✦ CHƯƠNG VI: TIỆC ĐÊM TRONG ĐIỆN VALAMERIS

Tin chiến thắng đến vào một buổi sáng u uẩn, khi mặt trời còn giấu mình sau tầng mây dày phủ quanh cao nguyên. Tấm thư được đưa lên bởi một cận vệ trẻ, hai tay run khẽ, đầu cúi không dám nhìn lên ngai vàng. Những dòng chữ thấm mùi máu khô trên giấy - chiến thắng, nhưng không sạch sẽ.

Micheal lặng người nhìn qua lớp sương mỏng phủ trên cửa kính, nơi điện Valameris chạm tới bầu trời. Gió gào ngoài tường đá, thổi mùi tuyết và lo âu tràn vào lòng.

"Chiến thắng đến quá nhanh," hắn khẽ nói, giọng trầm và không hề tỏ ra hân hoan.

Là một hoàng đế mới lên ngôi, hắn hiểu rõ - kẻ địch không dễ gục ngã, và chiến công này, dù được kể bằng bao nhiêu ngòi bút của thư lại, vẫn có gì đó không tịnh.

Tuy vậy, Valameris không thể im ắng mãi. Hắn ra lệnh ban thưởng - vừa để nâng cao sĩ khí, vừa để thử lòng người. Một yến tiệc nhỏ được tổ chức trong cung điện phụ phía Tây - nơi ánh đèn vàng phản chiếu lên trần vòm pha lê, nơi âm nhạc và rượu nồng như giấc mơ được tẩm mùi máu.

---

Khi Alexis Ness và Isagi Yoichi trở về, Micheal không đón họ tại cổng chính. Hắn chờ trong điện, lặng lẽ, như một pho tượng khắc bằng tuyết và kiêu hãnh. Không ai hiểu hắn nghĩ gì, kể cả những người hầu đứng hầu sau ngai cũng không dám thở mạnh.

Và rồi - cửa mở.

Tiếng giày của hai người đàn ông vọng lên từng phiến đá cẩm thạch.Alexis đi trước, sống lưng vẫn thẳng như cây thương không bao giờ gãy. Yoichi theo sau, ánh mắt cảnh giác, tay luôn đặt gần chuôi kiếm dù đang ở giữa triều đình.

Micheal ngẩng đầu.

Hắn đã thay y phục - không còn là áo choàng lam lạnh quen thuộc, mà là trường bào trắng ngà, viền chỉ vàng và thêu hình thần hạc trên vạt áo. Ánh đèn phản chiếu lên làn da trắng như tuyết, làm hàng mi dài đổ bóng xuống đôi mắt xanh biếc. Từng bước chân hắn như được dàn dựng - không vội vã, không chậm rãi - mà mang vẻ siêu thực, như thể hắn không thuộc về thế giới phàm tục.

Một vị thần trong hình hài người.

Ness, dù là người từng chỉ huy hàng ngàn quân, cũng cảm thấy ngực mình co lại. Anh đã nhìn thấy máu, đã giết không ít người - nhưng cái đẹp của Micheal là thứ khiến lòng anh yếu đi, khiến lý trí run rẩy.

"Ngươi thật sự không thuộc về nơi này... Ta không đáng đến gần ngươi."

Yoichi thì siết chặt tay. Ánh mắt cậu không giống Ness - không có si mê, mà là một cơn lốc kìm nén. Cậu ghét vẻ cao quý ấy. Ghét ánh nhìn như thể thế gian này là một ván cờ mà Micheal đứng trên mọi quân tốt. Nhưng cùng lúc đó, cậu không thể rời mắt.

"Hắn kiêu ngạo, hắn lạnh lùng... nhưng tại sao... tại sao ta lại thấy hắn - rực rỡ như vậy?"

---

Tiệc bắt đầu khi Micheal nhẹ nâng ly rượu và nói những lời chúc tụng. Giọng hắn vang lên như tiếng đàn thủy tinh - lạnh, cao và thánh khiết.

"Các ngươi đã mang về chiến thắng cho đế quốc. Ta, Micheal Kaiser , thay mặt hoàng tộc, ghi nhận công lao các ngươi. Nhưng hãy nhớ-vinh quang không bao giờ trọn vẹn nếu không biết nghi ngờ nó."

Lời hắn khiến không khí lắng xuống trong một thoáng.

Ness khẽ cúi đầu, đôi mắt đen lặng im. Yoichi thì nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt như lưỡi dao.

Nhưng Micheal chỉ cười nhẹ, như thể mọi cảm xúc phàm trần đều không chạm tới lớp vỏ lạnh giá đang bao phủ trái tim hắn.

---

Giữa buổi tiệc, khi âm nhạc vang lên lần nữa, Micheal rời ngai và bước chậm về phía hai người vừa trở về từ chiến trường.

Hắn dừng lại trước Ness. Hơi thở của hai người gần như chạm nhau.

"Ngươi đã làm tốt," hắn nói, giọng không ấm cũng không lạnh - chỉ đơn thuần là lời của bệ trên.

Ness muốn quỳ xuống. Nhưng đôi chân không cử động. Tim anh, người từng chỉ vâng mệnh vương triều, giờ lại run rẩy như một kẻ ngốc nghếch trước ánh sáng.

"Bệ hạ..." Anh cúi đầu. "Thần chỉ làm những điều cần làm."

Micheal không đáp. Hắn chuyển ánh mắt sang Yoichi.

"Hẳn là ngươi có điều muốn nói?"

Yoichi mím môi. Lồng ngực phập phồng. Ánh mắt của cậu không hề cúi - mà ngẩng cao, như một lời thách thức, như muốn nói: "Ta không thần phục ngươi."

Nhưng Micheal chỉ cười. Không tức giận. Không bất mãn.

Chỉ là... một nụ cười bí ẩn, khiến Yoichi thấy mình như vừa bị bóc trần. Như thể Micheal Kaiser đã thấy được mọi vết nứt trong lớp giáp sắt mà cậu khoác lên.

---

Đêm đó, gió đêm tràn vào từ khung cửa bán nguyệt cuối sảnh. Rèm nhung lay động, những vì sao như chảy tràn trên nền trời Valameris, trong khi bên trong, ánh sáng vẫn rực rỡ như một lời thề chưa từng được nói ra.

Micheal không rời ngai suốt buổi tiệc - hoặc đúng hơn, hắn ngự trị nó. Không ai ngồi ngang hàng. Không ai có thể. Hắn không ăn, chỉ nâng ly - từng ngụm nhỏ như thể chỉ để giữ nghi lễ, không vì khát hay vui.

Có những ánh mắt ngưỡng mộ, có cả dè chừng. Nhưng không ai dám nhìn hắn quá lâu - ngoại trừ hai người.
Alexis Ness đứng lặng nơi góc trái đại sảnh, nơi bóng đèn chạm vào tóc anh, biến nó thành một màu đen ánh thép. Đôi mắt anh - từng là lưỡi kiếm sắc lạnh, giờ lại mang ánh sương mờ. Trên tay anh, ly rượu đỏ chưa uống một giọt nào. Môi mím chặt. Lòng anh - chưa từng rối ren đến thế.

"Ngươi đẹp đến mức ta muốn quỳ xuống vì điều đó. Nhưng rồi lại căm ghét chính lòng tôn thờ của mình."

"Ngươi bước vào trong ta như ánh sáng, mà cũng như lưỡi dao."

Ở phía bên kia sảnh, Yoichi vẫn không rời ánh mắt khỏi ngai vàng.

Cậu không hiểu vì sao mình ở đây - một người lính sinh ra từ máu và bùn, một kẻ chưa từng tin vào thần linh. Và thế mà, dưới ánh sáng ấy, nơi vạt áo trắng lấp lánh và chiếc vương miện bạc phản chiếu tia nến, cậu lại cảm thấy... bản thân nhỏ bé.

Yoichi nghiêng đầu, rượu chảy xuống cổ họng mà không mang vị gì.

"Nếu đây là kẻ ta từng căm ghét... thì tại sao ta lại không dám gọi tên nỗi căm hận đó trước ánh nhìn hắn?"

Micheal - hắn như biết rõ những ánh nhìn ấy.

Hắn rời ngai thêm một lần nữa - lần này không chỉ để bước xuống, mà để thử họ. Chậm rãi, hắn đi giữa đám đông đang dần lùi lại, như Moses tách biển - không ai dám cản đường.

Hắn đến gần Ness trước.

Cả sảnh tiệc như nín thở.

"Ngươi đã giết bao nhiêu người để trở về?" - Micheal hỏi, giọng nhỏ như tiếng gió, nhưng từng chữ như dao cắt vào thính giác.

Ness im lặng.

"Ngươi có hối hận không?"

Anh lắc đầu.

Micheal mỉm cười. Đôi mắt xanh màu ruby của hắn lúc ấy sáng lên - không phải vì vui, mà vì hiểu. Như thể hắn đã chờ câu trả lời ấy từ rất lâu.

"Ta cũng vậy," hắn thì thầm. "Ta cũng không hối hận."

Họ nhìn nhau - chỉ một thoáng - nhưng trong ánh nhìn ấy là cả một vực sâu không đáy: máu, thánh ân, và sự ngưỡng vọng đến tội lỗi.

Hắn rời đi - hướng về phía Yoichi.

Yoichi thẳng lưng - không cúi, không lùi, không nhăn mặt.

Micheal dừng lại. Nhìn cậu.

Không ai nói gì trong một khắc dài.

Cuối cùng, Micheal mở lời:

"Ngươi vẫn ghét ta?"

Yoichi gằn giọng: "Phải."

Cả sảnh ngỡ ngàng. Nhưng Micheal - chỉ cười.

"Cứ ghét đi," hắn nói, quay lưng. "Miễn là ngươi vẫn còn trung thành với đất nước này - còn trung thành hơn cả tình cảm ngươi không dám gọi tên."

Yoichi siết chặt nắm tay, nhưng không đuổi theo.

Micheal về lại ngai vàng, bước đi vẫn ung dung như thể chưa từng có ai dám nói lời xúc phạm hắn giữa chính điện.

Ness vẫn đứng yên ở góc trái sảnh. Yoichi vẫn nhìn theo từ góc phải.

Còn hắn - ở trung tâm - như mặt trời lạnh lẽo xoay quanh hai vệ tinh đối nghịch nhau, nhưng đều không thể thoát khỏi sức hút của hắn.

---

Tiệc kết thúc trong im lặng. Không ai dám nói nhiều. Những kẻ dự tiệc mang về những câu hỏi chưa lời giải.

Riêng Micheal, hắn ngồi lại rất lâu sau khi người cuối cùng rời đi. Trong điện trống, ánh đèn dần tắt, chỉ còn ánh trăng chiếu xuống từ vòm kính cao vút.

Hắn nhìn tay mình - trắng và sạch - nhưng hắn biết, dưới lớp da ấy, là từng mạch máu đẫm máu người khác.

"Alexis ... Yoichi... Những kẻ mang ánh nhìn không giống nhau... nhưng đều khiến ta nhớ mình vẫn còn là con người."

Và có lẽ, chính điều đó - mới là thứ hắn sợ nhất.
---
Căn phòng tướng quân được bố trí ở cánh Đông cung điện - tường đá lạnh, không hoa văn, đơn sơ hơn nhiều so với những gì người ta tưởng về một kẻ mang lại chiến thắng cho đế quốc.

Alexis ngồi trên ghế dài bên cửa sổ, chiếc áo choàng quân phục đã được tháo bỏ, chỉ còn sơ mi đen dính chút máu khô nơi tay áo.

Bên ngoài, tuyết đã bắt đầu rơi.

Anh chống tay lên trán, mắt nhắm lại - nhưng hình ảnh Micheal cứ thế hiện lên như vết chạm cháy bỏng còn in lại nơi da thịt. Mỗi lần hắn quay đầu, mỗi bước chân chậm rãi giữa buổi tiệc, từng cử chỉ nơi khóe mi - không một điều nào là vô nghĩa với anh.

Trong một khoảnh khắc không rõ là thực hay mộng, Alexis cảm thấy có tiếng gọi.

"Alexis ..."

Giọng nói đó vang lên dịu dàng và khẽ như tiếng gió luồn qua rèm.

Anh mở choàng mắt. Không ai trong phòng. Chỉ là ảo giác.

"Ngươi không gọi ta. Ta biết."

"Nhưng ta vẫn nghe thấy tên mình trong miệng ngươi - như một lời ban phước mà chính ngươi cũng không biết đã thốt ra."

Alexis rời khỏi ghế, đi đến bàn, rút ra con dao nhỏ và đặt nó trước mặt.

Anh nhìn vào lưỡi dao - phản chiếu khuôn mặt anh: cao ngạo, điềm tĩnh, nhưng đôi mắt như sắp vỡ.

"Nếu ta quỳ xuống... thì không phải vì hoàng đế."

"Mà là vì chính ánh sáng ngươi mang."

---

Yoichi chưa rời cung ngay. Cậu được sắp xếp ở tạm một gian phòng nhỏ của lính cận vệ hoàng cung. Gối đơn. Đèn dầu mờ nhạt. Rượu còn đọng trên môi.

Cậu ngồi dựa lưng vào tường, hai tay chống đầu gối, mắt mở trừng trừng.

Sự căm ghét đáng ra phải dâng lên trong tim - nhưng nó bị nuốt chửng bởi một thứ khác. Một thứ không tên. Không hình. Không lời giải thích.

Ánh mắt Micheal. Giọng nói của hắn. Cái cách hắn không giận khi bị thẳng thừng thừa nhận là bị ghét.

Tại sao lại khiến Yoichi khó chịu đến vậy?

Cậu nghiêng đầu, thở gấp. Đưa tay lên xé mở vạt áo cổ - như thể cần thêm không khí để không nghẹt thở vì... thứ này.

"Hắn là hoàng đế, ta chỉ là một tên lính."

"Và nếu ánh sáng của hắn rọi đến ta... thì chỉ là để thiêu đốt."

Cậu đứng bật dậy, đi đến chậu nước. Nhìn mặt mình.

Không hiểu sao, nước phản chiếu gương mặt lại làm cậu tức giận.

Cậu vung tay - làm cả chậu đổ ập xuống, nước văng tung tóe.

Yoichi thở dốc. Cổ họng như muốn gào, nhưng không phát ra tiếng.

"Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, Micheal ."

"Vì nếu còn nhìn thấy ngươi... ta sẽ không biết mình sẽ làm gì nữa."

---

Đêm đã tắt. Valameris chỉ còn tiếng gió thổi qua hành lang đá và tiếng sấm từ nơi xa cuối chân trời.

Micheal vẫn ngồi trước gương lớn trong phòng ngai. Đèn dầu đã tắt, chỉ còn ánh trăng chiếu xuống vạt áo trắng như tuyết.

Hắn không thay y phục sau yến tiệc.

Vương miện vẫn trên đầu. Tựa như hắn sợ - nếu tháo nó ra, hắn sẽ... trở lại làm người.

Ánh gương phản chiếu khuôn mặt hắn: lạnh, đẹp, cao quý đến mức khiến người nhìn cảm thấy mình tội lỗi.

Hắn nhìn chăm chăm vào đôi mắt của chính mình.

"Ngươi vừa thưởng tiệc cho kẻ có thể giết ngươi."

"Ngươi vừa cười với hai người đàn ông đang rối loạn vì chính ngươi."

Hắn cười. Nụ cười không có chút ấm áp nào - mà chỉ là nụ cười của kẻ biết rõ rằng mình đang thao túng tất cả.

Nhưng sâu trong đáy mắt ấy - có một điều gì đó không còn chắc chắn.

"Ta là Micheal Kaiser ."

"Ta là thánh - là vua - là ánh sáng."

"Thế nhưng... khi ánh mắt Alexis nhìn ta, vì sao ta lại thấy mình trần trụi?"

Hắn đưa tay lên... chạm vào vương miện.

Nhưng rồi hắn rút lại.

Không tháo xuống.

Chỉ ngồi đó - như một bóng ma của chính mình - giữa ánh trăng và tường đá trắng, trong sự yên lặng của một đêm có gì đó đang bắt đầu vỡ ra.

---
Tui vt lên tay chx mấy nàng
Ko ai góp ý cho tui hả
Kết Se hay He
Se nhé! Tui khoái Se

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro