5. Ánh dương rực rỡ
Ánh nắng nhạt chiếu qua khung cửa sổ, nắng èo uột như thể sắp vụt tắt. Thời tiết Odessa thay đổi chóng mặt, lắm lúc đâm khó thích nghi. Tôi ngồi trên bậu cửa sổ, ngắm nhìn bông cúc nhỏ đang dần tàn lụi, nhụy vàng xinh xinh như đang cố níu lại chút sự sống cuối cùng. Dường như mọi chuyện trên đời đều nằm trong một vòng tuần hoàn vô định, xuất hiện rồi vụt tắt.
Tôi thở dài, đám suy nghĩ viển vông xa vời này thi thoảng lại vây đến, nó mách bảo tôi suy nghĩ cho những chuyện sau này, cho cái chết và sự sống nay mai trên xứ người xa lạ. Chẳng biết ngày nào thân tôi sẽ chỉ còn là cái xác vô hồn, ngón tay lướt đàn sẽ trở thành chuyện cũ. Những xúc cảm tiếc nuối rấy lên trong lòng, tôi chạy vội đến hộp đàn, xếp gọn bản nhạc, lả lướt tạo ra thứ âm thanh du dương, trầm bổng.
Âm nhạc cứu rỗi tôi, nghệ thuật ôm lấy tâm hồn tôi, nhẹ nhàng băng bó cho vết thương đang tứa máu này. Mỗi lần chạm đến âm nhạc, quê nhà, gia đình, rồi bạn bè. Tất thảy đều hiện lên trong tiềm thức. Nước mắt theo đó cũng tự nhiên tràn khỏi khóe mi.
Tệ thật, tình yêu và nỗi nhớ lại đang bắt tay với nhau để dày vò tôi.
Tiếng đàn ngày một dồn dập, đôi tay như xe đạp đứt thắng, tôi giống kẻ điên lao vào âm nhạc, dùng nó cấu xé nỗi lòng không mấy an ổn. Giai điệu quen thuộc đưa tôi về lối cũ, khiến tôi chìm sâu vào mộng cảnh rồi lại kéo tôi về thực tại tàn khốc. Hungarian Sonata luôn nâng niu từng rung cảm của tôi, âm thanh đưa tôi về bữa cơm mẹ nấu, về chiều nắng trên công viên nhiều năm tuổi tại nơi mà tôi luôn canh cánh nỗi tiếc thương vô hạn. Nước mắt rơi xuống phím đàn, tôi bất chấp chơi tiếp, đến khi mười đầu ngón tay có dấu hiệu tê cứng mới biết điều mà dừng lại.
Tôi nhìn bản thân trong tấm gương để bàn, ánh mắt hồn nhiên đã chẳng còn, tôi sớm không tin lời NuNew nói, nhưng có lẽ giờ đây tôi ép buộc phải tin bạn mình. Ánh nhìn trưởng thành so với dung mạo tôi, nét buồn như chứa cả vạn hồi ức, lân la mãi vẫn tù mù lối ra. Đôi lúc, tôi thấy mình như vất vưởng ở một thế giới riêng biệt, khác lạ so với bạn đồng lứa.
Bàn tay quẹt nhẹ các phím đàn, tạo ra thứ âm thanh tạp nham đến kì cục. Bỗng tôi lặp đi lặp lại nhiều lần hành động ấy, nghe hỗn độn thật, y hệt thứ đang ngự trị trong trái tim tôi.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, bốn bức tường thật chật chội, không gian ảm đạm đến chán nản. Radio cũ bỗng vang lên bản tin dự báo thời tiết, tôi lại nhớ tới quảng trường vòng cung và đường bờ biển lộng gió, nắng không gắt, vừa đẹp cho một cuộc tản bộ.
Lá vàng loạt xoạt dưới chân, bám vào gót giày tôi mãi đến khi dừng lại ở bậc thang Potemkin nổi tiếng. Khoảng nhỏ của thành phố lại rơi vào tầm mắt, dư vị khoáng đạt nơi bến cảng thu gọn trong lồng ngực. Từng đoàn thuyền rời cảng trong nắng sớm , tầng sương lờ mờ khuất dần phía chân trời xa thẳm. Góc nào của thành phố cũng đẹp, nếu rời đi hẳn sẽ rất nuối tiếc.
Tôi biết rõ điều đó nhưng từ đầu tôi vốn chỉ coi nó là bước đệm. Thứ tôi mong muốn là đất nước Áo, đất nước có thể thôi thúc tôi bung hết nét đẹp vốn có trong tiềm thức. Tôi không muốn dùng phím đàn mua vui cho mấy gã đại gia phông bạt, rẻ rúng đến tuyệt vọng. Chẳng hiểu sao lại nhớ đến NuNew, tôi ngưỡng mộ ánh mắt hạnh phúc của nhóc khi cất tiếng hát. Tôi cũng khao khát được tự do bơi trong nghệ thuật đẹp đẽ, nhưng chỉ vì một phút nhất thời chủ quan, đường đi bỗng dài thêm, ước mơ bỗng gian nan lạ kì.
Thơ thẩn đi trên đường như người mộng du, băng qua mấy con hẻm rồi tới ngã ba. Thần thức mơ hồ khiến tôi suýt chút mất mạng, chân tôi đập mạnh lên vỉa hè, đau tới mức nhăn nhó mặt mày. Lúc ấy, mọi thứ trở nên trống rỗng, tôi cứ ngây ngốc ngồi đó nghe tiếng mắng chửi của chủ xe.
Đám đông bắt đầu xúm lại, cảnh tượng kinh hoàng hôm ấy lại hiện ra, tôi gắng gượng đứng dậy nói mấy câu xin lỗi, nhận mọi thứ về mình.
"Đúng là mấy kẻ nhập cư, dân Châu Á các người đều vô văn hóa vậy à?"
Người phụ nữ bên cạnh lên tiếng, từ đầu đến chân toàn là hàng hiệu, bề ngoài sang trọng ấy vậy lại bọc cho nhân cách thối nát. Tôi cáu giận, sự ức chế kìm nén trong một ngày bỗng bùng phát, tôi ném túi vào người chị ta, phun ra mấy câu chửi thề học được từ Lita.
"Thằng nhóc chó này..."
Bốn chữ cuối cùng tôi nghe được sau khi cổ áo bị túm lấy. Hắn hăm dọa tôi, mặc sức mà lắc tôi như con mèo nhỏ. Tôi ngoan cố chống cự, nhưng tôi gầy, đánh chẳng nổi.
Tiếng còi xe inh ỏi tản đám đông, đáy mắt mờ đục lúc này phần nào vẫn cảm nhận được chút quen thuộc.
Người trong xe hạ kính, tôi giống chết đuối vớ được cọc, miệng khô khan gọi tên Net. Tiếc là tên khốn nạn ấy không tha, hắn thụi mạnh vào mạn sườn, làm tôi trực tiếp im lặng.
"Alo, ngã ba gần chợ có ẩu đả đánh người, phiền cho một xe cảnh sát tới"
Anh nói lớn, tiếng Ukraine với tôi chưa bao giờ là dễ hiểu đến thế.
"Coi như tao tha cho mày, nhãi con ạ"
Hằn ném tôi xuống đất, lên xe phóng về hướng ngược lại. Net đến cạnh tôi, giúp tôi băng qua đám đông đến ghế lái phụ. Tôi nhìn anh, anh lảng đi, tập trung lái xe tiến về phía quốc lộ. Suốt quãng đường chỉ tồn tại tiếng từ radio, chúng tôi không nói với nhau lời nào, như thể cả hai đều có khoảng trống hỗn độn.
Xe dừng, khung cảnh quen thuộc dần hiện ra tỏ rõ, nét ảm đạm phủ theo từng hàng cây, góc cửa.
"Ngồi im, tôi cõng". Net khô khan nói.
Tôi giật mình, thực có chút ngượng ngùng, nhưng ngặt nỗi sức tôi bây giờ e là thở còn khó, tự thân vận động chắc chắn không nổi.
Net giữ chắc lấy tôi, chật vật bước qua ba tầng lầu. Trán anh lấm tấm mồ hôi, thêm chiếc áo len cổ lọ lại càng vướng víu. Tại sao lại tốt với tôi như thế? Hay là với ai cũng vậy nên mới khiến Lita động lòng.
Một suy nghĩ thoáng qua, tôi chợt thấy tội lỗi, sợ sệt hệt như đang làm gì đó xấu hổ. Ánh nhìn của Lita sẽ khiến tôi bối rối, thậm chí là mặc cảm. Tình cảm của nó không kín kẽ, yêu ghét đều thể hiện rõ ràng, Lita liệu sẽ đối xử thế nào với tôi nếu tình cảnh này phô bày trước mắt. Nó sẽ lại rơi vào cơn cuồng loạn hay là khóc la chửi mắng, tôi thở dài, vô thức gục đầu lên vai Net, nhắm mắt tạm vứt bỏ dòng suy tư ngột ngạt.
"Cẩn thận cạ vào vết thương trên mặt, áo len của tôi cũng chẳng sạch mấy đâu"
Anh hạ giọng, đặt tôi vào chỗ trống duy nhất trên ghế sofa. Thực có chút xấu hổ, căn nhà bừa bộn, giấy rác khắp nơi, vỏ đồ hộp bày biện trên mặt bàn trà.
"Em sống được với người vô tổ chức vậy à?"
Net hỏi tôi, tay anh gom hết vào một chỗ, cẩn thận bê về phía bếp. Tôi cũng chẳng rõ nữa, Lita cho tôi chỗ ở, giúp đỡ tôi nên tôi mặc định việc dọn dẹp từ lâu là của mình. Bởi lẽ, nhiều lúc tôi lo cho Lita, lo nó không thể tự mình gánh vác, cuộc sống sẽ chật vật hơn nhiều so với trước.
Net lên tiếng, cắt ngang suy tư nặng nề.
"Tủ thuốc ở đây phải không?"
Tôi gật đầu, anh sắn tay áo, tỉ mỉ tìm trong đống thuốc lộn xộn, ánh nhìn có vài phần nghiêm nghị khiến tôi vô thức bật cười. Hóa ra cảm giác được chăm sóc là thế này, vô cùng thoải mái, vô cùng tận hưởng.
Net vô tư kể về những ngày trước, kể về về mười năm hơn lăn lộn ở thành phố này, dù mình mẩy có đổ máu cũng chỉ biết tự cưu mang lấy mình.
"Lực vừa không?"
"Đau nhớ nói tôi"
Tôi gật đầu, tò mò hỏi tiếp, Net cười nhạt, im lặng hồi lâu mới kể.
"Tôi bỏ xứ, dạng ất ơ cãi cha mẹ. Bỏ rồi thì lao động kham khổ, tích cóp được chút tiền liền bị tình đầu lừa mất. Cô ta cao chạy xa bay tới Pháp cùng bạn trai mới, tôi chỉ có thể tiếp tục lăn lộn, khổ cực tìm kế sinh nhai. Vậy nên em đừng thắc mắc khi tôi bài xích Lita, đàn bà thực dụng vốn là cái gai, tôi không thích"
Tôi móc ra viên kẹo trong túi, tặng cho anh chút ngọt ngào giống cách mẹ xoa dịu tôi ngày nhỏ. Vốn tưởng Net vô cùng khó gần thậm chí có chút đáng sợ, nhưng lúc anh phơi bày quá khứ, tôi lại rấy lên chút thương cảm. Tôi biết sâu trong lòng anh vẫn còn vài khúc mắc, tảng đá lo âu vẫn đang đè nén, chỉ là tôi không muốn hỏi, không muốn ép buộc người khác phải phơi bày khóc khuất đau thương, tủi hờn.
"Nghe nữa không?"
Tôi lắc đầu, vô tư nhìn anh im lặng xoa bóp. Ánh nắng hắt lên cơ thể lực lưỡng, tạo ra bức bích họa tuyệt mĩ, Net như bừng sáng. Xương hàm quyến rũ, đôi mắt sâu thẳm ưu tư, có chút nặng nề cũng có chút lạc lõng. Vẻ đẹp phong trần, góc cạnh mà thời gian để lại quả thực là một tuyệt tác.
Có lẽ mọi thứ đang dần ổn định, Odessa mang anh đến, chữa lành cho tôi...
_____________________________________
Hellu cả nhà iu!! Sau ba ngày sửa đi sửa lại Chloe đã up chương mới, mình khá tâm đắc chương này. Còn mng thì sao nè? Cmt ở dưới nhé!
À mình có một chú blog nhỏ tên là Chloe, nếu mng muốn có thể fl để cập nhật tình hình fanfic cũng như hiểu thêm về đời sống hề hước của mình nhó! Love all !
P/s: thực ra trên đó mình sẽ phân tích và giải đáp câu hỏi của mình về tuyến nhân vật của hai bạn ý nên là fl mình nhó 😚😍
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro