✦ Chương 6 - Hai Năm Trưởng Thành Và Ngày Lên Đường Đi Thi ✦

Hai năm trôi qua như một làn gió miên man nơi thành An, nhẹ mà sâu, bình lặng nhưng thấm vào từng bước chân trưởng thành của An Tường.

Từ một kẻ lạ lẫm trong thân xác thiếu gia họ Minh, anh đã dần trở thành chính mình tại thế giới này – một người trầm tĩnh, tinh tế, hiểu đời và càng hiểu bản thân.

✦ 1. Hai năm tu học – chín muồi như lúa chín vàng

An Thành có câu:
"Muốn học giỏi, phải tìm Minh công tử."

Đó là điều chưa từng có trong lịch sử nhà họ Minh.

Bởi hai năm qua, An Tường cần mẫn học như một nhà hiền triết thời trẻ:

Hiểu nho lý như hiểu lòng người

Viết văn như trải gan ruột mà vẫn tinh tế

Nắm điển tích như ghi nhớ những câu chuyện nhân sinh

Kiến thức "hiện đại" của anh giúp anh bật ra những phân tích mới mẻ, khiến thầy trò đều phải lắng nghe

Đặc biệt là khả năng viết văn.
Văn phong của anh thanh nhã, sâu lắng, lại thấm chút triết lý chữa lành khiến người đọc cảm thấy như được gỡ dần những nút thắt trong lòng.

Có lần giáo huấn quan nói:
"Bài văn của con không giống văn chương của người đời này. Nó... giống như đến từ một nơi rộng lớn hơn nhiều."

An Tường chỉ cúi đầu, môi khẽ cong – một nụ cười pha lẫn bí mật và sự bẽn lẽn đặc trưng của anh.

✦ 2. Một mùa thi mới và vị trí đứng đầu

Kỳ thi gần nhất, An Tường không những đỗ, mà còn đỗ cực cao.
Bài văn luận thế sự khiến quan khảo thán phục:

"Người đời tranh hơn thua, chẳng bằng tranh tâm an."
"Tu thân trước khi sửa người, lắng nghe trước khi luận chuyện."

Những câu chữ ấy lan truyền trong An Thành như gió mới.

Lão gia và phu nhân họ Minh chưa bao giờ tự hào đến thế.
Nhưng chính bản thân An Tường lại im lặng nhất – không cao ngạo, không reo hò, chỉ thấy trong tim một niềm an nhiên tỏa sáng.

Bởi anh biết... con đường phía trước còn dài.

Kỳ thi quan trọng hơn – kỳ thi đại khoa – đang đến gần.
Và đó sẽ là bước ngoặt thực sự cho thân phận lẫn tương lai của anh.

✦ 3. Ngày chuẩn bị lên đường – Minh phủ rộn ràng như tết

Trước ngày đi thi ba hôm, Minh phủ trở nên nhộn nhịp không khác gì có hỉ sự.

Phu nhân cứ đi trước đi sau, hết pha trà lại xếp áo, hết xếp áo lại kiểm tra dụng cụ viết:
"Tường nhi, con mang theo mấy bộ sách? Đừng mang nhiều quá, nặng người."

An Tường khẽ mím môi cười:
"Con mang vừa đủ thôi mẫu thân."

Tiểu Thúy ôm cả bó khăn tay đúng "màu may mắn":
"Thiếu gia, mang theo để lấy hên ạ!"

Tiểu Hạc thì run rẩy:
"Công tử, chỗ này là thuốc trừ muỗi, còn đây là gối mềm. Công tử ngủ không quen chỗ lạ sẽ mệt lắm!"

Lục Vân – nay cũng đi thi – ghé qua phủ, vỗ mạnh vai An Tường:
"Minh huynh, nếu năm nay ngươi không đỗ đầu, ta thề ta sẽ... ăn chay ba tháng!"

"Ta... ta không ép ngươi ăn chay đâu."
An Tường đỏ mặt lắc đầu.

Cả đám cười vang.
Không gian vừa rộn ràng vừa ấm áp, như tấm chăn phủ lên trái tim anh.

✦ 4. Cha mẹ căn dặn – những lời làm lòng người mềm như dòng nước

Đêm trước ngày thi, lão gia gọi An Tường vào thư phòng.
Trong ánh nến, mái tóc ông đã bạc nhiều hơn so với hai năm trước.

"Tường nhi."
Ông nói điều duy nhất mà một người cha bình thản nhất vẫn không giấu được xúc động:
"Dù đỗ hay trượt... con vẫn là con của nhà họ Minh."

An Tường khẽ cúi đầu.
Lời nói ấy ấm đến mức lay động sâu tận đáy lòng anh – nơi vẫn còn vương cô độc từ thế giới cũ.

Phu nhân nhẹ nhàng nắm tay anh:
"Tất cả những gì con làm hai năm qua, chúng ta đều thấy trong mắt. Con trưởng thành lắm rồi. Đừng tự đặt gánh nặng lên mình."

Giọng bà mềm như tơ, nhưng lại chạm đến vết thương sâu nhất mà An Tường từng che giấu – cảm giác phải luôn "làm tốt", phải "đáng giá", phải "không được sai".

Anh hơi cúi đầu, giọng lặng đi:
"Con hiểu rồi... mẫu thân."

Điều mà người khác không biết là...
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống anh cảm nhận được một gia đình thực sự chấp nhận mình "dù có thất bại".

✦ 5. Lên đường – bước đầu của một nhân duyên lớn hơn

Sáng sớm, trời đẹp hiếm có.
Sương mỏng đọng trên cỗ xe che kín hành trang của anh.

Lâm Khê xuất hiện ở đầu đường, không nói lời khách sáo, chỉ mỉm cười:

"Chúc công tử thuận buồm xuôi gió."

Ánh mắt hai người gặp nhau – yên bình nhưng chất chứa điều gì đó khó diễn tả.

Lục Vân từ xa hét lên:
"Minh Tường, đi mau! Trễ là hết phòng đẹp!"

An Tường quay lại nhìn gia đình lần cuối:

Lão gia đứng thẳng, trầm tĩnh nhưng khóe môi hơi cong

Phu nhân lau mắt nhưng vẫn cố cười

Gia đinh, nha hoàn vẫy tay loạn xạ

Sân Minh phủ tràn nắng như trải thảm đón bước chân anh

Anh cúi chào thật sâu.

"Con đi đây!"

Rồi anh bước lên xe, trong lòng nhẹ nhưng đầy quyết tâm.

Gió sớm An Thành thổi xuyên qua rèm, mang theo mùi hoa mận... và một dự cảm kỳ lạ:

Hành trình này không chỉ là kỳ thi.
Mà là khởi đầu cho những điều lớn hơn – cả trong đường công danh lẫn nhân duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro