Chương 13: Sự im lặng khó hiểu

---
Mọi thứ dường như trở lại với nhịp sống bình thường sau vài ngày Tư Mộ ốm. Tuy nhiên, có một điều gì đó giữa Thẩm Yên và cậu vẫn chưa thể khôi phục lại hoàn toàn như trước. Mối quan hệ giữa hai người bỗng chốc có một khoảng cách mơ hồ, một khoảng trống mà cả hai đều không biết phải làm sao để lấp đầy.

Sáng hôm đó, như thường lệ, Thẩm Yên chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Tư Mộ ngồi yên lặng ở bàn ăn, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt về phía cô. Cảm giác đó thật khó tả. Không phải là lạnh lùng, nhưng cũng không phải như trước kia, những ánh mắt trao đổi không lời dễ dàng.

Thẩm Yên khẽ đưa bát cháo tới trước mặt Tư Mộ, một nụ cười nhẹ trên môi. "Ăn chút đi, cảm thấy thế nào rồi?"

Tư Mộ ngẩng lên, đôi mắt vẫn hơi mệt mỏi nhưng không giấu được sự tò mò. "Cảm ơn chị." Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cậu lại nhìn xuống bát cháo, ngập ngừng, như thể không biết phải nói gì thêm.

Thẩm Yên không ép cậu, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện. Cả hai ngồi yên lặng một lúc lâu, chỉ nghe tiếng thìa khua trong bát. Mỗi lần Tư Mộ liếc nhìn Thẩm Yên, cô lại vờ như không nhận ra, cứ tập trung vào công việc của mình.

Sau bữa sáng, Thẩm Yên dọn dẹp xong thì lại quay về phòng làm việc. Tư Mộ vẫn ngồi đó, không vội vã, chỉ cảm thấy sự im lặng này sao mà nặng nề đến vậy. Cậu không hiểu sao giữa mình và cô lại có sự xa cách không rõ ràng như thế. Mặc dù họ vẫn sống chung một nhà, ăn uống cùng nhau, nhưng có lẽ sự thay đổi trong mối quan hệ này bắt đầu từ cái đêm cậu ốm, cái đêm mà cậu và cô im lặng bên nhau, không ai thốt lên lời.

Chợt nhớ đến cái buổi tối, Trình Vũ xuất hiện và nói những lời mà Thẩm Yên dường như không hề phản đối, cậu bỗng cảm thấy một chút bất an, dù không thể lý giải rõ ràng. Tư Mộ chưa bao giờ là người dễ bị tổn thương, nhưng tại sao lần này, cậu lại cảm thấy khó chịu khi nghĩ về cô gái kia?

Chiều hôm ấy, khi lớp học kết thúc, Thẩm Yên nhận được một cuộc gọi từ công ty. Tư Mộ đứng trong hành lang, chờ cô như thường lệ. Dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhưng lại khiến cậu có cảm giác được quan tâm hơn bao giờ hết. Nhưng dường như cảm giác này chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.

Thẩm Yên vừa nghe điện thoại, vừa đứng một mình trước cửa lớp. Tư Mộ ở phía sau, đứng cách cô một khoảng xa. Cậu nhìn cô, đôi mắt trống rỗng, một chút nghi ngờ dâng lên. Đột nhiên, một cậu bạn từ lớp đối diện đi qua, vô tình bắt gặp ánh mắt của Tư Mộ rồi dừng lại.

"Ê, Tư Mộ, cậu với Thẩm Yên à?" Cậu ta vừa cười, vừa đưa mắt về phía Thẩm Yên.

Tư Mộ không trả lời ngay. Mắt vẫn nhìn về phía cô, nhưng lòng cậu lại không khỏi dâng lên một cảm giác không rõ ràng.

Cậu bạn kia lại tiếp tục: "Hôm trước thấy hai người đi ăn chung, sao không thấy cùng về thế?"

Thẩm Yên lúc này đang nghe điện thoại, không chú ý đến cuộc trò chuyện phía sau. Câu hỏi của cậu bạn như một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ yên tĩnh, khiến Tư Mộ đột nhiên cảm thấy mọi thứ trở nên lạ lẫm. Cậu chỉ im lặng, không trả lời, chỉ đứng đó cho đến khi cuộc gọi của Thẩm Yên kết thúc.

"Đi thôi, chúng ta về," Thẩm Yên cười nói, quay lại với vẻ mặt vẫn bình thản như mọi ngày.

Nhưng Tư Mộ không thể không cảm thấy có gì đó khác lạ. Cái cảm giác im lặng mà cả hai trao nhau, sự xa cách trong hành động, khiến lòng cậu bối rối. Cậu không biết phải làm gì với cảm xúc này.

Khi cả hai về đến nhà, Tư Mộ không mở lời, chỉ lặng lẽ thay đồ rồi ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, nhìn ra ngoài mà không nói gì.

Thẩm Yên đứng bên cạnh, thầm quan sát, nhưng cô không hỏi gì. Cô biết, một điều gì đó đã thay đổi, nhưng không phải ngay lúc này, họ có thể giải quyết hết.

Chỉ có sự im lặng bao quanh họ. Và Tư Mộ, trong cái im lặng đó, lại càng cảm thấy xa cách.

Có lẽ, sự im lặng đôi khi không chỉ là một sự yên tĩnh vô hại, mà lại chính là điều khiến mọi thứ ngày càng thêm nặng nề. Cậu chưa thể nhận ra, nhưng cảm giác đó đã chôn sâu trong lòng.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro