03.
*Negav Negav Negav!!...
*Đặng Thành Annnnnnn..
*An ơi em nhớ anh nhiều lắm
*Ơn trời, em chịu trở lại rồi Gíp ơi
Negav: Cảm ơn mọi người nhiều lắm.
......
*Thể loại *u d*m như mày mà còn dám vác mặt lên sân khấu?
*Cút đi cho đẹp trời!
*Dơ hết cả bầu không khí
*Ch*t đi cái thứ vô học
Negav: Em xin lỗi, xin lỗi mà, em xin lỗi...
.....
_
Những lời khen ngợi yêu thương khi em trở lại cùng sau đó là những lời chỉ trích chửi rủa thậm tệ, từng hình ảnh viễn cảnh ấy cứ lần lượt bám lấy An mãi không thôi. Em chẳng thể nào sâu giấc, cũng chẳng thể có một đêm ngon giấc yên lành
Cảnh tượng em ôm đầu trên sân khấu vì những lời mỉa mai làm An giật mình tỉnh giấc, em thở phào nhẹ nhõm vì đó chỉ là giấc mơ. Nhưng trái tim kia đang rối loạn vì cảm xúc đó, tay chân em run rẩy, trên trán không ngừng tiết ra những giọt mồ hôi vì sợ hãi
An bật dậy nhìn vào chiếc đồng hồ ngay trước mắt, 4 giờ sáng, vẫn còn quá sớm để có thể bắt đầu ngày mới. Nhưng em biết cho dù có ngủ lại cũng không thể nào làm được, nên An quyết định đi xuống nhà và lao vào rửa mặt
Dội một tràn nước từ lòng bàn tay lên mặt, An nhìn chính khuôn mặt mình trong gương. Mái tóc em xuề xòa, đôi mắt nhếch nhác cùng bộ mặt không chút sức sống làm em thấy bản thân mình thật tệ hại. An lại bắt đầu nghĩ đến những rối ren mà em đang tìm cách gỡ ra trong đầu mình, sau đó lại đỏ hoe đôi mắt
An bước ra từ nhà vệ sinh thì gặp Quân đang ở nhà bếp pha cà phê, Quân nghe tiếng đóng cửa liền quay lại và thấy em. Quân ngoắt tay em lại rồi pha luôn cho em nhỏ một ly cà phê nóng
Hai anh em ngồi xuống ghế, bắt đầu những lời tâm sự
"Sao vậy, ở chỗ anh lạ ngủ không được à?"
"Dạ không, thoải mái lắm nhưng em bị một số vấn đề thôi. Mà sao anh dậy sớm quá vậy?"
"Anh lúc nào cũng vậy mà, tại tối anh tranh thủ ngủ sớm"
"Dạ"
An đặt lòng bàn tay trái của mình vào bên ngoài cái ly cà phê đang bốc khói. Trời Hà Nội vào hừng đông đúng là lạnh thật, sưởi ấm xong em lại uống vào một ngụm, cảm giác hơi ấm chạy qua bên trong mình làm em thấy dễ chịu hơn một chút
Quân nhìn thấy dáng vẻ của người em, anh cũng suy tư nhấm nháp một chút cà phê. Đăm chiêu nhìn về phía trước, anh cũng chẳng biết làm gì để an ủi đứa em của mình
"Anh biết có những chuyện không dễ để vượt qua, nhưng mong rằng sau này anh vẫn sẽ thấy Negav của ngày đầu tiên anh gặp ở chương trình"
An nhìn sang người anh của mình, cảm giác nghẹn ngào khi nghe những lời nói ấy. Quân liền choàng tay qua vai em, vỗ vỗ vài cái rồi nở một nụ cười thấu hiểu
"Người mà anh tin tưởng là Negav của hiện tại, không phải là ai trong quá khứ cả"
An mỉm cười với Quân, gật đầu một cái để thể hiện sự vui vẻ trong lòng. Thoạt nhìn thì Quân với An cũng không phải là dạng bám dính thân nhau như em với Isaac hay Quang Hùng, nhưng 30 anh trai trong chương trình, kể cả anh Trấn Thành đều luôn chú ý và dành một tình cảm lẫn tôn trọng đối với nhau.
Hai anh em cụng hai tách cà phê vào nhau tạo ra một âm thanh trong trẻo. Quân chia sẻ với em về dự định sắp tới, em cũng nói cho Quân nghe về những demo mà em chưa hoàn thiện.
Nán lại Hà Nội chữa lành vài ngày, Khang lẫn anh em cũng đã xong các buổi biểu diễn. Mọi người tạm biệt Quân về lại Sài Gòn, An cũng không quên mua một số quà lưu niệm lẫn những thứ đặc sản ở Hà Nội về tặng cho anh em. Về đến nhà, em cất đồ đạc rồi chạy một mạch sang nhà chung, sau đó trườn lên cái sofa trước ánh nhìn mệt mỏi của Hiếu Đinh.
"Sao không ở nhà ngủ mà chạy qua đây?"
"Nhớ Kiu ti quá nên tao mới qua nè. Sao? Bộ mày hong nhớ tao hả??"
"Xạo chó quá, đừng làm tao nổi da gà"
"Kệ mày, tao ngủ"
An quay sang úp mặt vào trong, kéo nhẹ tấm chăn phủ đến phần cổ, mặc kệ Hiếu Đinh đứng đó. Vừa lúc tiếng mở cửa vang tới, người lên tiếng sau đó không ai khác là Trần Minh Hiếu
"Tao về rồi đây. Ủa? An qua đây à?"
Hiếu Trần loay hoay tháo đôi giày khỏi chân thì thấy đôi dép quen thuộc đang để đó. An nghe tiếng Hiếu Trần thì liền bật dậy, cả người vẫn cuộn trong tấm chăn như một cục bông nhìn là muốn nựng
"Hiếu mới dìa hả?"
"Ờ, đi chơi về thấy sao?"
"Cũng vui, nhà anh Quân đã lắmmm"
"Vậy tốt rồi"
Hiếu Trần máng áo khoác lên giá treo rồi đi thẳng vào bếp rót một ly nước uống giải khát. An nhìn theo phía sau, Hiếu Đinh liền chạy lại xoa đầu em nhỏ
"Trông mày như cục bông ấy, haha"
"Aaa rối tóc của taooo. Hiếu ơiii nó chọc emm!"
Hiếu Đinh vẫn cười hề hề, An thì bĩu môi nhõng nhẽo gọi "chánh quyền" giải cứu
"Mày chọc An quài đi nghe"
Hiếu đặt ly nước đã uống xong về chỗ cũ rồi đi lại chống nạnh nhìn Hiếu Đinh và An
"Nhìn nó cứ con nít kiểu gì ý, không chọc không được"
"Tao xoa đầu mày y vậy đó mày chịu không?"
"Ê so sánh vậy không được nha"
Hiếu Đinh căng mắt để cãi lại Hiếu Trần, nhưng mà có mấy ai chống lại được top 1 cưng chiều An đâu. An cảm thấy mình đã được giải cứu, liền nghênh mặt ra lêu lêu Hiếu Đinh
"Vừa!"
"Được rồi, không chọc mày nữa. Tao lên phòng làm nhạc"
"Xía, đi đi"
Hiếu Trần ngồi xuống cạnh em, nhìn sơ bộ sắc mặt của em nhỏ. Dạo này em gầy hơn nhiều rồi.
"Sao Híu nhìn em dữ dạ?"
"Coi có thay đổi gì không"
Thành An cười tít mắt, có lẽ trong cái tổ đội Gerdnang này em chỉ rén mỗi Trần Minh Hiếu thôi. Nhưng ngược lại Hiếu Trần lại là top 1 bế em nhưng ít khi thể hiện bên ngoài, Hiếu lo cho em lắm, lo những thứ xung quanh xảy ra với em làm em áp lực nhiều
"Em có mua trà sen Tây Hồ á, đặc sản Hà Nội đó nghe, hồi nữa Híu pha uống thử coi ngon hong"
Hiếu Trần gật đầu rồi cười lại với em, anh nhìn kĩ nét mặt vui vẻ đó. Anh biết An đang cố tỏ ra rằng mình ổn, nhưng sâu thẩm trong ánh mắt và nụ cười đó là một sự e dè khó nói. Hiếu biết An cần thời gian, nhưng mọi chuyện đến khi nào mới kết thúc đây.
Sao mọi thứ cay nghiệt đều ập vào em nhỏ của họ vậy? Em không xứng đáng để bị như thế.
"Vào phòng mà nằm cho thẳng lưng, anh cũng đi nghỉ một chút"
"Hoi em thích nằm đây, trong phòng ngộp lắm. Hiếu đi nghỉ đi"
Hiếu Trần lại gật đầu, đứng dậy vỗ vào vai em 2 cái như một sự trấn an. Nhìn theo bóng lưng Hiếu đi khỏi, em cũng vươn vai thở dài một hơi rồi đặt lưng xuống sofa yên giấc.
_
Livestreams Pháp Kiều:
- Nhớ Negav. - Một bình luận trên live
"Nhớ Ne....Trời ơi chị cũng nhớ nữa nè. Bữa he, bữa chị gặp nó xong, lâu lắm mới gặp lại. Bữa chị gặp nó á chị đè chị hun nó quá trời luôn, hun nó chóc chóc chóc luôn. Nó ốm, ốm đúng hong? Thương dì đâu á" - Pháp Kiều trả lời bình luận
An vô tình xem được đoạn cut từ livestreams của Pháp Kiều, em cười tít cả mắt lên
"Trời ơi dám nói dị luôn á"
Team tiểu học:
* Negav đã gửi một video
@Pháp Kiều, Em mê tôi dữ dị sao?: Negav
Pháp Kiều: Mê chứ, người chồng dzũ phu của em
Nicky: Ê hun nhau khi nào vậy?
Rhyder: Chắc bữa rehearsal day 2
Xong rồi cả thế giới đều biết tôi là người dễ
dãi: Negav
Quang Hùng: ......
Dương Domic: .......
Công Dương: Thôi rồi toang rồiii
Pháp Kiều: Bỏ qua đi, bỏ qua đi. Ăn mừng MV mới của em đi mấy anhh
Pháp Kiều: Nắm lấy tay đan tay~~~
Ờ, anh có rất nhiều điều muốn nói với cái MV
của em: Negav
Rhyder: Lâu quá cũng chưa gặp, nhớ mọi người lắm
Dương Domic: Ở đâu mọi người?
Quang Hùng: Chỗ cũ hả?
Nicky: Chỗ cũ dễ bị phát hiện lắm, thằng Gíp chọn đi
Dị đi quán ruột em nhe, 7 giờ: Negav
Công Dương: Chốt
Hẹn gặp lại mọi người, love all ❤: Negav
_
An chuẩn bị một bộ trang phục kín đáo kèm theo mắt kính, full một cây đen thui để đi ra ngoài. Tuy chỗ hẹn là gần em nhất nhưng em lại là người đến muộn. Em biết mình đã trễ, nên chỉ biết cười hề hề khi ngồi xuống ghế
"Học sinh cá biệt đến muộn này" - Nicky
"Phải phạt thôi" - Dương Domic
"Sao nhà con gần mà đến muộn vậy con" - Pháp Kiều
"Hoi mà xin lỗi mà, chầu này bé baoo" - Negav
"Tạm bỏ qua đó nghen" - Nicky
"Gíp dạo này ốm thật, ăn uống không được à?" - Quang Hùng
"Hong, em bình thường mà" - Negav
"Tôi thấy bạn gầy hơn rồi đấy, làm gì làm cũng lo cho sức khỏe đi chứ" - Rhyder
"Đúng đó, đội trưởng mà vậy thì coi sao được" - Công Dương
"Thì chắc cũng tại suy nghĩ này kia nọ nên hơi mệt chút xíuuu. Mọi người đừng lo nha" - Negav
"Em thấy anh zậy là không có được nha, ta nói gì nói kệ đi quan tâm làm gì" - Pháp Kiều
"Anh biết rồi bé. Mà em nói vậy trên live không sợ bị tấn công hả, dù gì bây giờ anh cũng là chủ đề bàn tán. Em lại vừa ra MV nữa, anh không muốn ảnh hưởng đến em. Anh Nicky cũng đã bị như thế rồi" - Negav
"Khờ ghê, em sợ em nói làm gì. Em muốn cho họ biết là ai cũng thương An, anh sống rất tình cảm với mọi người" - Pháp Kiều
"Đúng đó, công ty còn lì đăng uncut với focus cam của em lên đó thì ngại gì bọn anh không lì? Em mãi mãi là Negav của bọn anh" - Nicky
"Em cảm ơn mọi người nhiều. Yêu quá trời luôn" - Negav
"Mà công ty có nói gì với bạn về day 3 ở Hà Nội không?" - Rhyder
"Có bạn, công ty muốn mình tham gia day 3. Nhưng tui vẫn đang suy nghĩ" - Negav
"Lỡ cái day 2 rồi, khán giả hát thay line của em cũng mệt rồi. Anh cũng không muốn thiếu gì đó trong tim nữa đâu" - Quang Hùng
"Hời ơiiii" - Negav
Em đặt hai tay lên vai Hùng, giám đốc Lê cũng cưng chiều lại em bằng cách đẩy đầu em tựa lên vai mình
"Chấn động thiệt chớ" - Công Dương lắc đầu
"Nói chứ suy nghĩ cho kĩ vào, anh chờ mày, mọi người cũng chờ nữa" - Nicky
"Em biết rồi mà. Thôi nói chuyện MV của Kiều đi, sao mời anh Doo dị? Sao hong phải Dương?" - Negav
"Ủa dì dậy?" - Dương Domic
"Hỏng nghe người ta nói Doo nhìn ai cũng tình hả? Bống thì nhìn như liếc người ta dị đó. Bắn cung tên tình yêu thì ánh mắt của anh Doo dòm là dính liền gòi" - Pháp Kiều
"Anh làm gì Kiều mà Kiều này kia với anh?" - Dương Domic
"Ê bản quyền, đánh bản quyền nha. Èee" - Negav
Em đưa tay tạo hình dấu nhân làm các anh đang sinh tố mà cười như được mùa. Mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau, chia sẻ những vấn đề về các buổi biểu diễn. Em cũng lâu rồi chẳng đi diễn ở đâu nên cũng chỉ hỏi han các anh, lâu lâu mọi người lại xen vào những lời động viên dành cho An, cho em xem những đoạn video tích cực của em trong chương trình lẫn những bình luận của khán giả thương em.
Team tiểu học tuy cũng chỉ là gắn bó với nhau một stage, nhưng anh em trong nhóm lại thân nhau hơn các nhóm khác rất nhiều. Từ tính cách mọi thứ đều hợp với nhau một cách lạ thường, cũng chỉ có team tiểu học mới dám đi theo đội trưởng ăn chè, làm mình làm mẩy quay video ở phố đi bộ để rồi bị mấy chú "chánh quyền" đúng nghĩa nhắc nhở. Độ lì và độ nhây của mọi người không phải dạng vừa, cũng phải thôi, đội trưởng cỡ đó cơ mà.
Ăn uống xong mọi người tạm biệt nhau bằng cách mỗi người ôm bé An một cái rồi sau đó cùng đập tay hô to "team Tiểu Học mãi đỉnh". Em về đến nhà liền ngã lưng xuống giường, vắt tay lên trán suy nghĩ đến những lời mà anh em đã nói
Hôm đó ở phòng thu "Say Hi Never Say Goodbye" em đã đấu tranh tâm lý rất nhiều. Cái cảm giác đứng trước micro và hát, làm em nhớ những thời khắc hạnh phúc em được cổ vũ bởi khán giả ở các buổi biểu diễn hoặc concert. Liệu rằng bây giờ em còn có thể làm điều đó không? Có thể mỉm cười và nói rằng "anh An đây òyy" không? Tất cả chỉ gói gọn trong đầu em bằng hai chữ "bất lực". Em chẳng thế hình dung được viễn cảnh em đứng trên sân khấu và bị chỉ trích, chẳng hề muốn mọi người vì em mà liên lụy
*Đặng Thành An, khi nào thì mày mới có đủ can đảm vậy?
_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro