✦ Chương 38 - Bộ Lạc Bị Tấn Công Và Lời Thề Nguyện Đầu Tiên ✦

Từ vùng giao thoa, ba người chạy theo ánh tím dẫn đường, băng qua lớp không gian méo mó.

Từng bước chân như đạp lên những lát cắt thời gian — nơi quá khứ, hiện tại và tương lai trộn lẫn thành tiếng vọng:

Tiếng trẻ con khóc.

Tiếng đàn đá cổ.

Tiếng bánh xe hiện đại lăn trên đường nhựa.

Tiếng chim đã tuyệt chủng từ triệu năm trước.

Nhưng càng đến gần trung tâm, tiếng gầm của quái thú càng rõ.

Gar-uk chợt dừng lại, mặt tái đi:

"Nghe... như từ bộ lạc..."

Hàn Kính cau mày:

"Họ lại bị tấn công?! Nhưng quái thú theo chúng ta vào đây rồi mà!"

Lộ Dương lắc đầu:

"Quái thú không chỉ đi theo một hướng.
Khi rạn thời gian mở rộng... chúng xuất hiện ở mọi nơi.
Nhất là nơi có nhiều sinh mệnh — như bộ lạc của các ngươi."

An Tường nắm chặt tràng hạt:

"Phải quay lại."

Hàn Kính gật, không do dự.

Lộ Dương bước lên:

"Nhưng đi đường cũ sẽ không kịp."

Anh đưa tay, quét ngang không khí.

Một đường rách xuất hiện — như ai đó xé một mảnh lụa tím.

Lộ Dương ra hiệu:

"Đi qua đây.
Ta mở đường tắt của thời gian."

Gar-uk lùi nửa bước, hoảng:

"Không!
Đi vào đó... linh hồn bị kéo mất!"

Lộ Dương nói nhẹ:

"Bình thường đúng vậy.
Nhưng có Minh Tường ở đây... thời gian sẽ không dám nuốt các ngươi."

Hàn Kính liếc sang An Tường, nửa lo, nửa... tự hào:

"Minh Tường... ngươi thành ra thứ gì mà thời gian phải nể mặt vậy?"

An Tường đỏ nhẹ tai:

"Ta không muốn biết."

✦ 1. Rừng xoáy mở đường – bộ lạc đang hấp hối

Họ bước vào khe rách.

Thế giới xung quanh lắc mạnh như thuyền gặp bão.
Hình ảnh chạy ngược, chạy xuôi, đổi màu — như phim tua nhanh.

Một nhịp sau, họ bị hất ra.

Mặt đất dưới chân là đất rừng nguyên thủy quen thuộc.
Nhưng âm thanh...

Tiếng gào khóc.
Tiếng giáo đá gãy vụn.
Tiếng phụ nữ gọi tên người thân.

Bộ lạc đang bị bao vây.

Hàng chục Tử Sangu đen tím bao quanh, mắt sáng rực như những ngọn đèn ma.
Đàn ông bộ lạc chống cự, nhưng mũi giáo biến mất ngay khi chạm quái vật.
Một đứa bé bị kéo khỏi mẹ, gào thét.

Gar-uk thét lớn:

"CON CỦA TA!!!"

Hàn Kính không chờ thêm giây nào.

Anh lao lên như tia chớp, nhảy lên lưng một con thú, ghim giáo vào khớp tím ở cổ nó.

SOẸT!

Con quái rú lên, ngã sang một bên.

Lộ Dương tung cánh tay, một vòng sáng xám quét ngang, làm ba con Tử Sangu chệch hướng lao.

An Tường chạy đến ôm đứa trẻ, đẩy về phía mẹ nó.

Người phụ nữ quỳ xuống, nước mắt tràn ra:

"Thiên nhân! Thiên nhân!!!"

Nhưng An Tường không được phép dừng lại.
Ánh tím trên trời đang xoáy mạnh hơn — báo hiệu điều tồi tệ hơn sắp đến.

Hàn Kính thở hồng hộc:

"Minh Tường!
Bọn chúng nhiều quá!
Nếu không đóng rạn... bộ lạc sẽ không sống nổi!"

Lộ Dương hét:

"Muốn đóng rạn—
Minh Tường phải được rừng chấp nhận!
Phải có lời thề!"

Gar-uk quay lại, hoảng loạn:

"Thề?!
Thề gì?!"

Lộ Dương nghiêm lại:

"Thề với thời gian."

✦ 2. Lời thề nguyện – cánh cửa duy nhất để vào trung tâm

An Tường đứng giữa vòng xoáy ánh tím.
Gió hút mạnh đến mức quần áo anh bay phấp phới.
Một đường rạn khổng lồ mở ngay sau lưng bộ lạc, như cái miệng muốn nuốt trọn.

Lộ Dương hét:

"Thời gian không cho ai bước vào trung tâm nếu họ không dám gánh trách nhiệm!"

Anh chỉ vào rạn:

"Muốn cứu bộ lạc, muốn cứu Lâm Khê, muốn cứu tất cả—
Minh Tường phải... tuyên thệ!"

Hàn Kính hoảng:

"Thề cái gì?!"

Lộ Dương nhìn An Tường:

"Thề sẽ không dùng sức mạnh thời gian cho chính mình."
"Thề chỉ dùng nó để bảo vệ người khác."
"Thề... rằng trái tim của ngươi sẽ không bao giờ bị thời gian điều khiển."

Hàn Kính lùi lại, kinh hoảng:

"KHÔNG!
Lời thề đó... trái tim hắn sẽ bị kiểm soát!
Chỉ cần dao động — là bị rạn thời gian xé nát!"

Gar-uk quỳ xuống:

"Người của trời...
Xin đừng thề bừa!"

An Tường...
không hoảng.

Anh đứng thẳng, mắt bình tĩnh nhìn vào khe rạn đang xoáy như cơn bão.

Anh nói chậm, rõ từng chữ:

"Ta... không muốn sức mạnh."
"Ta chỉ muốn bảo vệ."

Gió tím càng xoáy.

Lộ Dương giơ hai tay:

"Tuyên thệ đi!"

Hàn Kính nắm chặt tay áo An Tường:

"Minh Tường... đừng làm..."

An Tường quay lại nhìn Hàn Kính.

Ánh mắt anh ấm nhưng kiên định:

"Hàn Kính.
Ta đã thấy tận mắt người ta muốn bảo vệ.
Ta đã nghe tiếng họ khóc.
Ta không thể quay lưng."

Hàn Kính cắn môi, nước mắt lấp lánh:

"Nhưng ta...
ta không muốn mất ngươi."

An Tường đặt tay lên má anh, rất nhẹ:

"Ngươi sẽ không mất ta."

Rồi anh bước ra giữa trời, giữa ánh tím đang nổ tung.

Anh giơ tràng hạt lên, và cất tiếng:

✦ 3. Lời thề nguyện rung chuyển thời gian

"Ta — An Tường —"

Gió xoáy.

Mặt đất rung.

Tử Sangu dừng lại, như bị câu chữ chặn đứng.

"—thề không dùng thời gian để thay đổi vận mệnh bản thân."

Một tia sét tím nổ xuống ngực anh, nhưng anh không lùi.

"Ta chỉ dùng nó... để bảo vệ sinh mệnh trước mắt."

Gió xoáy mạnh hơn, nhưng ánh vàng từ tràng hạt che trước mặt anh, không để tia tím chạm thân thể.

"Ta nguyện chống lại bất cứ lực nào buộc ta phản bội trái tim mình."

Hàn Kính run rẩy:

"Minh Tường—!!!"

An Tường mở mắt.

Mắt anh hiện lên cả ánh tím lẫn ánh vàng.

"Và ta thề... trái tim ta sẽ không bao giờ bị thời gian điều khiển."

ẦMMMM—!!!

Một luồng ánh sáng bùng lên từ ngực An Tường.
Nó lan ra như vòng tròn mặt hồ, quét qua mặt đất, qua rừng, qua cả bầu trời.

Tử Sangu bị hất văng.
Vệt tím trên đất bị xóa một nửa.
Rạn trên trời thu lại như bị buộc dây.

Bộ lạc quỳ xuống hàng loạt, khóc nức nở:

"Shar—!!!!!!
Shar lại giáng xuống!!!"

Gar-uk nói:

"Không...
Đây... là người được Shar chọn!!!"

Hàn Kính nhìn cảnh tượng ấy, nước mắt rơi xuống bàn tay run rẩy:

"Ngươi điên rồi... Minh Tường..."
"Nếu lời thề này phản lại ngươi... ngươi sẽ chết..."

An Tường quay lại, cười rất nhẹ, hơi thở vẫn vững:

"Nhưng...
đổi lại ta có quyền bước vào trung tâm thời gian."

Lộ Dương gật, mắt ánh lên đầy tôn trọng:

"Lời thề của ngươi... đã được thời gian chấp thuận."

Anh chỉ về phía rừng sâu.

Một cánh cửa ánh sáng mở ra.

Không phải tím.
Không phải vàng.

Mà là hai màu hòa vào nhau.

"Đi thôi."
Lộ Dương nói khẽ.
"Bộ lạc đã được cứu tạm thời."
"Giờ đến lượt thế giới."

An Tường quay sang Hàn Kính.

Hàn Kính lau nước mắt, đứng dậy:

"Ta đi với ngươi.
Cho đến khi thời gian không còn xoáy nữa."

An Tường nắm bàn tay anh:

"Cùng đi."

✦ Kết chương ✦

Phía sau họ — bộ lạc quỳ trong ánh sáng, như được hồi sinh.
Phía trước — cánh cửa vào trung tâm rạn thời gian mở ra như miệng vũ trụ.

Và giữa không gian xoắn, một tiếng nói rất mơ hồ vang lên:

"Minh Tường...
ngươi đã chọn con đường không ai dám đi."

Đó không phải giọng kẻ phá thời gian.
Không phải giọng tăng nhân.

Mà là giọng... của chính thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro