những lúc say

ba giờ sáng, thuỳ trang không tài nào ngủ được.

ba giờ sáng, nàng lại nhớ về lan ngọc.

không phải nhớ đến, mà là nhớ về.

nàng chưa bao giờ chạm được đến em. nhưng em sẽ luôn là chốn về yên bình của nàng.

ba giờ sáng thuỳ trang không tài nào ngủ được là do mười giờ đêm qua nàng uống rượu cùng hai người bạn - một gái một trai.

và hai chai rượu - một vodka một tequila.

thuỳ trang nhớ mang máng rằng mình nốc đâu đó gần mười shot. nàng còn muốn uống nữa, mà bị bạn gái cản lại.

bạn ấy sợ hôm sau thùy trang bị đau đầu, nôn mửa.

còn bạn trai có vẻ thông cảm với nàng hơn. lúc nàng hỏi nó, "mày hiểu cái cảm giác càng uống càng tỉnh là gì không?" nó gật đầu.

bạn gái lại càng không tin thuỳ trang. vì bạn ấy thấy mặt nàng đờ đẫn sau khi uống ba shot. "không mày ơi. trông mặt mày nghệt ra như ngỗng ỉa thế kia, tao sợ lắm."

tuy là nói thế nhưng bạn gái vẫn rót cho thuỳ trang mấy hớp nữa trước khi tiệc tàn. cuối cùng, hai đứa uống ít lại phải cõng đứa uống nửa chai về phòng.

bình thường, thuỳ trang không phải sâu rượu đâu. nhưng hễ cứ uống vào là lại quậy không tả nổi.

không, thuỳ trang tuy say nhưng vẫn rất tỉnh táo về mặt tâm trí.

chỉ là cơ thể lại không nghe lời của lí trí, mà đi đứng xiêu vẹo, còn hay ôm ấp đứa bạn nữa.

cơ thể nàng hư lắm. nó không nghe lời nàng. cơ thể nàng bỗng dưng nhớ lấy từng cái ôm trước đây của lan ngọc.

nó không nghe lời nàng. cơ thể nàng lại khao khát được dính chặt vào hình bóng của lan ngọc. đến mức chẳng còn kẽ hở nào giữa cả hai nữa.

thuỳ trang không biết nữa. cơ thể nàng chỉ muốn có một điểm tựa thôi. thế giới này đã đủ nghiệt ngã rồi. nàng không muốn phải ngã thêm lần nào nữa.

nằm co ro trên giường, thuỳ trang lại nghe rõ ràng những tiếng ồn vang lên trong tâm trí. từng âm thanh xe cộ từ ngoài đường lớn vọng lại bên tai cùng lúc với một giọng nói cất lên.

"trang ơi, em có người mình thích rồi."

"trang, chị nói gì đi?"

"trang ơi, chị đâu rồi?"

lại có hàng trăm giọng nói của cùng một người đổ ập vào thuỳ trang. đều nói một điều gì đó quen thuộc lắm nhưng nàng lại không nghe ra được.

tiếng lòng của ai thì nàng không biết.

ba giờ sáng, thuỳ trang không tài nào ngủ được.

một vị triết gia người anh từng nói, mất ngủ là sự trả thù của tâm trí. nó muốn đòi lại công bằng cho những suy nghĩ bị dập tắt vào ban ngày.

thì ra là vậy. thuỳ trang hiểu ra, sự tỉnh táo thường ngày không thành thật với nàng. nó giấu đi những tin nhắn của tiềm thức gửi đến nàng. chỉ có sự tỉnh táo nhờ rượu mới giúp nàng lắng đọng lại. nàng nghe thấy những tiếng lòng mà trước giờ bị giam cầm.

bốn giờ sáng, thuỳ trang muốn được yên tĩnh.

một vị triết gia người pháp từng chứng minh, tâm trí và cơ thể là hai vật thể khác biệt.

trong một khoảnh khắc, thuỳ trang nghĩ rằng ngài đúng rồi.

tâm nàng tĩnh, thân nàng động mà cùng hướng về một người.

và cũng là khoảnh khắc đó, thuỳ trang tự hỏi,

nếu thuyết nhị nguyên thân-tâm thật sự chính xác, nếu cơ thể và trí óc thật sự biệt lập,

vậy lan ngọc có thể nào đã động tâm vì thuỳ trang hay chưa?

vậy lan ngọc có từng bị thuỳ trang thu hút về tâm hồn, hay là đồng điệu cảm xúc với nàng chưa?

hoặc là, lan ngọc có từng ham muốn xác thịt với thuỳ trang không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro