✦ CHƯƠNG IX: KẺ TA YÊU KHÔNG PHẢI LÀ ÁNH SÁNG

  Cung điện Valameris giữa ngày thứ năm sau chiến thắng trở nên lặng lẽ hơn bao giờ hết. Tuyết không rơi nữa, nhưng bầu trời vẫn trắng đục một cách kỳ lạ – như thể mọi tia nắng đều bị giữ lại phía sau điện thờ. Alexis Ness đứng bên hành lang đá, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng hoàng đế đang khuất dần sau cánh cửa lớn dẫn vào chính điện.

Micheal không mặc giáp, không đội vương miện. Chỉ là áo choàng trắng rũ xuống vai, mái tóc buông dài phủ lên gáy như mực đổ. Hắn bước đi như người đang mang trong mình một ngọn tháp bằng tro bụi – kiêu hãnh nhưng câm lặng, tráng lệ mà đơn độc.

Alexis đã từng gọi hắn là ánh sáng. Là biểu tượng thiêng liêng. Là đức tin trên chiến mã. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy dáng đi ấy – hơi khựng lại, vai hơi cúi xuống như đang giữ lấy thứ gì không ai được thấy – anh biết: mình đã sai.

Thứ anh yêu, không phải là đức tin.

Mà là hắn.

Hắn – với nỗi cô đơn được giấu kín trong từng ánh nhìn uy nghi. Hắn – với đôi tay chưa từng run nhưng luôn lạnh. Hắn – người không bao giờ xin được thương xót, nhưng lại thèm một lần được tin tưởng.

Và Alexis hiểu. Không phải anh quỳ dưới thần linh. Mà là đang gục xuống vì một con người.

   " Ta không thể nhìn hắn như nhìn một ngọn cờ nữa.
Không thể bước sau hắn như một cái bóng.
Vì trong từng hơi thở, từng nhịp bước, từng ánh mắt hắn dành cho ta – có điều gì đó rất người, rất thật… khiến ta muốn giữ lấy. Không phải vì trung thành. Mà vì yêu."

---

Cuộc điều tra tiến triển. Người lính bị bắt không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt hắn – điềm tĩnh và khinh bỉ – khiến mọi vết nứt trong hệ thống an ninh của cung điện hiện ra rõ rệt hơn cả lời khai. Alexis không cần tra tấn. Anh chỉ cần đứng đó, để sự im lặng của mình nghiền nát sự kháng cự của kẻ phản bội.

Và rồi, một chi tiết nhỏ khiến anh dừng lại.

Người lính ấy từng được bổ nhiệm từ khu doanh trại phía Tây – nơi thuộc quản lý trực tiếp của một tướng khác. Không phải Gallien. Mà là một người đang ở trong triều, dưới danh nghĩa trung lập.

Một người từng mỉm cười trước mặt hoàng đế, và cùng dâng rượu chúc mừng trong đêm yến tiệc.

Alexis siết tay. Đôi mắt anh tối lại, không phải vì giận – mà vì một nỗi sợ chưa kịp gọi tên.

  "Nếu người phản bội không nằm ngoài thành, mà ở ngay dưới mái vòm điện này thì sao?
Nếu chính lòng trung thành cũng đang bị đem ra làm mặt nạ… thì ta có thể tin ai?"

---

Yoichi được Micheal giao nhiệm vụ canh giữ kẻ tình nghi. Không ai khác, chỉ mình cậu. Và cậu nhận ra: mình đang bị thử.

Nhưng điều khiến tim cậu nặng hơn, không phải là sự nghi kỵ, mà là… Alexis.

Cậu thấy cách Alexis nhìn hoàng đế. Cái cách ánh mắt ấy chạm vào Micheal – nhẹ nhàng như chạm vào một vết thương.

Và Micheal… không hề đẩy anh ra.

Thậm chí còn giữ ánh nhìn ấy – như thể không thể quay đi.

  "Tại sao ta lại thấy đau ngực?
Tại sao ta lại để tâm… đến ánh mắt đó?
Chẳng phải ta từng thề sẽ chẳng bao giờ yêu người như hắn sao? Một vị thần... không, một vị hoàng đế, không dành cho ta..."

Yoichi thở dài trong gió. Tự hỏi bản thân – mình đang ghen, hay đang lạc lối?

   "Ta là kẻ phàm trần, dẫu can đảm đến mấy, cũng không thể nào chen vào giữa hai kẻ đã chạm tới linh hồn nhau."

---

Đêm ấy, khi nội cung đã chìm vào tĩnh mịch, Alexis được triệu đến. Không có lính hầu, không có nghi lễ. Chỉ một cánh cửa khẽ hé – ánh nến vàng rọi lên sàn đá, và Micheal đang đứng bên khung cửa sổ, lưng quay lại.

"Vào đi," hắn nói, không quay đầu.

Alexis bước vào.

Không ai nói gì trong một lúc rất lâu.

Rồi Micheal lên tiếng:

"Ngươi nghĩ ta là gì, Alexis Ness?"

Câu hỏi ấy – không phải để thử lòng trung thành. Mà như một lời thú tội. Một lời cầu cứu.

Alexis không trả lời ngay. Anh chỉ bước đến gần.

Và khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một hơi thở, anh dừng lại.

Micheal xoay người. Đôi mắt xanh lặng như mặt biển không còn hơn sóng. Hắn không ngẩng đầu, cũng không cúi xuống. Chỉ nhìn thẳng.

  "Ta không còn là kẻ đứng trên chiến mã nữa.
Ta đang run rẩy như một con người bình thường. Trước người này. Trước ánh mắt này.
Nếu hắn rời đi ngay lúc này, ta sẽ không còn là ta nữa."

Alexis thì thầm:

"Thần từng nghĩ bệ hạ là người ta phải quỳ lạy. Nhưng giờ thần nhận ra… mình không muốn quỳ. Mà chỉ muốn đứng bên cạnh."

Một cơn gió lùa qua khung cửa.

Lạnh. Nhưng bàn tay Micheal lại nóng.

Vì hắn đã nắm lấy tay Alexis từ lúc nào – nhẹ, nhưng đủ khiến cả thế giới dừng lại trong lồng ngực.

Rồi hắn buông tay.

Nhưng không lùi bước.

Một cái nhìn. Một hơi thở chạm vào nhau. Và trong khoảnh khắc giữa khoảng cách chưa đầy gang tấc ấy – Micheal cúi xuống.

Không vội vã. Không khát khao. Chỉ như một người đang đánh rơi sự kiêu hãnh cuối cùng để chạm vào điều không thể nói thành lời.

Đôi môi hắn chạm lên môi Alexis – không mạnh, không kéo dài – mà như một khúc cầu nguyện bị nghẹn giữa ngực.

Alexis không nhắm mắt. Cũng không đáp lại. Nhưng cũng không lùi.

  " Ta không muốn hôn hắn. Ta chỉ muốn hắn biết: hắn không còn phải một mình."

---

Tin từ biên giới truyền đến ngay sáng hôm sau.

Một lá thư bị mã hóa, gửi bằng đường riêng từ người truyền tin cũ.

"Chiến thắng vừa rồi... chỉ là một lớp vỏ. Phía sau nó, một đạo quân tín đồ đang tiến đến Valameris. Chúng không mang cờ. Chúng không mang giáo. Chúng chỉ có một mục tiêu – không phải để lật đổ ngài. Mà để phong thánh cho ngài."

Alexis đọc thư trong điện khi Micheal đang ngồi cạnh, tay vẫn còn vương hơi ấm của đêm trước.

Và lần đầu tiên, hắn thì thầm:

"Ta không sợ bị giết. Nhưng ta sợ bị biến thành điều mà ta không phải."

Alexis cúi đầu. Ánh mắt anh chạm vào bàn tay của Micheal. Không còn là tay của thần. Không còn là tay của vua.

Mà là tay của người con trai từng lớn lên không được ôm.

Và lần đầu tiên trong đời, Alexis biết rõ:

" Ta không yêu thứ ánh sáng mà người ta tôn thờ.

Ta yêu chính con người đang bị ánh sáng ấy thiêu cháy từng ngày."

___
Ngon không mấy nàng
Nhưng tôi phải giải thích câu nói này " Ta không muốn hôn hắn. Ta chỉ muốn hắn biết: hắn không còn phải một mình." một xíu
Mấy bà có thể hiểu là lúc đó em Alexis của chúng ta vẫn đang dữ một tềnh yêu trong trắng không có bất cứ ý nghĩ trần tục nào với bé Micheal của chúng ta.
Còn sau này về chuyện tình của hai đứa thì anh em mình cứ thế thôi, hẹ hẹ 🤭
Mà nhắc nhẹ là có H nha một khi có H là mấy bà phải chuẩn bị tinh thần 2-3 chap liên tọi nha, hí hí😆

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro