11.

Ngày kết thúc vòng công diễn đầu tiên, các đội trưởng mới được chọn, và Lan Ngọc, với tư cách đội trưởng, không một giây chần chừ khi gọi tên Trang Pháp về đội mình. Sự háo hức trong cô bùng cháy như ngọn lửa, chẳng buồn che giấu. Chỉ cần thấy nàng gật đầu, trái tim Lan Ngọc đã nhảy nhót như một đứa trẻ được tặng cả thế giới kẹo ngọt. Fan cuồng số một của Trang Pháp ư? Chắc chắn cái danh ấy vẫn còn quá nhẹ để miêu tả cô.

Sau phần chia đội và chọn bài, các nhóm vội vã trở về nhà chung ngay trong đêm. Bốn cô gái trẻ nhường phòng riêng cho chị Uyên Linh. Diệp Lâm Anh nhanh nhảu đề nghị được ngủ chung với Thùy Trang.

"Nhưng em cũng muốn ngủ với chị Trang," Lan Ngọc buột miệng, giọng nhẹ như một câu đùa, nhưng trái tim cô lại run lên, sợ hãi cái khoảnh khắc bị từ chối.

Quỳnh Nga tặc lưỡi, phá tan bầu không khí bằng một gợi ý tỉnh rụi là cứ để Lan Ngọc và Thuỳ Trang ngủ chung, còn để chị ngủ chung với Diệp Lâm Anh cũng được.

Vậy là việc chia phòng được quyết định. Đêm ấy, Lan Ngọc được nằm cạnh Thùy Trang, như một giấc mơ mà cô chẳng dám tin là thật.

"Bé ôm chị đi." Thùy Trang thì thầm, rúc đầu vào hõm cổ cô, giọng mềm mại như gió thoảng. Lan Ngọc lặng lẽ vòng tay ôm lấy tấm lưng quen thuộc ấy, trái tim đập mạnh đến mức cô sợ nàng sẽ nghe thấy.

Hơi quá phận, cô biết. Nhưng làm sao cô có thể từ chối Thùy Trang, khi từ lâu, trái tim cô đã chẳng còn thuộc về chính mình?

Người ta nói ngủ bên người mình yêu là hạnh phúc. Nhưng với Lan Ngọc, đó lại là một cơn nghẹn đắng ngắt. Càng gần nàng, cô càng cảm nhận rõ, càng biết rõ hơn cái khoảng cách vô hình giữa họ như một vực thẳm chẳng thể nào vượt qua. Thùy Trang nằm đó trong vòng tay cô, bình yên như một đứa trẻ, hơi thở đều đặn, gương mặt thanh thản. Còn cô, mắt mở thao láo trong bóng tối, lòng như bị xé toạc bởi những câu hỏi không lời đáp.

Nàng muốn gì? Cảm xúc thật sự của nàng là gì? Thùy Trang gần đến mức hơi thở nàng phả vào da thịt cô, ấm áp và dịu dàng. Nhưng trái tim nàng, dường như mãi mãi là một vùng cấm mà cô không bao giờ chạm tới.

Lan Ngọc thèm một điếu thuốc, chỉ một điếu thôi, để khói trắng có thể cuốn đi cái khô khốc trong cổ họng, xua tan nỗi giằng xé đang bóp nghẹt lồng ngực. Cô nằm đó, ôm lấy cục bông đang ngủ say chặt hơn một chút, giả vờ chìm vào giấc, nhưng trái tim thì từng nhịp vỡ vụn.

Đau. Đau đến mức cô muốn hét lên. Nhưng nàng, người mà cô yêu đến điên dại, lại chẳng hề hay biết.

Mỗi lần nằm bên Thùy Trang, Lan Ngọc lại tự đẩy mình đến sát mép giới hạn. Cô thao thức, mắt mờ đi vì mỏi, nhưng chẳng thể nhắm lại. Tại sao trái tim non nớt này cứ mãi yêu nàng, dù cả thế giới dường như đang ngăn cản? Tại sao lý trí đáng ghét ấy cứ khư khư kìm hãm thứ tình cảm đang cháy bỏng trong lồng ngực? Tại sao nó không để cô được mơ, dù chỉ là một giấc mơ viển vông rằng một ngày nào đó, Thùy Trang cũng sẽ yêu cô?

Cô ghét lý trí tỉnh táo của mình. Cô hận trái tim yếu đuối, yếu đuối đến mức dù biết là vô vọng vẫn không thể buông tay. Cô như phát điên, khi mọi thứ vừa lặng lẽ kéo cô gần nàng hơn, lại vừa nhẫn tâm đẩy cô ra xa, như một trò chơi của số phận.

Ai đó, xin hãy lấy đi nỗi đau này, trả lại cho cô dù chỉ một tia hy vọng mong manh. Để cô không còn lao đầu vào nàng như một kẻ mù lòa, không còn dựa vào thuốc lá hay rượu mạnh để làm dịu đi trái tim rỉ máu. Chỉ cần một chút nhẹ nhõm, để tâm trí bớt rối bời, để linh hồn cô thôi nhói buốt.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Điều kỳ diệu ấy chẳng bao giờ xảy ra với một kẻ si tình, tự nguyện đâm đầu vào thứ tình cảm nhạt nhòa. Dù cô có nói ra, có bày tỏ, thì cũng đâu thể thay đổi được gì. Dù Thùy Trang có chấp nhận, trái tim nàng vẫn là một bí ẩn mà Lan Ngọc chẳng thể nào chạm tới.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua rèm cửa, nhưng bên cạnh Lan Ngọc chỉ còn khoảng trống lạnh lẽo. Cô mỉm cười nhạt, đứng dậy, vệ sinh cá nhân, rồi bước xuống lầu. Mọi người đang ăn sáng, tiếng cười nói rộn ràng như xua tan cái tĩnh lặng của đêm.

"A, bé dậy rồi hả? Lại đây, chị dành cho bé một phần ăn sáng nè." Thùy Trang ngẩng lên, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói ấm áp như kéo Lan Ngọc ra khỏi cơn mê.

Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt uể oải không giấu nổi đêm trắng vừa qua. Cô bỏ một miếng mì Ý vào miệng, nhưng chẳng cảm nhận được vị gì. Dạ dày cô quặn thắt, cổ họng bỏng rát. Đột nhiên, một cơn đau nhói cắt qua bụng, như có ai vừa cứa một nhát thật sâu. Cô ôm chặt bụng, gục đầu xuống bàn, hơi thở hổn hển.

"Lan Ngọc, em sao thế?" Thùy Trang cau mày, giọng lo lắng cắt ngang không gian.

"Chị...gọi Hồng Anh giúp em, bảo mua vỉ thuốc đau dạ dày," Lan Ngọc thều thào, tay vẫn ôm bụng, lảo đảo chạy vào phòng vệ sinh.

Diệp Lâm Anh định đỡ, nhưng cô gạt tay, cố chạy đi trước khi mọi người nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Trong nhà vệ sinh, cô nôn thốc nôn tháo, dạ dày trống rỗng chỉ để lại thứ nước trắng đục, cay xè cổ họng. Mỗi cơn co thắt như một nhát dao, khiến cô gần như bật khóc.

Cô vịn tường, lảo đảo bước ra, mặt tái xanh, môi nhợt nhạt. Diệp Lâm Anh, Quỳnh Nga, Uyên Linh vội chạy tới, nhưng cô chỉ lắc đầu, gượng cười. "Em ổn." Cô nói thế, nhưng cơ thể lại phản bội, hai chân khuỵu xuống.

Thùy Trang kịp lao tới, đón lấy cô trong vòng tay. "Lan Ngọc, cố chịu chút nhé. Ráng ăn gì đi, chị nhờ Trung Anh mua thuốc rồi." Giọng nàng lạc đi, đầy lo lắng.

Lan Ngọc gật nhẹ, dựa vào thành ghế, cầm ly nước Thùy Trang đưa, nhấp từng ngụm nhỏ để xoa dịu cổ họng rát buốt. Cô lạnh toát, trán đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt vẫn tìm nàng, như thể chỉ có nàng là điểm tựa giữa cơn đau.

Cô cố nuốt từng sợi mì, dù dạ dày vẫn quặn thắt, cố tỏ ra bình thường. May mắn thay, Trung Anh hối hả chạy vào, trên tay là vỉ thuốc. "Chị Trang, thuốc đây! Chị bị sao? Có cần đi khám không?" Cậu lo lắng, nhìn nàng nghệ sĩ nhà mình.

"Ngọc bị." Nàng đáp gọn, đưa thuốc cho Lan Ngọc. Nàng biết cô chẳng ăn gì từ hôm qua, lại thức trắng cả đêm. Nàng muốn nhắc nhở, muốn quan tâm, nhưng lại ngập ngừng. Nàng là gì của Lan Ngọc mà dám lên tiếng?

Đến tối, Lan Ngọc mới lết ra khỏi phòng, sau khi uống thuốc và nằm vật vã với cái bụng âm ỉ đau. Vừa bước vào phòng tập, cô suýt ngã khi một bóng người lao tới, ôm chặt lấy cô. Mái tóc hồng loà xoà trước mặt, còn ai ngoài Thùy Trang.

"Ấy, chị quên mất, bé còn đau mà..." Thùy Trang vội buông ra, lo lắng nhìn cô.

"Không sao, em ổn rồi." Lan Ngọc cười nhẹ, cố giấu đi cơn đau vẫn còn âm ỉ.

"Ăn gì chưa đấy?" Thùy Trang gỡ tóc khỏi hõm cổ cô, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nghiêm túc.

"Rồi ạ. Em mua cả cho chị nữa." Lan Ngọc đáp, chỉ về phía Hồng Anh đang xách một đống đồ ăn. Chính em dắt cô đi ăn chứ đâu.

Cô đã mua ba phần phở cho mọi người, khiến em thắc mắc hỏi vì sao lại mua ba phần trong khi có tận bốn người. Đúng là cô đã mua ba phần, nhưng riêng Thùy Trang, cô ghé quán cháo sườn quen thuộc của nàng, mua một phần đặc biệt.

Thùy Trang lóng ngóng tìm phần của mình, nhíu mày hỏi. "Thế em không mua cho chị à?" Giọng nàng pha chút hờn dỗi, đôi mắt tròn xoe như trẻ con.

Lan Ngọc bật cười, giơ lên hộp cháo còn nóng hổi. "Ai bảo thế. Phần của chị đây."

Thùy Trang cười tít mắt, chạy tới nhận lấy hộp cháo, giọng rạng rỡ. "Cảm ơn bé. Chị đang thèm cháo sườn thật."

Nhưng bốn người xung quanh, Diệp Lâm Anh, Quỳnh Nga, Uyên Linh, và Hồng Anh chỉ biết đứng nhìn, ánh mắt ngán ngẩm. Một đứa thì ốm yếu còn lo chăm sóc người khác, một đứa thì vô tư nhận lấy sự quan tâm ấy. Nhìn mà ngứa mắt, chỉ muốn ai đó che mắt họ lại cho rồi.

thấy dạo này siêng không cả nhà=)))
mà ồn lên đi mọi người, im ắng quá hong quen.
kết he =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro