. Ra tay trước, chiếm thế thượng phong, khiến bọn họ trong lòng nảy sinh e dè, mấy ly sau cậu có thể an ổn ngồi yên để trợ lý tiếp rượu là được

-" Nào động đũa đi" giọng nói không mang theo tia cảm xúc nào của Ngô Diệc Phàm vang lên, sai khiến được mọi người khai tiệc

Tiếng lách cách vang lên, mọi người vừa nói cười vui vẻ vừa không ngừng nâng ly, không khí náo nhiệt quay lại

______________________

#PiN#
Mấy cô muốn H như thế nào, nhanh tay miêu tả sẽ được ưu tiên ⊙▽⊙





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro