một ngàn nỗi đau.

một tháng sau commencement, thùy trang và lan ngọc thật sự đã có một commencement cho riêng mình.

nàng và em dành một tháng để đi du lịch sang bờ tây. vì thùy trang thích cây cọ, còn lan ngọc thích những nơi có nhiều nắng.

kiểu khí hậu địa trung hải này tuy không giống lắm nhưng làm lan ngọc không khỏi nhớ đến thời tiết sài gòn. nắng nhiều, mưa cũng vừa đủ.

khiến cho thùy trang đang lái xe không biết nên giữ mui mở hay đóng lại. cũng giống như khi xưa lúc đèo nàng trên yên sau, lan ngọc cũng phân vân có cần mặc áo mưa hay không.

nhìn vào bàn tay trái đang gõ nhẹ trên vô lăng, thùy trang vẫn thắc mắc câu chuyện đêm ấy của một tháng trước.

"móng chị đâu?"

"vứt rồi."

làm sao lan ngọc dám nói với thùy trang rằng, em đã lấy ba cái móng giả ấy làm thành hình mặt cười để trang trí cho móc khóa chứ.

lan ngọc rất thích hơn thua, nên không ngần ngại đảo ngược thử thách về phía thùy trang.

"mà người chị yêu là ai?"

"ai cơ?"

tại sao người cần trả lời lại hỏi ngược lại người hỏi?

"cái hôm chị uống rượu những hai chai với cái con người nhật, chị bảo, nửa năm yêu, nửa năm quên. rồi còn nói với em người yêu chị là người đàng hoàng và kiệm lời. bạn đó là ai?"

"bé ninh hồi lớp mười một ạ."

lan ngọc nhớ lại bản thân của năm cuối cấp ba là một phiên bản rất lầm lì. ngoài thùy trang ra thì đứa nào nhìn cũng ngứa mắt. ngoài thùy trang ra thì không ai gây cho em được hứng thú mở miệng cả.

có lẽ do học vượt chương trình để đuổi kịp nàng nên lan ngọc chẳng còn bao nhiêu sức lực để tí tởn với chuyện ngày mai người nổi tiếng nào ra mắt sản phẩm âm nhạc gì.

điều khiến lan ngọc chuyên tâm là hôm nay thùy trang đang đọc sách gì và em đang dừng lại bao nhiêu bước phía sau nàng.

thùy trang quan niệm rằng, thời gian chảy từ xa về trung tâm. lan ngọc nghĩ, nàng đúng rồi vì em cũng nghĩ thế về tình yêu.

nếu tình yêu là một vòng tròn có một ngàn bước, quay đi sẽ thấy lan ngọc đang ở sau thùy trang năm trăm bước.

quay lại sẽ thấy em đã đứng đây chờ nàng được nửa chặng đường từ rất lâu rồi.

vậy là, trong vòng tròn dằn vặt đầy toan tính hay toan tính đầy dằn vặt này, dù quay đi hay quay lại, lan ngọc cũng thắng rồi.

lan ngọc và thùy trang đi dạo trong pacific park dọc bờ biển santa monica.

và lần này em học theo nàng chỉ nghe độc một bài trên đường đi đến biển. là bài "sweater weather" của the neighbourhood suốt mấy tiếng đồng hồ từ sáng đến chiều.

lan ngọc nắm lấy tay thùy trang thật chặt, rồi lại nhét vào túi áo.

vì tay thùy trang đang chạm vào trong nơi sâu thẳm nhất của lan ngọc, nên trong nàng vẫn còn nhiều thắc mắc về câu chuyện đêm ấy của một tháng trước.

"lúc mình, ừm," thùy trang ậm ừ một lúc, "em đã thì thầm cái gì thế?"

"em lẩm nhẩm đoạn cuối của "hãy trao cho anh." em không biết chị có muốn trao cho em không, mà em cũng không cần biết chị có hồi đáp em hay không. vì em muốn trao cho chị."

"rất nhiều lần đầu tiên của mình trải qua rất vụng về. mình làm lại được không?"

"được."

thùy trang biết rõ, người nói không nên dùng câu hỏi để trốn tránh người nghe. lần này nàng không muốn ngụy biện nữa.

lần này, thùy trang chọn cùng lan ngọc đồng hành trên quãng đường viết vào đời nhau những trang ý nghĩa của những niềm vui và hạnh phúc.

nên nàng chỉ còn một câu hỏi cuối thôi,

"em lấy đâu ra sự tự tin rằng mấy năm sau chị vẫn sẽ yêu em thế?"

"vì em là ninh dương lan ngọc, còn chị là nguyễn thùy trang."


xong.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro