✦ CHƯƠNG II - NƠI THẦN NHÌN LẠI KẺ THỜ PHỤNG
Ta đã quen sống trong lặng im.
Không ai chạm đến ta được. Không ai được phép chạm.
Đó là cách thế giới giữ được trật tự: ta ở trên cao, họ ở phía dưới.
Như một luật bất thành văn của tạo hoá.
Cho đến khi một sự tĩnh lặng khác len vào - không thuộc về ta, nhưng cũng không thuộc về đám đông đang quỳ.
Hắn... không giống họ.
Alexis Ness...
---
Ta từng nghe cái tên ấy.
Một quý tộc cao ngạo, một thiên tài không thần phục, một kẻ không cần ai để trở thành trung tâm.
Khi hắn xuất hiện lần đầu trong cung, ta không để ý.
Nhưng rồi, không hiểu từ khi nào, ánh mắt ấy - vẫn luôn có mặt.
Không phải để tìm kiếm điều gì.
Chỉ... ở đó.
Như một vết chạm vô hình, nhẹ đến mức không thể gọi tên, nhưng cũng không thể phủ nhận.
---
Ta không hỏi hắn là ai.
Không vì kiêu ngạo.
Mà vì... ta sợ nếu ta nói ra cái tên đó - thì một điều gì đó trong ta sẽ không thể quay lại như trước nữa.
Hắn không làm gì cả.
Không cố gắng thu hút ta.
Không tìm cách đến gần.
Vậy mà, mỗi khi ta nhìn xuống từ ngai vàng - giữa hàng trăm ánh mắt đang cúi rạp - ta lại thấy một điều lặng lẽ, cố chấp... chờ đợi.
---
Lúc đầu, ta nghĩ mình tưởng tượng.
Một vị vua không nên để tâm đến những điều nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng chính trong những ngày dài buồn tẻ nhất, ta lại thấy ánh nhìn ấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Không xin gì. Không cầu gì.
Chỉ đơn giản là có mặt - như thể hắn tồn tại vì ánh sáng này, vì vầng hào quang này.
Ta không hiểu.
---
Từ khi nào, mỗi lần ta ra khỏi điện, bước qua dãy hành lang dài bất tận, lại có một khoảnh khắc ngắn ngủi - ta biết hắn đang ở đâu.
Không phải bằng mắt.
Mà bằng một thứ cảm nhận... ta chưa từng có với bất kỳ ai.
---
Ta không động lòng.
Nhưng... ta bắt đầu nhớ.
Nhớ đến sự có mặt của hắn như một thói quen lặng lẽ, như thể chính khoảng cách giữa ta và hắn mới là điều khiến thế giới còn vận hành.
---
Ta chưa bước xuống.
Chỉ là - đôi khi ta đứng dậy, chậm hơn một chút.
Nhìn quanh lâu hơn một chút.
Im lặng lâu hơn khi ánh mắt ấy vẫn còn ở đó - như thể chờ một ngày nào đó ta sẽ... hỏi tên hắn.
---
Và hôm đó, ta đã quay đầu.
Không gọi. Không ra lệnh.
Chỉ là... một cái nhìn rất nhẹ, nhưng đủ để mọi sự trong ta ngừng lại.
Hắn không ngẩng đầu.
Nhưng hắn biết ta đã nhìn.
Và trong sự im lặng đó - ta nhận ra: mình vừa bước khỏi ngai vàng, dù chưa rời khỏi bệ đá.
---
Có những ngày ta ngồi trên ngai...
Và thấy thời gian trở nên nặng nề một cách lạ lùng.
Như thể những nghi lễ, những lời tung hô, những kẻ cúi đầu - đều là một vở kịch không ai còn tin vào nữa.
Ta không biết bắt đầu từ khi nào.
Chỉ biết từ lúc ánh nhìn ấy xuất hiện, ta bắt đầu lắng nghe khoảng lặng nhiều hơn tiếng nói.
---
Hắn vẫn đứng ở đó.
Chưa một lần tìm cách bước gần.
Chưa một lần ngẩng đầu nhìn ta lâu hơn mức cho phép.
Nhưng hắn không cần làm gì cả.
Vì chính sự im lặng ấy...
đã khiến ta nhớ.
---
Có lần, ta rời điện sớm hơn thường lệ, ta không mang theo thị vệ hay hầu cận .
Không ai thắc mắc. Họ không dám.
Ta đi ngang hành lang phía tây - nơi ít ai lui tới vào buổi chiều.
Ta không có thói quen đi lối đó.
Hành lang phía tây vốn là khoảng trắng trong lịch trình, ta chưa từng bước vào – vì không cần thiết.
Ta cũng không có thói quen rời điện sớm.
Nhưng hôm đó, ta rời đi – không lý do.
Có lẽ vì ánh nắng quá gắt.
Có lẽ vì những lời tung hô bỗng vang lên quá trống rỗng.
Hoặc…
Có lẽ vì ta biết, hắn sẽ ở đó.
---
Không ai báo cho ta.
Không ai cho ta một lý do hợp lý.
Chỉ là... một điều gì đó trong lòng ta kéo ta khỏi ngai vàng sớm hơn thường lệ.
Kéo ta đến một khoảng lặng – nơi ta biết, sẽ có một ánh nhìn không cất tiếng, đang chờ.
---
Và ta... đã thấy hắn.
Alexis Ness.
Không nhìn ta. Không biết ta đang đến.
Chỉ đứng đó, lặng lẽ, như thể sự tồn tại của hắn đã được an bài cho đúng khoảnh khắc đó.
Ta không biết mình đã dừng lại từ khi nào.
Chỉ nhớ rằng – giữa tiếng bước chân vang lên đều đặn, có một khoảnh khắc trống, như thể thời gian hụt đi một nhịp.
Và ta... không bước tiếp nữa.
---
Tại sao ta dừng lại?
Vì hắn không nhìn ta.
Vì hắn không cố tạo ấn tượng gì.
Vì hắn – hoàn toàn không làm gì cả.
Và chính cái "không" ấy… đã khiến ta lần đầu tiên trong đời muốn dừng lại để nhìn kỹ hơn.
---
Ta không nhớ hắn mặc gì.
Không nhớ tóc hắn buông ra sao.
Không nhớ tay hắn đang nắm lại hay buông thõng.
Chỉ nhớ một điều – hắn đang hiện diện. Không vì ai, không vì điều gì.
Chỉ đơn giản là ở đó – và khiến thế giới ta biết... có một điều gì đang khác đi.
---
Ta không lên tiếng.
Vì nếu ta nói – điều đó sẽ là một bắt đầu,
và ta chưa sẵn sàng để chạm vào điều gì mình không thể kiểm soát.
Nhưng ta cũng không thể bước tiếp.
Vì nếu bỏ đi – thì điều trong lòng ta sẽ theo ta mãi mãi như một câu hỏi không lời đáp.
---
Có một loại cảm xúc… không cần bộc lộ,
vì chính sự im lặng của nó mới là thứ khiến người ta không thể trốn thoát.
Hắn mang theo loại cảm xúc đó.
Và trong ánh nắng đổ xiên qua hành lang, ta thấy mình không còn là vị vua của thế giới nữa.
Chỉ là một con người… đang đứng trước một người khác –
và tự hỏi:
“Nếu hôm nay ta không dừng lại…
Liệu có còn ngày mai nào ta được thấy hắn nữa không?”
---
Đêm đó, ta không ngủ được.
Một tên, một ánh mắt, một sự có mặt - cứ quanh quẩn trong tâm trí ta.
Không phải là tình yêu.
Chưa phải.
Chỉ là một điều gì đó chưa được gọi tên, nhưng nếu thiếu nó... ta sẽ thấy ngai vàng này lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
---
"Alexis Ness..."
Ta thì thầm trong lòng, không thành tiếng.
"Ngươi... đã chạm vào một phần của ta mà chính ta cũng chưa từng hiểu rõ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro