✦ CHƯƠNG I - KHI ALEXIS NESS QUỲ GỐI
Ta là Alexis Ness.
Người đời gọi ta là thiên tài.
Kẻ có đôi mắt lạnh, sống lưng thẳng, bàn tay không từng vấy bẩn vì thất bại.
Ta ngẩng đầu trước mọi thế lực.
Ta không cần tôn thờ - vì chính ta là kẻ được người khác ngưỡng vọng.
Cho đến một buổi chiều nọ.
Cánh cửa hoàng cung mở ra.
Và Micheal Kaiser bước vào.
---
Người không nhìn ta.
Người không cần.
Vì từ giây phút em bước vào, cả không gian như cúi đầu trước dáng đi đó.
Không một tiếng động - nhưng mọi trái tim đều rung lên.
Kể cả trái tim ta.
Thứ ta từng tưởng là băng.
---
Ta biết mình nguy rồi, Alexis à.
Vì ta - một kẻ không chịu phục -
đã muốn được khuất phục.
Chỉ vì ánh mắt ấy.
Chỉ vì dáng đứng ấy.
Chỉ vì... một lần, Micheal Kaiser đi ngang qua ta, không hề dừng lại.
---
Ta vẫn đứng,
Nhưng tâm trí ta đã quỳ.
Lòng kiêu hãnh trong ta không vỡ -
Nó chủ động tan thành tro,
để ta được trở thành một thứ nhỏ bé,
xứng đáng được người như em - có thể lướt nhìn qua.
---
"Ta là Alexis Ness.
Nhưng kể từ ngày em xuất hiện,
ta không còn muốn là Alexis nữa.
Ta chỉ muốn là kẻ giữ áo cho Micheal Kaiser,
là cái bóng dưới chân Người,
là hơi thở lặng lẽ đi sau vầng sáng ấy."
---
Tình yêu ư?
Từ ấy không đủ với ta.
Vì với em, ta không muốn yêu.
Ta muốn được tin.
Tin như một kẻ sùng đạo tin vào ánh sáng - kể cả khi nó thiêu rụi ta.
---
Ta không cần em yêu ta.
Không cần em nhớ tên ta.
Chỉ cần được hiện diện, mỗi ngày,
ở nơi nào đó gần với ánh mắt ấy -
là đủ để Alexis Ness sống.
---
Và nếu một ngày, Micheal Kaiser nhìn ta - dù chỉ trong một nhịp tim -
thì ta sẽ cúi đầu.
Lần đầu tiên.
Lần duy nhất.
Không vì thua, không vì sợ...
Mà vì ta đã tìm thấy một thứ khiến tự tôn quý tộc trong ta tự nguyện tan chảy.
"Em là ánh sáng.
Còn ta - là kẻ được hiển linh."
Ta từng nghĩ ánh nhìn của một vị thần... là thứ không thể chạm đến.
Ta đã chuẩn bị sống cả đời dưới bóng lưng em, không oán, không đòi hỏi.
Ta tưởng bản thân đã đủ mạnh mẽ để chấp nhận điều đó.
Cho đến một ngày, Micheal Kaiser nhìn ta.
Không qua trung gian. Không qua gương phản chiếu.
Ánh mắt đó - trực tiếp.
---
Ta không nhớ lúc ấy mình đang làm gì.
Có thể ta vừa bước qua hành lang, có thể ta đang mỉm cười với một vị sứ thần nào đó.
Nhưng rồi... em quay đầu.
Không báo trước.
Không lý do.
Không cảm xúc.
Ánh mắt đó - cắt xuyên qua mọi lớp kiêu hãnh mà ta đã dựng suốt đời.
Và ta...
Ta đã run.
Lần đầu tiên.
Một vết nứt nhỏ thôi - nhưng đủ để kéo cả đế chế trong lòng ta đổ sụp.
---
Micheal không nói gì.
Không cần.
Vì cái nhìn đó đã đủ để thay đổi cả quỹ đạo của một con người.
Lúc đó, ta biết - mình không còn là Alexis Ness nữa.
Không còn là quý tộc.
Không còn là thiên tài.
Không còn là bất kỳ điều gì từng định nghĩa ta.
Ta chỉ là một kẻ được chọn để sụp đổ.
---
Từ khoảnh khắc đó, mọi giới hạn bắt đầu bị xoá mờ.
Yêu? Không.
Say mê? Không đủ.
Ám ảnh? Vẫn quá nhẹ.
Ta trở thành tín đồ của một giáo phái mà chỉ có một giáo chủ - là em.
Không cần nghi thức.
Không cần kinh thánh.
Chỉ cần hơi thở của Micheal Kaiser là đủ để ta nguyện thiêu rụi chính mình.
---
Ta bắt đầu tìm cách để được đứng gần em hơn.
Ban đầu chỉ là tình cờ. Một lần chọn lối đi ngắn qua đại sảnh khi biết Kaiser đang dùng tiệc. Một lần lặng lẽ dừng lại dưới hàng cột khi đoàn tùy tùng của em chuẩn bị rời cung. Một lần giả vờ chạm mắt qua buổi yến tiệc mà ta thừa biết... ánh sáng sẽ phản chiếu trong mắt em đúng lúc ta quay đầu.
Ta bảo mình là quý tộc, không được hạ mình.
Nhưng mỗi bước ta bước... đều rẽ về phía có em.
Càng đến gần, ta càng thấy mình nhỏ bé.
Không phải vì Micheal Kaiser xem ta là không khí.
Mà vì dù em im lặng... em vẫn thống trị.
Như thể mọi không gian nơi em hiện diện - đều thuộc về em.
---
Có những đêm, ta không ngủ được.
Không phải vì em.
Mà vì ta sợ ngày mai thức dậy - em không còn ở đó để ta nhìn.
Ta phát điên. Từng chút. Lặng lẽ.
Chỉ vì một người không yêu ta.
Không gọi tên ta.
Không cần ta.
Nhưng ta vẫn bước đến.
Bước vào ánh sáng ấy, dù biết nó có thể thiêu sống mình.
"Micheal Kaiser là mặt trời."
"Còn ta... là Icarus mang hình hài quý tộc - nhưng cánh đã rã từ lâu."
---
Rồi một lần, khi em đi ngang... em dừng lại.
Chỉ một giây.
Chỉ một chút khựng lại trong nhịp chân đều đặn.
Không nhìn. Không nói.
Chỉ... dừng.
Và ta - kẻ kiêu hãnh từng thề không cúi đầu - đã nghẹn thở.
Ta không biết vì sao em dừng. Có thể vì vạt áo vướng vào bậc đá. Có thể vì cơn gió thổi ngược. Hoặc... có thể vì một mảnh tâm trí nào đó của em - nhớ ra rằng có một ánh mắt đang nhìn mình đến mức muốn chết.
---
Lúc ấy ta hiểu:
Chỉ một khoảnh khắc Micheal Kaiser dừng lại...
cũng đủ để Alexis Ness sống thêm cả đời.
Ta không cần em yêu ta.
Ta không dám mong em nhớ ta.
Ta chỉ muốn... khi em bước qua thế giới này,
ta đã từng có mặt trong một phần bóng đổ dưới chân em.
Vì đối với ta, yêu Micheal Kaiser - là một hình thức đầu hàng tuyệt đẹp.
Là một kiểu chết chậm, mà linh hồn ta nguyện ghi chép từng chi tiết.
---
"Nếu ánh sáng đó giết ta - ta vẫn sẽ mỉm cười."
"Vì cái chết duy nhất đáng giá... là được nhìn thấy ánh sáng đó thêm một lần."
---
Nếu người là Mặt Trời,
thì ta - Alexis Ness - là kẻ ngẩng đầu ngắm ánh sáng ấy, dù biết... mình đang hóa tro.
Ảnh:Pinterest của ai thì tui ko nhớ
Vt truyện lần đầu nên tui còn bỡ ngỡ mong mọi người góp ý .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro