✦ CHƯƠNG IV:DƯỚI TRỜI LỆNH THIÊNG, TRONG ÁNH NHÌN ĐẾ VƯƠNG
Cơn gió từ phương Bắc mang theo bụi băng và tàn tro. Valameris – tên tòa thành cẩm thạch trắng nơi ở của vị hoàng đế cũng là tên của đất nước này – vẫn đứng vững như một biểu tượng thần linh giữa cao nguyên lạnh giá, nhưng giờ đây những bức tường của nó đã nghe thấy tiếng gươm giáo vọng lại từ biên giới.
Micheal vừa đăng cơ chưa đầy ba tuần trăng.
Ngai vàng chưa kịp ấm, lễ phục đăng quang còn chưa được cất vào hòm bạc – thì khói chiến tranh đã bốc lên từ vùng viễn bắc. Những chư hầu xưa kia vốn thần phục triều đình giờ đã bắt đầu thăm dò lòng kiên quyết của một tân đế chưa lộ rõ nanh vuốt.
Trong chính điện rực vàng ánh sáng và trầm hương, Micheal ngồi bất động.
Đôi mắt Người khép hờ, nhưng tư tưởng không ngừng vận động. Không ai trong triều dám cất lời – vì họ biết, dưới vầng trán ấy, là hàng ngàn nước cờ đang âm thầm được sắp đặt. Không phải chỉ để thắng. Mà để thống trị.
Và rồi...
Người mở mắt.
“Đi gọi Alexis.”
---
TRƯỚC KHI TRIỆU GỌI
Trời Valameris không có bình minh.
Chỉ là sương nhạt dần đi, để lộ vòm trời lạnh xám như mũi kiếm rút khỏi bao.
Micheal ngồi đó – một mình trong điện chính.
Chiếc ngai vàng mới khắc chưa ráo bụi còn để lại vết hằn trên vai Người, như lời nhắc nhở: cái giá của một chiếc vương miện, không nằm ở kim loại quý.
Mà ở sự cô lập tuyệt đối.
---
“Bệ Hạ, tin từ pháo đồn Venris. Quân phía Bắc vượt biên giới. Trên một trăm tên, có vũ trang.”
Giọng của kẻ đưa tin không run. Nhưng những người đứng sau hắn – thì có.
Micheal đưa mắt nhìn xuống tấu chương. Những con chữ mực đỏ chảy loang như máu trên tuyết.
Bình thản. Không một lời.
Địch nhân tấn công chỉ chưa đầy ba tuần sau ngày đăng cơ. Không phải bất ngờ. Cũng không phải xúc phạm.
Chỉ là... minh chứng.
Cho thế giới biết Người vẫn chưa phải là Thánh Vương trong truyền thuyết. Mà chỉ là một thanh niên hai mươi mốt tuổi, vừa đội lên đầu chiếc vương miện của một Đế Quốc đang lung lay.
Người nên cảm thấy phẫn nộ. Nhưng không.
Chỉ thấy một cơn đau âm ỉ – giữa thái dương và sau gáy – nơi trọng lượng vô hình của ngai vàng đè xuống từng nhịp thở.
Micheal ngửa người tựa nhẹ vào ngai.
Ánh sáng ngoài khung cửa đổ xuống như dòng sông đóng băng. Trong cái lạnh đó, Người không thấy gì ngoài những nước cờ.
“Tại sao bọn chúng không đánh sớm hơn?”
“Vì chúng đợi,” Người thì thầm trong lòng. “Đợi ngai vàng trống trải. Đợi một vị hoàng đế còn chưa biết kẻ nào trung thành, kẻ nào chỉ đang cúi đầu cho đúng phép tắc.”
---
Sự im lặng trong điện chính như vách đá dựng đứng.
Một con chim bay qua vòm mái, tiếng cánh đập vọng lại xa xăm.
Người không hỏi ý triều thần. Cũng không triệu quân sư.
Ai cũng có dã tâm. Ai cũng có điều muốn.
Lúc này, Người không cần lòng trung thành – mà cần một lưỡi kiếm. Sắc. Nhanh. Và câm lặng.
Đôi mắt Người khẽ động.
Có một cái tên – đã từng thoáng qua đâu đó, trong một phiên triều yên ắng.
Không ai nhắc đến hắn nhiều. Không ai dám.
Chỉ có… một lần. Trong giữa trăm ánh mắt cúi đầu – ánh mắt của hắn vẫn đứng yên.
Không thù địch. Không nịnh hót. Chỉ có mặt.
Một sự hiện diện như vết chạm của gió trên bề mặt nước – nhẹ, nhưng lưu lại.
Người không rung động. Cũng không bị hút vào.
Chỉ là... nhớ.
---
Micheal chạm ngón tay lên tấm bản đồ lớn trải trước mặt. Chấm đỏ đánh dấu biên giới phía Bắc – nơi mùa đông không bao giờ rút lui.
“Tướng Alexis ,” Người nói, như đang thử đọc lại một cái tên đã từng nghe qua ở đâu đó.
“Gọi hắn đến.”
Giọng Người trầm, không gợn.
Không phải vì cảm xúc.
Mà vì Người biết – nếu còn để cho địch nhân lấn sâu một bước, máu sẽ nhuộm đến tận thềm điện Valameris.
Và Người sẽ không để ai bước qua thềm đó.
---
Ta đến – theo lệnh truyền thẳng từ bệ rồng.
Bỏ lại sau lưng ánh mắt từ đám đông quý tộc xì xầm, ta bước vào chính điện – không ngoảnh lại, không khom lưng.
Chỉ có ta, và Người.
Vị Hoàng Đế vừa đăng cơ.
Vị thần – trong trái tim ta.
Người nhìn ta, lần đầu sau nhiều ngày im lặng.
Ánh nhìn đó – vẫn như lần đầu tiên: đủ để mọi cốt cách trong ta run rẩy, đủ để ta quên mình từng là niềm kiêu hãnh bất khả xâm phạm.
“Biên giới phía Bắc đang có biến,” Micheal nói, giọng trầm nhưng không lạnh.
“Bệ Hạ muốn ta đi?” – ta hỏi, nhưng thực ra… lòng đã sẵn sàng.
“Không.” Người đáp. “Ta muốn ngươi xử lý nó như cách mà chỉ một kẻ như ngươi mới làm được.”
Ta cúi đầu – lần đầu tiên không phải vì quy củ, mà vì ta muốn nghe Người nói nhiều hơn.
“Ngươi không chỉ là tướng. Từ giờ, ngươi là người của ta.”
Giọng Micheal thấp hơn, trầm hơn.
“Không cần ai khác biết. Đây là một mệnh lệnh bí mật. Ngươi... dưới trướng trực tiếp của ta.”
Người không nói bằng lời yêu.
Nhưng đối với ta – câu đó như một nghi lễ thánh hiến.
Một đời sống trong ánh sáng của Người – chưa bao giờ gần đến vậy.
“Ta nguyện,” ta đáp, không giấu được run rẩy, “dẫu thân là tro tàn, cũng không lùi bước.”
---
Ngày ta lên đường, trời Valameris mù sương, tuyết chưa tan hết khỏi bậc thềm đá. Micheal không ra tiễn. Người không cần.
Ta không muốn mang theo hình ảnh Người quay lưng. Ta chỉ cần biết: ở phía sau tấm rèm vàng trong hoàng điện kia, ánh mắt ấy vẫn đang hướng về phía ta.
Chiến kỳ đỏ thắm phất cao. Kỵ binh đợi lệnh.
Lần đầu tiên, ta không thấy lạnh khi gió Bắc quất vào mặt. Vì trong tim, là ánh lửa – lệnh truyền từ Người mà ta thờ phụng.
Binh sĩ dưới trướng ta không hay biết. Họ chỉ thấy một vị chỉ huy lạnh lùng, đôi mắt nghiêm nghị, sống lưng thẳng – không hề biết rằng mỗi bước ta tiến về phía biên ải, là một lần tim ta đập vì Người.
---
Ngày thứ mười ba hành quân, sương rừng dày đặc, bản đồ cũ không còn chính xác. Ta ra lệnh tạm trú đóng tại pháo đồn Glauris – nơi từng là căn cứ bỏ hoang từ đời trước.
Ta đi dạo một vòng ngoài tường thành, kiểm tra hệ thống canh phòng thì bắt gặp một đôi mắt lạ.
Một người lính, không mặc giáp chỉ huy, nhưng ánh mắt lại khác biệt hoàn toàn.
Tóc anh ta – màu xanh biển, ánh rực dưới hoàng hôn. Cặp mắt cùng màu, nhưng không ấm. Mà đầy hoài nghi.
Thân hình cường tráng, vết sẹo bên cổ tay chưa lành hẳn.
Anh ta không cúi đầu khi nhìn ta. Cũng không vội né tránh.
Tên anh ta – Isagi Yoichi.
Một binh sĩ xuất thân thường dân, từng là cận vệ cho Thái Tử Micheal trước khi Người đăng cơ. Giờ được điều động lại từ biên chế cũ vì chiến sự mở rộng.
“Hắn là người rất giỏi.” – phụ tá của ta thì thầm. “Dũng mãnh, liều lĩnh, trung thành. Nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Nhưng... hắn không ưa hoàng đế.”
Tối đó, ta ngồi trong lều chỉ huy, nhìn ánh trăng mờ chiếu lên tấm bản đồ phủ đầy ký hiệu. Và ta nhớ lại ánh mắt Isagi nhìn ta lúc chiều – không thù địch, nhưng cũng chẳng cúi mình.
Có một điều gì đó ở hắn – như một vết chém âm ỉ trong tim đế quốc này.
Ta chưa rõ là gì.
Chỉ biết, đó không phải ánh nhìn dành cho một người thường.
Và ta có linh cảm – người này... sẽ không biến mất sớm khỏi câu chuyện của chúng ta.
Không phải bây giờ.
Cũng không phải trong những chương đầu.
Nhưng rồi sẽ đến một ngày – khi ánh mắt ấy quay lại tìm lấy Người.
Không còn là sự phản kháng.
Mà là điều gì đó khác.
Một cảm xúc chưa thể gọi tên.
Một tình cảm... chỉ được thừa nhận khi đã quá muộn.
---
Có những ngày thế giới trôi qua như một nghi lễ không thật.
Và hôm nay là một ngày như thế.
Tin báo từ biên giới đến vào lúc sớm tinh mơ, khi ánh sáng còn chưa vượt khỏi những bức tường đá lạnh.
Bọn chúng đã hành động.
Một nhánh quân lạ vượt qua dãy băng phương Bắc, có tổ chức, vũ trang, và hiển nhiên là không vô tình.
Micheal ngồi trong điện, không thị vệ, không quan lại – chỉ có bản đồ chiến sự trải trước mặt.
Mực đỏ loang như máu trên giấy da. Những vết chấm từ pháo đồn Venris, rồi tới thung lũng Merior – như chuỗi xích đang siết quanh Valameris từ từ.
Khi còn là thái tử, Người từng học tất cả những gì một hoàng đế phải biết. Nhưng không có bài học nào nói cho Người biết .
---
Hết chương IV
Truyện cũng cũng đúng ko mấy nàng
Cho tui xin cảm nhận đi chèn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro